Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giang Kiều đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng Tập Thiến không khỏi suy nghĩ, nếu lúc trước người mang cậu đi không phải là lão thái thái, mà là người khác, nếu mẹ rốt cuộc không tìm thấy mình, mẹ sẽ làm sao đây?
Có thể sau một một đoạn thời gian đau khổ, mẹ sẽ dần dần quên mình, rồi sau đó lại có một đứa con khác hay không?
Đứa trẻ kia có thể học ba lê giống mình, gánh vác giấc mơ thời trẻ của mẹ hay không.
Giang Kiều mấy lần muốn hỏi ra khỏi miệng, cuối cùng vẫn là từ bỏ.
Cậu gửi tin nhắn WeChat cho Lương Thừa An nói mình đã về đến nhà, để anh đừng lo lắng, sau đó đi đến phòng bếp giúp Tập Thiến rửa rau.
***
Lương Thừa An xác nhận Giang Kiều đã an toàn về đến nhà, nhưng trái tim treo cao vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, anh dựa vào bệ cửa sổ, nhớ lại những tin tức Giang Kiều tiết lộ với anh trong cuộc gọi video trước đó.
Lần đầu tiên Giang Kiều cảm thấy không thích hợp là ở cổng sau trường học, tiếp đó là ở bãi đỗ xe bên cạnh nhà thi đấu, hiện giờ là quê nhà của cậu.
Giang Kiều hôm qua mới trở về quê nhà, điều này chứng tỏ người này rất có khả năng đã chú ý đến Giang Kiều từ lâu, thậm chí nắm rất rõ hành trình của Giang Kiều.
Nghĩ đến điều này, lông mày Lương Thừa An nhíu lại.
Anh suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại cho chủ nhiệm Tôn của trường học, sau khi bên kia nhận cuộc gọi thì nói: "Xin chào chủ nhiệm Tôn, em là Lương Thừa An, có chuyện muốn làm phiền thầy ......"
Cổng sau trường học không có camera, nhưng bãi đỗ xe của nhà thi đấu thì có, Lương Thừa An đề nghị chủ nhiệm Tôn giúp mình lấy video giám sát vào ngày Giang Kiều đi lấy xe.
Sau khi cúp điện thoại, Lương Thừa An trở lại giao diện WeChat, nhìn thấy khá nhiều tin nhắn WeChat trong nhóm chat của đội bóng rổ.
[Câu lạc bộ bóng rổ nam thanh thuần]
[Triệu Nhất Minh: Các anh em, mọi người lên kế hoạch ăn Tết thế nào, cùng nhau đi ra ngoài chơi nhé?]
[Từ Ninh: Em thật ra rất muốn, nhưng mẹ em nói muốn dẫn em đi thăm họ hàng ......]
[Chu Văn Ngang: Đi đâu dẫn tôi theo với. Ba mẹ tôi đi du lịch, trong nhà chỉ có một mình tôi, đã ăn cơm hộp hai ngày rồi (meme Lật bàn)]
[Triệu Nhất Minh: Đi Tam Á ngắm biển không! Đúng lúc bên kia thời tiết ấm áp, chúng ta đi đón giao thừa, thuận tiện chơi mấy ngày cho đã rồi quay về.]
[Chu Văn Ngang: Được nha, cậu xem kỹ hành trình rồi báo tôi, Thừa ca đâu, muốn đi cùng hay không? @ Người giữ hồ]
[Triệu Nhất Minh: Người giữ hồ? Đây là ai? Tag nhầm người đúng không?]
[Lương Thừa An: Không nhầm, là tôi.]
[Triệu Nhất Minh: Thừa ca? Cậu đổi tên hồi nào vậy, người giữ hồ hả? Cái hồ nào?]
[Lương Thừa An: Vừa mới đổi.]
Tên WeChat là anh tiện tay đổi khi Giang Kiều cho anh xem thiên nga lúc nãy, về phần là cái hồ nào ấy hả? Lương Thừa An ầm thầm cười một cái —— Đương nhiên là hồ thiên nga rồi.
