Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Linh Ngọc
“....” Hạ Phong nhếch khóe miệng, đột nhiên phát hiện mình vậy mà không thể phản bác những lời này, anh ta không cam lòng nhìn Tiểu Thỏ hỏi: “ Vậy em có hứng thú với cái gì?”
“Em có hứng thú với anh nước chanh!” Tiểu Thỏ túm tay Trình Chi Ngôn, vẻ mặt xán lạn nói.
“...”
Tạm biệt.
Hạ Phong cầm túi sách của mình, tay nhét vào trong túi quần, xoay người từ từ đi ra bên ngoài nhà trẻ.
Gió thu thổi bay vài chiếc lá rụng, càng làm cho bóng lưng anh ta thêm một phần cảm giác thê lương.
Tiểu Thỏ có chút không rõ, tại sao sau khi anh Quát Phong nghe xong mình nói những lời này liền không nói một lời liền rời đi?
“Anh nước chanh, anh Quát Phong làm sao vậy, tại sao hôm nay anh ấy không đến nhà anh chơi?”
“Anh ấy còn phải về nhà tổng vệ sinh.” Trình Chi Ngôn thuận miệng trả lời một câu, rồi ôm Tiểu Thỏ ngồi phía sau xe đạp của mình, đi về nhà.”
Vào ban đêm của một ngày nào đó.
Trình Chi Ngôn đang ngủ đột nhiên cảm giác trên bờ môi của mình hình như có cái gì mềm mại dán ở trên. Ngay sau đó một cảm giác đau đớn truyền đến, lập tức đưa anh từ trong giấc ngủ bừng tỉnh.
Nương theo ánh trăng và ngọn đèn đường yếu ớt ngoài cửa sổ, Trình Chi Ngôn nhìn hai mắt to tròn của Tiểu Thỏ phát sáng trong bóng đêm, đưa tay sờ môi mình, nhíu mày nói: “Em làm gì đấy?”
Trên ngón tay sờ thấy cảm giác ẩm ướt, xung quanh môi hình như có một vòng dấu răng.....?
Tiểu Thỏ chép miệng, giọng nói trong trẻo nhìn Trình Chi Ngôn: “ Em muốn xem miệng anh có ăn được không thôi mà.”
“.....”
Trình Chi Ngôn không nói gì, một bàn tay anh chống thân thể của mình ngồi dậy, một bàn tay sờ công tắc trên tường, “ Tắc” một tiếng, mở đèn trong phòng.
Toàn thân Tiểu Thỏ mặc áo ngủ con thỏ hồng nhạt đang quỳ gối trên giường mình, hai tay chống trên giường, vẻ mặt vô tội nhìn anh.
“Ăn miệng của anh làm gì?” Ngón tay trắng nõn của Trình Chi Ngôn xoa nhẹ một loạt dấu răng nhỏ bên môi mình, có chút bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thỏ hỏi.
“Anh không trả lời vấn đề của em, em chỉ có thể tự mình tìm đáp án.” Tiểu Thỏ chớp mắt, ngây thơ nói: “Phát sinh quan hệ rốt cục là cái gì, anh lại không nói, tại sao hôn môi lại ăn miệng đối phương anh cũng không nói, còn em bé sinh ra như thế nào anh cũng không trả lời em, cuối cùng một vấn đề em cũng không biết, nhưng là cái vấn đề ở giữa kia, em có thể tự mình thử!”
“...”
Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn lên trời.
“Vậy em cho ra cái kết luận gì đây?”
“Miệng của anh ăn rất ngon.” Tiểu Thỏ hướng về Trình Chi Ngôn cười xán lạn, vẻ mặt hạnh phúc.
“....”
“Mềm mại.”
“...”
“ Trơn bóng.”
“....”
“Có thể cho em ăn một lần nữa hay không?” Tiểu Thỏ vừa nói vừa bổ nhào trên người Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn xoay người một cái vội vã xuống giường, vẻ mặt sợ hãi nhìn Tiểu Thỏ nói: “Không được, không được cắn anh.”
“Ăn không phải là dùng răng cắn sao?” Tiểu Thỏ khó hiểu hỏi.
“Hôn môi cũng không phải ăn miệng đối phương!” Trình Chi Ngôn ôm cái gối che ở trước mặt mình đề phòng Tiểu Thỏ đột nhiên tập kích.
“ Vậy hôn môi là cái gì?”
“....”
Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn cô, tại sao cô bé này cố chấp như vậy.
“Sau khi anh trả lời em một chuyện, những chuyện khác em không được hỏi nữa!”
“ Được.” Tiểu Thỏ gật đầu.
“ Vậy em nhắm mắt lại đi.”