Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Úc Thừa Uyên xòe tay, ngữ khí bất đắc dĩ: "Không còn cách nào khác, nha đầu này từ nhỏ đã như vậy, ta quản không được."
Diệp Thanh Ngô thầm nghĩ chẳng phải do ngươi nuông chiều mà ra, nàng đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa lên tiếng gọi: "Mạt Sơ, trở lại."
Mạt Sơ đến chỗ Nghiêm Thục Đình gây chuyện thì gây chuyện, nhưng Nghiêm lão phu nhân dù sao cũng là trưởng bối, Mạt Sơ một tiểu cô nương sao có thể vì bà ta mà mang tiếng bất kính trưởng bối.
Diệp Mạt Sơ nghe tiếng trở lại, "A tỷ, tỷ gọi muội trở lại làm gì, muội còn muốn tìm bà ta nói lý lẽ."
Diệp Thanh Ngô đưa tay sờ sờ mặt tiểu cô nương: "Tiểu nha đầu ngốc, hà tất phải vì người không liên quan mà nổi trận lôi đình."
Nói xong, nàng dắt Diệp Mạt Sơ vào phòng, đi thẳng đến bàn sách, mài mực, cầm bút, bắt đầu viết giấy hòa ly, vừa viết vừa phân phó Đông Lan: "Đi thu dọn đồ đạc, hôm nay chúng ta liền dọn ra khỏi Nghiêm gia."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");