Trong nhóm chat Triệu Nhất Minh vẫn đang hỏi anh có đi Tam Á đón giao thừa hay không.
Ngày giao thừa Lương Thừa An phải ăn cơm với gia đình, đi Tam Á đón giao thừa là không có khả năng, anh cũng không có hứng thú với Tam Á lắm, vì thế từ chối lời mời của bọn họ.
Bên chủ nhiệm Tôn lại gọi điện thoại tới, nói rằng đã đánh tiếng với người quản lý trực ban của phòng giám sát, Lương Thừa An trực tiếp tới đó tìm người quản lý là được.
Lương Thừa An cảm ơn đối phương, hỏi ông còn ở trường học hay không.
Chủ nhiệm Tôn đang ở tiểu khu dành cho giáo viên và nhân viên bên cạnh trường học, nhận được câu trả lời, Lương Thừa An trở về phòng mặc áo khoác, sau đó lấy một hộp trà và một gói thuốc lá rồi mới ra cửa.
Bà ngoại đang ngồi đan áo len trong phòng khách nhìn thấy anh đi ra, kéo mắt kính xuống hỏi: "Thừa An, con định ra ngoài à?"
"Có việc đi đến trường học một chuyến, buổi tối không cần chờ con ăn cơm". Lương Thừa An nói, không thấy ông ngoại bèn hỏi, "Ông ngoại đâu rồi?"
Bà ngoại xua xua tay: "Sang nhà hàng xóm chơi cờ, bà nói với ông ngoại là được, con cứ bận việc của mình đi."
"Dạ, vậy con đi trước nha ngoại." Lương Thừa An ra cửa.
Đến trường học rồi, Lương Thừa An tới phòng giám sát tìm được người trực ban, đối phương đã tìm ra đoạn video giám sát anh muốn xem.
"Làm phiền anh." Lương Thừa An khách sáo nói, đưa gói thuốc lá mang theo đến đây cho đối phương.
Người trực ban vội vàng từ chối: "Ngàn vạn lần đừng khách sáo, chủ nhiệm Tôn đã dặn tôi rồi, anh cần đoạn video của thời gian nào cứ trực tiếp nói với tôi là được."
"Không phải thứ quý giá gì." Lương Thừa An đặt gói thuốc lá lên bàn của đối phương, "Có lẽ lần sau vẫn cần sự giúp đỡ của anh."
Người quản lý lúc này mới không từ chối nữa, mỉm cười nhận lấy, tránh chỗ cho Lương Thừa An: "Vậy anh xem đi, có chuyện gì thì gọi tôi bất kỳ lúc nào."
"Được."
Click mở video giám sát bãi đỗ xe của nhà thi đấu, Lương Thừa An kéo thanh tiến độ đến khoảng thời gian mà Giang Kiều nói, rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng Giang Kiều xuất hiện trong video.
Từ góc độ giám sát nhìn thấy được bóng lưng của Giang Kiều, trong tay cậu cầm di động dùng làm đèn pin, bước nhanh đến chỗ xe đậu, lúc cậu lấy chìa khóa ra, chợt đột ngột quay đầu lại.
Phạm vi giám sát lớn, trong video không thể nào nhìn thấy vẻ mặt Giang Kiều một cách rõ ràng, nhưng từ ngôn ngữ cơ thể của cậu Lương Thừa An có thể cảm nhận được sự khẩn trương vào lúc đó của cậu.
Lương Thừa An suy đoán khẳng định cậu đã nghe thấy tiếng động gì đó.
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nhìn thấy một con mèo màu đen từ bên cạnh nhảy ra.
Là mèo sao? Lương Thừa An suy nghĩ không chắc lắm, tiếp tục xem tới.
Chẳng mấy chốc Giang Kiều đã lái xe rời đi, bãi đỗ xe khôi phục sự yên tĩnh, Lương Thừa An không tắt video, mà vẫn tiếp tục xem.
Sau khi nhà thi đấu đóng cửa, đèn trong bãi đỗ xe không đủ sáng, kết hợp với bóng cây loang lổ đong đưa, nhìn trên video quan sát ít nhiều có chút cảm giác phim kinh dị.
