Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Linh Ngọc
Phải biết rằng Tiểu Thỏ là người thích hỏi đến cùng, là tiểu bảo bảo vô cùng tò mò, cho nên sau khi Trình Chi Ngôn chạy trốn, cô không hề bỏ cuộc, đuổi theo phía sau Trình Chi Ngôn liên tục mấy vài ngày, nhất định phải hỏi ra đáp án.
Trình Chi Ngôn bị cô hỏi làm cho sợ hãi, nghĩ đủ biện pháp để trốn cô.
Nhưng có một số việc có thể trốn tránh, có một số việc muốn trốn cũng không được, ví dụ như: Mỗi ngày, đưa đón Tiểu Thỏ đi học.
Nhưng cũng may nhà trẻ Tiểu Thỏ ở gần cửa tiểu khu bọn họ sống, cho nên khoảng cách từ cửa nhà đến cửa tiểu khu, Trình Chi Ngôn thường hay nói lảng ra nhiều chuyện khác, dù sao cũng không trả lời câu hỏi của Tiểu Thỏ.
Chớp mắt đã đến thứ sáu.
Trước khi tan học, chủ nhiệm lớp Trình Chi Ngôn đột nhiên đi vào lớp, tuyên bố hôm nay sau khi tan học phải tổng vệ sinh, để cho lớp trưởng - cũng chính là Trình Chi Ngôn sắp xếp công việc dọn dẹp cho các bạn học khác, kiêm luôn việc giám sát, sau đó thì rời khỏi.
Trình Chi Ngôn ngồi ở trên ghế, cau mày cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên cổ tay, đã là bốn giờ rưỡi chiều, tổng vệ sinh ít nhất cũng cần phải một tiếng, nói như vậy, anh không thể kịp đón Tiểu Thỏ.
Dù sao Tiểu Thỏ ở nhà trẻ, giáo viên phải đến 6 giờ mới hết giờ làm, cho nên chờ một lát chắc là không vấn đề gì đâu....
Nghĩ như vậy, Trình Chi Ngôn nhanh chóng đi lên bục giảng, sau khi sắp xếp nhiệm vụ dọn dẹp cho các bạn ở mỗi tổ, còn bản thân thì cầm một cái khăn bắt đầu lau cửa sổ.
Bởi vì Hạ Phong cùng bàn với Trình Chi Ngôn, cho nên cũng bị phân công nhiệm vụ lau cửa sổ, cậu ta ném cái khăn đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, nhỏ giọng nói: “ Trình Chi Ngôn, hôm nay chẳng phải là cậu còn đi đón bạn gái tan học sao?”
“Tiểu Thỏ.” Trình Chi Ngôn vừa lau cửa sổ vừa nói.
“A... Vậy coi như là bạn gái của tôi đi.” Hạ Phong không để tâm nhún vai, tiếp tục nói: “Bây giờ đã qua bốn giờ rưỡi, cậu không đi sao?”
“ Đi không được.” Trình Chi Ngôn lắc đầu nói: “Vừa rồi giáo viên đã nói, để cho tôi giám sát mọi người đến khi tổngvệ sinh xong.”
“Vậy để tôi giúp cậu đi đón Tiểu Thỏ nhé?” Hạ Phong đảo mắt, cười hì hì nói với Trình Chi Ngôn: “Dù sao loại chuyện trốn tổng vệ sinh này, tôi thường xuyên làm.”
“....” Trình Chi Ngôn hơi nhíu lông mày, không nói gì.
Lúc Hạ Phong đang định tiếp tục nói thì đúng lúc lớp bên cạnh tan học, tiếng ồn ào trong nháy mắt tràn ngập ngoài hành lang.
Không dễ dàng để người lớp bên cạnh đi gần hết, mắt Hạ Phong nhiéu lại nhìn thấy Địch Thi Vũ đeo túi sách do dự đã đi về phía bọn họ.
“A.. Là hoa khôi lớp năm hai, Địch Thi Vũ kìa, cô ấy đang đi tới chỗ chúng ta..” Hạ Phong đưa tay chọc chọc cánh tay Trình Chi Ngôn đè thấp giọng nói nói.
“ Tại sao lúc cậu nhắc tới người này, phía trước cứ thêm chữ hoa khôi lớp năm hai?”
“Ha ha, vì để nhắc nhở cậu.” Hạ Phong cười hì hì nhìn Trình Chi Ngôn, càng nhỏ giọng nói với anh: “Có phải tôi đã quên nói với cậu rồi không, thư tình mấy ngày hôm trước, thật ra là Địch Thi Vũ viết cho cậu?”
“....” Sau khi Trình Chi Ngôn nghe xong những lời này thì hơi ngẩn ra.
“Cậu xem vẻ mặt cô ấy ngượng ngùng đi tới chỗ cậu, không phải là muốn hỏi câu trả lời của cậu chứ?” Hạ Phong xấu xa nhìn Trình Chi Ngôn nói.