Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộ Dung Trần mang vẻ mặt âm trầm đáng sợ đứng ở cửa, nhìn hai ngươi đang chạm môi vào nhau rất ái muội, tay liền nắm chặt lại, trên tay nổi đầy gân xanh.
“Vương gia, đã lâu không gặp.” Cơ Tinh Hồn buông Cung Tuyết Thiến trong lòng ra, khóe môi khẽ cười, chào hỏi.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi thật to gan, dám xông vào Vương phủ của ta.” Vẻ mặt đầy phẫn nộ của Mộ Dung Trần khiến cho người ta sợ hãi.
“Vương gia, xông cũng đã xông rồi, còn có gì dám hay không dám chứ?” Cơ Tinh Hồn nhíu mày hỏi ngược lại.
“Vậy hôm nay bổn Vương sẽ khiến ngươi có đến mà không có về.” Cả người Mộ Dung Trần lộ ra sát khí.
“Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã.” Cơ Tinh Hồn lại không thèm để ý.
“Vương gia, chuyện đã đến nước này rồi, xin ngươi hãy hưu ta đi.” Cung Tuyết Thiến nhân cơ hội nói, nếu hắn thấy được vừa đúng lúc đó thì có lẽ là ý trời. Vậy hắn nên vì phẫn nộ mà hưu nàng đi.
“Hưu ngươi? Để cho ngươi cùng hắn ở bên nhau sao?” Mộ Dung Trần cười âm trầm: “Cho dù bổn Vương có phải giết ngươi thì cũng sẽ không hưu ngươi.”
Cung Tuyết Thiến nhìn hắn chằm chằm, nàng không nghĩ tới kết quả sẽ như vậy, trong khoảnh khắc nhất thời không biết nên nói gì để khuyên bảo hắn.
“Vương gia, bức bách một nữ nhân ngươi không yêu như vậy có phải sẽ làm mất đi phong độ của ngươi hay không? Ngươi không sợ bị người đời chê cười sao?” Cơ Tinh Hồn ở bên cạnh châm chọc.
“Cơ Tinh Hồn, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện, ngươi cho là hôm nay ngươi có thể sống sót mà rời khỏi Vương phủ sao?” Giọng điệu của Mộ Dung Trần lạnh như băng, nói xong liền vung tay lên phân phó: “Người đâu, bắt hắn lại cho ta.”
“Dạ.” Rất nhanh, vài thị vệ liền đồng loạt xông lên từ phía cửa.
“Chỉ bằng các ngươi mà cũng mơ tưởng bắt được ta sao? Vậy chẳng phải mấy năm nay ta đã lăn lộn trong chốn giang hồ một cách vô ích sao?” Cơ Tinh Hồn nói xong, chớp mắt một cái, vài ám khí đồng thời bắn ra từ trong tay.
“Mau tránh ra, cẩn thận có độc.” Trong nhóm thị vệ có ngươi hô, mấy người kia lập tức tránh sang một bên.
“Vương gia, hẹn ngày gặp lại.” Cơ Tinh Hồn nói xong, trong tay liền tung lên một đám bột phấn, ôm lấy Cung Tuyết Thiến bay ra khỏi phòng.
Mộ Dung Trần tránh được đám bột phấn đó nhưng vẫn không đuổi theo, khẽ vung tay, bên cạnh liền có người dùng đao áp giải Tiểu Vân đi tới.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi nghĩ kỹ đi, nếu hôm nay ngươi dám rời khỏi Vương phủ thì đầu của Tiểu Vân sẽ lập tức rơi xuống đất.” Mộ Dung Trần hô to về phía nàng, hắn không tin nàng sẽ bỏ mặc Tiểu Vân không lo lắng.
“Tiểu thư.” Tiếng khóc của Tiểu Vân mang theo sự run rẩy.
“Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một thanh đao to sáng loáng đặt ở trên cổ của Tiểu Vân, vội vàng nói: “Cơ Tinh Hồn, thả ta xuống đi, ta không thể để mất Tiểu Vân được.”
“Nàng hãy nghĩ kỹ đi, nếu nàng xuống đó thì muốn thoát ra khỏi đây một lần nữa sẽ rất khó.” Cơ Tinh Hồn nghiêm túc nói, Mộ Dung Trần nhất định sẽ phái người canh giữ nghiêm ngặt hơn, muốn đưa nàng rời đi sẽ không dễ dàng.
“Ta biết, nhưng mà ta không thể vì bản thân mình mà hy sinh Tiểu Vân được, thả ta xuống đi.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, mặc kệ hậu quả là gì đi nữa nàng cũng sẽ không bỏ rơi Tiểu Vân.