Từ sau khi Giang Kiều rời đi Lương Thừa An xem tiếp hai mươi phút, bãi đỗ xe vẫn không có gì khác thường, thậm chí không có ai tới đây lấy xe ra, yên tĩnh đến mức giống như chuyện bị người khác theo dõi này là ảo giác của Giang Kiều.
Chẳng lẽ thật sự là ảo giác?
Lương Thừa An đưa tay di chuyển con chuột một chút, đang định chuyển sang video tiếp theo, con trỏ vừa đặt lên chọn lựa đóng lại, tầm mắt anh vô tình đảo qua phía dưới bên phải của màn hình, động tác đóng video bỗng nhiên dừng lại.
Ở giữa các bóng cây trên mặt đất, có một nửa bóng người, nghĩa là ở vị trí thiết bị giám sát không nhìn thấy, có người đứng ở đó, mà bóng của hắn đúng lúc bị rơi vào phạm vi giám sát!
Từ góc độ của hắn, vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng Giang Kiều đến lấy xe hồi nãy!
Không phải ảo giác!
Sắc mặt Lương Thừa An trầm xuống, nhìn vào màn hình giám sát không chớp mắt.
Sau đó lại trôi qua vài phút, cái bóng kia bắt đầu chậm rãi kéo dài ra, từ vị trí góc phải bên dưới đi ra một người mặc áo khoác màu đen, người nọ đưa lưng về phía camera, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, phần lưng hơi khòm, nhưng vóc dáng rất cao.
Hai tay hắn đút trong túi, bước chân thong thả đi đến chỗ Giang Kiều đứng lúc nãy, sau đó không hề nhúc nhích.
Không ai biết hắn đang làm cái gì, hắn như thể đứng hình, cứ đứng yên như vậy, Lương Thừa An cẩn thận thậm chí còn phát hiện, hình như hắn cố tình đứng ở vị trí mà Giang Kiều đã bước lên, giống như đang cảm nhận thứ gì đó.
Sau một lúc lâu, hắn ngồi xổm xuống dưới, duỗi tay sờ mặt đất Giang Kiều đã bước lên, tiếp đó bả vai bắt đầu rung rung, giống như không thể ngừng cười.
Đột nhiên sinh ra một cảm giác khiến người ta ớn lạnh.
Bàn tay nắm con chuột của Lương Thừa An dần dần siết chặt, anh đã có thể xác nhận, Giang Kiều không phải ảo giác, mà là thật sự có người đang theo dõi cậu, người này rất có thể là một tên biến thái.
Người kia cứ đứng như vậy, mãi cho đến khi có những người khác tới lấy xe mới chậm rì rì rời khỏi nơi đó.
Lương Thừa An vừa nghĩ đến người này không chỉ theo dõi Giang Kiều ở trường học, thậm chí còn theo Giang Kiều về tới Bình Thành liền cảm thấy nghẹn một luồng khí ở ngực, sợ hắn làm bị thương Giang Kiều, vừa lo lắng vừa phẫn nộ.
Ngoàii video này, Lương Thừa An tiếp tục xem các video khác, tuy rằng không thấy bóng dáng người này nữa, nhưng vẫn không yên tâm.
Anh nhớ Giang Kiều nhắc đến cũng từng có cảm giác bị người ta theo dõi này ở cổng sau trường học, cổng sau trường học không có thiết bị giám sát, nhưng một vài quán ăn trên phố ăn uống có trang bị camera quan sát, bốn phía giao lộ cũng có camera của đồn công an.
Chỉ cần bỏ công sức đi tìm, sẽ luôn có thể tìm được chút dấu vết để lại.
Lương Thừa An ra khỏi phòng giám sát, lúc này mới phát hiện trời đã tối, anh đi đến bên chỗ cầu thang gọi điện thoại cho Giang Kiều.
Vào khoảnh khắc gọi điện thoại, trái tim vốn bị nghẹn của anh chợt thả lỏng một chút, cũng ý thức rõ ràng hiện giờ Giang Kiều đang an toàn.
