Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Linh Ngọc
“...” Trình Chi Ngôn tiếp tục không nói gì.
“Cái đó... “ Địch Thi Vũ mặc áo liền váy màu xanh da trời, đeo túi sách công chúa Disney, vẻ mặt ngượng ngùng đi đến trước mặt Hạ Phong và Trình Chi Ngôn, đôi mắt trong suốt có chút xấu hổ nhìn Trình Chi Ngôn nói: “ Em.... Em có thể nói mấy câu với anh hay không?”
“Ừ em nói đi.” Trình Chi Ngôn coi như không thấy ánh mắt bỡn cợt của Hạ Phong, ánh mắt nhìn thẳng Địch Thi Vũ, giọng nói thản nhiên.
“Chuyện này...” Địch Thi Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt tò mò của Hạ Phong, mũi chân nhấn xuống đất, đỏ mặt nói: “Có thể nói... Một mình với anh mấy câu không?”
“....” Trình Chi Ngôn yên lặng một chút, quay đầu thấy Hạ Phong đang làm tư thế “Đi đi.”, suy nghĩ một chút sau đóđi tới bên cạnh vài bước nói: “Đến đây.”
Địch Thi Vũ đỏ mặt nhắm mắt theo đuôi sau lưng Trình Chi Ngôn.
Góc rẽ hành lang vừa khóe có một mặt tường che khuất.
Sau khi Trình Chi Ngôn dừng lại ở đó, thì xoay người nhìn Địch Thi Vũ sau lưng mình nói: “ Chuyện gì?”
“À...em.... Em muốn hỏi một chút, mấy ngày trước em có viết cho anh một phong thư...” Ánh mắt Địch Thi Vũ không dám nhìn Trình Chi Ngôn, cô ta cúi đầu, hai cái tay quấn quít trước người, lắp bắp hỏi: “Anh.... Anh đã nhận được chưa?”
“Nhận được rồi.”
“Vậy.... Vậy anh xem chưa?”
“Chưa xem.”
“Tại sao chứ?” Vẻ mặt Địch Thi Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Trình Chi Ngôn.
“Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Khóe miệng Trình Chi Ngôn có nét cười hờn hợt, giọng nói nghe qua cũng vô cùng dịu dàng, anh chỉ đứng như thế ở chỗ này, đã làm cho người ta có cảm giác như là ánh mặt trời tươi sáng, nhưng mà lời nói từ miệng anh, lại khiến lòng của cô ta cảm giác vô cùng thất vọng.
“Tại sao chứ?” Địch Thi Vũ có chút không chấp nhận nhìn anh nói: “ Chẳng lẽ anh đã có người trong lòng rồi hả?”
“Không có.” Lúc Trình Chi Ngôn nói ra hai chữ này, không biết vì sao trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Tiểu Thỏ đeo túi sách cực lớn, ngồi trên ghế nhỏ trong nhà trẻ, tội nghiệp trông chờ mòn mỏi chờ anh đón cô.
“Còn có việc gì không? Nếu không có, tôi tiếp tục đi tổng vệ sinh.” Đột nhiên Trình Chi Ngôn cảm thấy trong lòng có một chút khó chịu, anh ngẩng đầu nhìn bộ dáng Địch Thi Vũ có chút không cam lòng cắn môi, vẫy tay với cô ta, rồi xoay người trở về cửa phòng học của mình.
“Em....” Địch Thi Vũ nhìn bóng lưng Trình Chi Ngôn rời khỏi cũng không quay đầu lại, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Trình Chi Ngôn trở lại trước cửa sổ thủy tinh mình đang lau lúc nãy, cúi đầu nhìn thoáng qua khăn lau trong tay mình, bắt đầu tiếp tục lau.
Hạ Phong đang lau cửa sổ khác thấy thế tiến lại gần trước mặt Trình Chi Ngôn, tò mò hỏi: “Thế nào, Địch Thi Vũ đã nói gì với cậu rồi?”
“Không nói cái gì hết.” Trình Chi Ngôn thuận miệng trả lời.
“Làm sao có thể, ít nhất cũng phải hỏi một chút cậu có ý với cô ấy hay không?” Vẻ mặt Hạ Phong không tin nhìn anh, dùng bả vai đụng bả vai anh, bỡn cợt nói: “Cậu trả lời người ta thế nào hả?”
“...” Động tác trong tay Trình Chi Ngôn dừng lại, yên lặng hai giây sau đó quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Phong, gằn từng chữ một: “Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
“Hả?” Hạ Phong ngẩn ra.