Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Preiya
Yến Vũ Nhi không muốn để cho Lộng Ngọc sinh lòng nghi ngờ, che giấu cười cười, "Ha ha, là điệu hát dân gian trước kia ở Thủy Nguyệt Quốc, ta rất thích, không có việc gì hát đôi câu!"
"À, thật là dễ nghe!" Lộng Ngọc không nghi ngờ gì, Yến Vũ Nhi che trái tim đang đập thình thịch, âm thầm may mắn. Một năm qua nàng cũng chưa từng lộ ra sơ hở, sau này vẫn còn phải cẩn thận chút xíu, nếu làm lộ ra cũng không hay, không biết có thể bị xem thành ngoại tộc hay không đó chứ.
Nàng chợt nhớ lại lúc còn ở Thủy Nguyệt Quốc trước kia, nàng thường thỉnh thoảng hát lên một đoạn ngắn như vậy, lúc đó Liễu Nhứ ngày ngày đi theo nàng cũng từng hỏi qua nàng. Vẫn lại học theo nàng không ít đâu.
Nghĩ đến Liễu Nhứ, nàng có chút phiền muộn, cũng không biết nàng ấy thế nào! Thiệt là, mới vừa hẳn là nên hỏi Dụ Vương một chút tình huống của nàng ấy, với thân phận của hắn, tìm tiểu nha hoàn không khó lắm, nói không chừng còn có thể đưa nàng ấy đến bên cạnh mình!
Cứ làm như thế! Yến Vũ Nhi quyết định tìm Lý Thư hỏi một chút, sau khi nghĩ được biện pháp, cả người nàng lại thoải mái, ăn ngon ngủ ngon, liền chờ Lý Thư đến giúp đỡ.
Nhưng là, từ lúc ước pháp tam chương xong, Lý Thư rất tuân thủ ước định, mấy ngày liền cũng không có đi qua viện Lục Vu, Yến Vũ Nhi ngẩng đầu chờ đợi, cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Nàng bắt đầu có chút nóng nảy, nếu Liễu Nhứ cũng bị ban thưởng làm thiếp cho người, hoặc là bị biếm đến một nơi bẩn thỉu, vậy phải làm thế nào?
Dưới sự sốt ruột, nàng không khỏi bắt đầu hỏi thăm: "Lộng Ngọc, gần đây Vương gia đang bận gì vậy?"
Lộng Ngọc có chút kinh ngạc, phu nhân không để ý tới Vương gia, đột nhiên lại bắt đầu quan tâm tới, nàng nở nụ cười, hé miệng trả lời: "Phu nhân, những ngày qua Vương gia bận rộn chính sự, nghe gã sai vặt bên cạnh Vương gia nói, mỗi ngày ngài ấy đều tiếp kiến một vài khách nhân quan trọng ở ngoài thư phòng, e là đang bận đại sự gì đó!"
Yến Vũ Nhi "À" một tiếng, tâm tình có chút suy sụp.
Theo như quy củ, nữ nhân không thể tùy ý tiến vào ngoại viện, nếu hắn không đến, mình làm sao mới có thể gặp mặt hắn chứ? Không được, nàng nhất định phải nghĩ cách.
Lại trôi qua mấy ngày an tĩnh như thế, một ngày kia, Yến Vũ Nhi còn chưa ngủ dậy, liền nghe thấy một trận om sòm ồn ào trong sân.
"Lộng Ngọc, bên ngoài là ai đang nói chuyện?" Nàng nhíu mày, vẫn có chút tức giận khi rời giường, tâm tình nàng không thể nào tốt được.
Lộng Ngọc thấy nàng chống mình ngồi dậy, liền vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy: "Là Hà Diệp tỷ tỷ trong viện lão phu nhân tới, nói là lão phu nhân không thấy phu nhân mấy ngày nay, mời phu nhân qua đó trò chuyện!"
Yến Vũ Nhi cười lạnh một tiếng, trong hồ lô của lão phu nhân bán thuốc gì đây? Bà ta vẫn luôn không chào đón mình, lần này sợ là muốn gây khó khăn gì đó cho nàng đi.
"Để cho nàng ta đi vào!" Yến Vũ Nhi đi tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, Lộng Ảnh liền bắt đầu chải đầu trang điểm cho nàng.
Hà Diệp rất nhanh liền tiến vào, nàng lễ phép thi lễ với Yến Vũ Nhi, giọng nói vô cùng trong trẻo:
"Phu nhân kim an, lão phu nhân lệnh nô tỳ tới mời phu nhân đi qua nói chuyện giải buồn, nô tỳ nghĩ tới phu nhân còn chưa ngủ dậy, liền chờ phu nhân tỉnh dậy, được hầu hạ xong mới vào bẩm báo!"
Lời nói này của Hà Diệp vô cùng cung kính, trong lời nói mang theo một chút nịnh hót, trong lòng Yến Vũ Nhi có chút không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, quá kỳ lạ.
"Hôm nay có khách tới sao?"
"Dạ đúng vậy, Tử Vân phu nhân tới làm khách, lão phu nhân nghe nói là tỷ muội thân sinh của phu nhân, nhất định là vô cùng nhớ mong, mới phân phó nô tỳ nhất định phải hầu hạ phu nhân thật tốt!"
Thì ra là như vậy! Nàng đây là dính lấy chút vinh dự của trưởng tỷ. Mới cách xa nhau mấy ngày thôi, lại dường như sống một ngày bằng một năm, cũng không biết tỷ ấy trôi qua như thế nào.
"Nhanh lên một chút, búi một kiểu tóc đơn giản là được rồi!" Nàng vội vàng thúc giục, nàng cũng rất nhớ Yến Tử Nhi, hận không thể lập tức nhìn thấy tỷ ấy.