Điện thoại được tiếp nhận, giọng Giang Kiều từ trong điện thoại truyền đến: "Alo."
Giọng nói quen thuộc khiến đôi vai căng chặt của Lương Thừa An từ từ thả lỏng xuống, ngay cả anh cũng không nhận ra bắt đầu từ giây phút nhìn thấy tên theo dõi kia, thân thể của anh vẫn luôn căng chặt.
Lương Thừa An hít sâu một hơi: "Giang Kiều, hiện giờ em đang trong nhà phải không?"
"Dạ?" Giang Kiều nghe được vẻ nghiêm trọng trong giọng nói của anh, "Đang trong nhà, sao vậy?"
"Anh hiện đang ở trường học, anh đã xem video giám sát em ở bãi đỗ xe lúc trước." Lương Thừa An tạm dừng một chút, "Đúng là có người đang theo dõi em, cảm giác của em không sai."
Tuy rằng trước đó đã có hoài nghi, nhưng thật sự xác nhận có người theo dõi mình, Giang Kiều vẫn là hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Anh có nhìn thấy người đó không? Trông như thế nào?"
"Không có." Lương Thừa An trầm giọng nói, "Hắn vẫn luôn đưa lưng về phía camera, anh cảm thấy ...... không giống tay mơ."
Suy đoán của Lương Thừa An làm Giang Kiều á khẩu, sự bất an vì liên tiếp mấy lần bị người ta theo dõi lại một lần nữa cuốn qua, khiến cậu có cảm giác lông tơ dựng đứng: "Em ——"
"Em nghe anh nói."
Giọng của Lương Thừa An mang theo sức mạnh trấn an, "Mấy ngày nay em cố gắng đừng ra ngoài, nếu muốn ra ngoài thì đi cùng với mẹ, hoặc tìm bạn bè khác, biết không?"
Trước mắt Giang Kiều cũng không có dự định ra ngoài, nghe vậy lập tức đồng ý: "Em biết, em sẽ cẩn thận, anh đừng lo lắng."
"Anh rất lo lắng." Lương Thừa An lặp lại lần nữa, "Anh rất lo lắng."
Anh vừa nghĩ đến hành động giống như bất bình thường của người kia trong video giám sát vừa rồi, là anh thấy lo lắng muốn chết.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Giang Kiều, Lương Thừa An lại lục ra số của một người bạn khác từ trong di động và bấm gọi, đơn giản kể cho người bạn này đầu đuôi sự việc, nhờ anh ta tìm đội công an giữ gìn trật tự phụ trách khu vực phố ăn uống ở cổng sau trường học lấy giúp video giám sát, đối phương không nói hai lời lập tức đồng ý.
Sau khi sắp xếp xong, Lương Thừa An đi một chuyến đến nhà chủ nhiệm Tôn, mang hộp trà đến cho chủ nhiệm Tôn, cảm ơn đối phương xong mới lái xe trở về nhà.
Đến khi anh quay về nhà ông bà ngoại, đã là hơn 9 giờ tối.
Trong phòng khách, ông ngoại đang chơi cờ với Lương Hồng Chương, Chu Mạn Xảo đang giúp bà ngoại sắp xếp sợi len.
Thấy anh trở về, bà ngoại lên tiếng hỏi anh ăn cơm chưa.
"Đã ăn rồi."
Lương Thừa An thật ra chưa ăn, chỉ là hiện giờ anh cũng không có tâm trạng ăn uống, anh đi tới ngồi xuống, lên tiếng, "Ông ngoại bà ngoại, ba mẹ, con có chuyện muốn nói với mọi người một chút."
Chu Mạn Xảo cuộn sợi len, đầu cũng không ngẩng lên hỏi: "Chuyện gì?"
Lương Thừa An giọng điệu nghiêm túc nói: "Con muốn đi Bình Thành một chuyến."
Vừa mới dứt lời, mọi người ở đây đều dừng động tác trong tay lại, đồng loạt nhìn về phía anh.