“Mạnh Tâm Nghi, nàng thật sự đã quyết định? Cho dù sau này không có cơ hội rời khỏi Vương phủ nữa, nàng cũng sẽ không hối hận sao?” Cơ Tinh Hồn lại hỏi lại lần nữa.
“Ta sẽ không hối hận, bởi vì không có gì quan trọng hơn mạng người cả.” Cung Tuyết Thiến nghiêm túc nói.
“Nhưng mà nàng ta chỉ là một nha hoàn, đáng sao?” Cơ Tinh Hồn thật sự không thể hiểu nàng.
“Nha hoàn cũng là người, huống chi Tiểu Vân rất trung thành tận tâm, toàn tâm toàn ý hầu hạ ta nhiều năm, tình nghĩa này không gì có thể sánh được, cho nên, ta sẽ không bỏ rơi nàng.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nói.
Cơ Tinh Hồn nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu rồi mới yêu nghiệt nói: “Ý nghĩ của bảo bối vĩnh viễn đều không giống với người thường, nhưng mà ta vẫn không muốn thả nàng xuống.”
Mộ Dung Trần nhìn thấy bọn họ đứng ở trên nóc nhà nói chuyện nói nhau không hề kiêng dè gì cả, sắc mặt càng xanh mét, giương giọng hô: “Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương đếm tới ba, nếu ngươi không chịu xuống thì bổn Vương sẽ lập tức giết chết Tiểu Vân.”
“Một.”
“Cơ Tinh Hồn, thả ta xuống đi, nhanh lên.” Cung Tuyết Thiến sợ hãi thúc giục.
“Hai.”
“Cơ tinh Hồn.” Trái tim Cung Tuyết Thiến quýnh lên, dùng sức đẩy hắn, thân mình liền chao đảo rơi xuống mặt đất.
“Nữ nhân điên.” Cơ Tinh Hồn vội vàng điểm mũi chân một cái ôm lấy thân mình đang rơi xuống của nàng, sau đó đặt nàng xuống đất rồi lại lập tức bay lên, nói: “Yên tâm, bảo bối, ta sẽ đến cứu nàng.”
“Cơ Tinh Hồn, đây là do ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết, bắn tên.” Mộ Dung Trần ra lệnh một tiếng, một trận mưa tên liền bắn về phía Cơ Tinh Hồn.
“Vương gia, ngươi cho là những thứ này có thể giết chết ta sao? Nếu dễ dàng như vậy thì Cơ Tinh Hồn ta đã không thể sống tới hôm nay.” Giọng nói của Cơ Tinh Hồn nhanh chóng biến mất ở giữa không trung.
Cung Tuyết Thiến nhìn theo hắn, mặc dù trong lòng hơi lo lắng nhưng mà nàng tin tưởng với bản lĩnh của hắn thì nhất định có thể trốn thoát.
“Tiểu Vân, ngươi không sao chứ?” Nàng liền kéo Tiểu Vân qua.
“Tiểu thư.” Thân thể Tiểu Vân run rẩy, hiển nhiên là do quá hoảng sợ.
“Không sao, không sao rồi.” Cung Tuyết Thiến an ủi nàng.
Lúc này Mộ Dung Trần mới bước từng bước đến gần nàng, ánh mắt âm trầm đáng sợ rồi liền giữ chặt cổ tay nàng, không nói hai lời liền đi vào trong phòng.
Rầm…Hắn hung hăng đẩy nàng ngã trên mặt đất, lấy tay kéo tóc nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên, cả ngươi tản ra nỗi tức giận đến mức như muốn cắn nuốt người khác: “Mạnh Tâm Nghi, ngươi dám cả gan phản bội bổn Vương.” Vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, hắn liền cảm thấy khí huyết dâng trào như muốn tuôn ra, không có người nào, không có bất kỳ nam nhân nào có thể tha thứ cho nữ nhân phản bội mình.
“Vậy ngươi hưu ta đi.” Cung Tuyết Thiến vẫn quật cường như cũ nói.
“Hưu ngươi? Đừng mơ tưởng, bổn Vương sẽ cho người biết kết cục của việc phản bội bổn Vương.” Mộ Dung Trần lập tức dùng lực kéo tóc nàng, kéo nàng dậy.
Cung Tuyết Thiến đau đớn đến mức nhăn mày, nhưng nàng lại cắn môi không để mình kêu ra tiếng.
Trong mắt Mộ Dung Trần không có lấy một tia thương tiếc, lớn tiểng ra lệnh: “Người đâu, nhốt nàng ta vào địa lao cho bổn Vương, không có mệnh lệnh của bổn Vương, không cho phép bất kỳ ai gặp nàng.”
“Dạ.” Hai gã thị vệ lập tức áp giải nàng ra ngoài.