Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
Trên gương mặt trắng nõn như ngọc của Cố Trừng Tịch, trong nháy mắt hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt.
Cánh môi nhàn nhạt của anh áp vào bên miệng lon, thân lon lạnh buốt kia, tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ trên môi cô.
Trình Thi Đồng khẽ giơ cổ tay lên, mùi vị chất lỏng ngọt ngào trong lon, liền thuận theo cánh môi anh, chậm rãi tiến vào trong miệng anh.
"Ừ... Uống xong??" Trình Thi Đồng quơ quơ lon trong tay, sau khi xác định nó đã trống không, liền ở trong nháy mắt Cố Trừng Tịch đi ra thang máy, thuận tay ném tới trong thùng rác bên cạnh thang máy.
Sắc mặt Cố Trừng Tịch trở nên hồng hồng, cõng cô đi đến trước cửa nhà trọ trước kia của mình, sau đó duỗi tay lấy cái chìa khóa ra, nhẹ nhàng mở cửa.
Mặc dù nhà trọ này anh đã rất lâu chưa trở về lại, nhưng mỗi ngày đều sẽ có người giúp việc tới đây hỗ trợ quét dọn.
Cho nên mặt đất, vẫn một mảnh sạch sẽ, không có chút bụi bặm.
Cố Trừng Tịch duỗi tay bật đèn, sau đó cõng Trình Thi Đồng đi đến nhà ăn, nhẹ nhàng đặt cô đến trên ghế dựa, thấp giọng nói: "Em ngồi ở đây một cái, anh đi lấy nước cho em."
"Ừ..." Trình Thi Đồng ngồi ở trên ghế, gật đầu.
Cố Trừng Tịch rời đi, không biết rõ vì sao, cảm giác cỗ nóng rang trên người cô lại trở về lần nữa.
Hai tay cô nâng cằm lên, chỉ cảm giác trong đầu óc mình choáng váng từng đợt, trước mắt giống như là có vô số pháo hoa nổ, nhìn vật gì cũng giống như đều mang theo kính lọc.
Cố Trừng Tịch cầm lấy hai chai nước, đi trở về trước mặt Trình Thi Đồng, duỗi tay vặn mở một chai nước trong đó, đưa cho cô nói: "Của em."
"Cảm ơn..." Trình Thi Đồng duỗi tay tiếp nhận bình nước suối khoáng trong tay anh, nhưng mà không biết rõ vì sao, trên cổ tay cô lại có thể không có một chút khí lực, một chai nước khoáng nhẹ như vậy, cô lại cảm thấy nặng giống như đá, cổ tay cô vừa run, cả bình nước khoáng liền thẳng tắp rơi xuống ở trên áo khoác lông vũ của cô, một bình nước tràn đầy, rơi toàn bộ lên áo khoác của cô.