Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
Cố Ninh Thư nhìn cô rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đẹp mắt, đẹp vô cùng."
"Cố Ninh Thư, chúng ta cùng nhau chụp tấm hình đi." Trình Thi Đồng mang nhấc làn váy cưới, đi đến bên giường bệnh Cố Ninh Thư, vẻ mặt sáng chói tươi cười nhìn anh nói: "Mặc dù hôm nay anh mặc không phải là tây trang, cách ăn mặc không phải là rất tuấn tú, nhưng em không chê anh... Chúng ta... Chụp tấm hình đi..."
Cố Ninh Thư khẽ ngơ ngác một chút, đôi mắt xinh đẹp nhịn không được khẽ có chút ướt át, anh gật gật đầu, chần chờ một chút, sau đó ánh mắt chuyển tới trên người ba ngồi ở bên kia giường bệnh, trong giọng nói mang theo vui vẻ nói: "Ba, đem ba cho con mượn áo khoác tây trang mặc một chút??"
Ba Cố Ninh Thư khẽ ngơ ngác một chút, lập tức lập tức gật đầu nói: "Được... rất tốt..."
Ông vừa nói vừa cởi áo khoác tây trang của mình xuống, mẹ Cố Ninh Thư vội vàng tiến lên đỡ Cố Ninh Thư từ trên giường bệnh lên, sau đó cẩn thận tỉ mỉ mặc thẳng tây trang cho anh, liền giúp anh cài tốt nút áo trên đồng phục bệnh nhân xanh trắng.
Mặc dù tây trang màu đen và đồng phục bệnh nhân kia không quá hòa hợp, nhưng phối ở dưới gương mặt tái nhợt soái khí kia của Cố Ninh Thư, lại có một loại cảm giác hưu nhàn nói không nên lời.
Trình Thi Đồng nhìn anh, liền không nhịn được buồn cười, nhưng cười cười, nước mắt liền không ngừng chảy ra ngoài.
Tay cô sít sao nắm làn váy cưới trên người mình, đây là chiếc váy trong tiệm chụp ảnh cưới hai bọn họ cùng nhau đi dạo phố nhìn thấy lúc nghỉ hè năm ngoái, chiều hôm qua khi rời khỏi bệnh viện, cô đặc biệt đi thuê chiếc váy này trở về.
Năm đó đã nói, chờ sau khi kết hôn lại mặc...
Hiện tại...
Đại khái là không có cơ hội...
Trình Thi Đồng quay lưng đi, len lén lau nước mắt một chút, sau đó xoay đầu lại, cười hì hì nhìn Cố Ninh Thư nói: "Ơ, không tệ lắm, tuy phối hợp hơi hỗn loạn, nhưng thoạt nhìn vẫn là rất tuấn tú a."
Cố Ninh Thư ngẩng đầu, cười một tiếng ôn nhu nói với cô: "Đó là đương nhiên."