Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy nàng lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, trên khóe môi có tơ máu, trên mặt sưng đỏ hỗn loạn, tay của Mộ Dung Trần liền nắm chặt lại với nhau, trong mắt hiện lên một tia áy náy đau lòng, hắn không ngờ rằng mình lại ra tay nặng như vậy.
Liễu Nhu cũng hoảng sợ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn phẫn nộ như vậy, ra tay nặng như vậy, liền phục hồi tinh thần lại, đi qua nhẹ giọng nói: “Tâm Nghi muội muội, có sao không?”
“Không cần quận chúa giả vờ tốt bụng, chúng ta nhất định không đội trời chung, có ngươi không có ta, có ta không có ngươi. Chỉ cần hắn vẫn chưa đánh chết ta, ta sẽ tranh với ngươi đến cùng.” Cung Tuyết Thiến nói xong liền xoay người đi về phía ngoài cửa.
Đi thẳng đến ngự hoa viên, nàng mới dựa vào thân cây bên cạnh, nước mắt ngăn không được rơi xuống. Nàng dùng tay lau vết máu trên khóe miệng. Trước kia hắn cũng từng đánh nàng nhưng không có lần nào lại khiến nàng đau lòng tuyệt vọng như lần này. Vì vậy, nàng nhất định phải rời đi.
Nhìn thấy nàng chạy ra khỏi đại sảnh, Mộ Dung Trần thật sự có một nỗi xúc động muốn đuổi theo nàng ra ngoài nhưng mà hắn vẫn nhịn xuống được.
“Muối đuổi theo nàng thì hãy đi đi…Trần.” Liễu Nhu không bỏ lỡ biểu hiện rất nhỏ trên mặt hắn. Lòng của nàng rất đau, nàng trải qua nhiều vất vả như vậy mới có thể trở về, nhưng hắn lại bắt đầu yêu người khác mất rồi. Nhưng mà hiện tại nàng nhất định sẽ rộng lượng, nhất định sẽ dịu dàng, nàng không thể để hạnh phúc vuột khỏi tay mình lần nữa.
“Nhu Nhi, nàng quá nhạy cảm rồi.” Mộ Dung Trần quay đầu lại, xin lỗi: “Để nàng phải chịu uất ức rồi.”
“Trần, nếu chàng thật sự thích nàng ấy thì chàng có thể không cần tuân thủ lời thề không nạp thiếp trước kia, thiếp bằng lòng tiếp nhận nàng, cùng nàng hầu hạ chàng.” Liễu Nhu nhìn hắn, một lần nữa bày tỏ sự rộng lượng và khoan dung của mình.
“Nhu Nhi, không cần nói nữa, ta sẽ không phụ nàng.” Mộ Dung Trần ôm chặt nàng vào trong ngực, cả đời này hắn sẽ không cô phụ nàng.
“Trần, thiếp nói thật đấy.” Liễu Nhu lại ngẩng đầu lên nhìn hắn nói.
“Nhu Nhi, ta sẽ không làm như vậy, ta sẽ không để nàng phải chịu uất ức. Không cần nói nữa, ta sẽ xử lý tốt, hãy tin ta.” Mộ Dung Trần nói xong, liền cúi đầu hôn lên môi nàng.
Liễu Nhu chậm rãi nhắm mắt lại, đón nhận hắn, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng lại càng lúc càng lớn. Nàng nhất định phải nhanh chóng để Mạnh Tâm Nghi rời khỏi Vương phủ, nếu không, nàng ta sẽ là mối đe dọa đối với nàng.
Ngày hôm sau.
“Tiểu thư, quận chúa đến đây.” Tiểu Vân tiến vào bẩm báo.
“Nàng ta đến đây?” Cung Tuyết Thiến đứng dậy ra ngoài tiếp đón. Nhìn thấy Liễu Nhu đang đứng ở trong sân, nàng liền khoát khoát tay, ý bảo Tiểu Vân lui xuống. Lúc này mới đến gần nàng ta, nói: “Quận chúa, ngày hôm qua thật có lỗi.”
“Đây là giao dịch của chúng ta, sao ta có thể so đo được, ngươi xem, không phải hôm nay ta đã đến đây sao. Tiếp tục kế hoạch đi.” Liễu Nhu nói.
“Đương nhiên được, nhưng nhân vật nam chính không ở đây, chúng ta diễn cho ai xem chứ?” Cung Tuyết Thiến cười nói.
“Yên tâm, chàng sẽ trở lại ngay thôi. Cho nên ta mới đến đây trước.” Liễu Nhu nhìn nàng nói, không biết vì sao, kể từ khi biết trong lòng hắn vẫn hơi quan tâm đến nàng, lúc gặp nàng, bản thân vẫn liền cảm thấy khó chịu.
Đang nói chuyện thì liền nhìn thấy một nha hoàn đi tới bẩm báo: “Quận chúa, Vương gia đang đi về phía này.”
“Ừ, ta biết rồi, lui xuống đi.” Liễu Nhu khẽ gật đầu phân phó, lúc này mới nhìn Cung Tuyết Thiến nói: “Chàng tới rồi, chúng ta có thể bắt đầu.”
“Được.” Nàng cũng khẽ gật đầu.
Mộ Dung Trần vừa về tới Vương phủ, nghe nói Liễu Nhu lại đến Tuyết Uyển, hắn liền vội vàng đi về phía này. Mới vừa tới cửa, đang định đẩy cửa ra thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ bên trong.
“Nếu muội không thích ta gọi muội là Tâm Nghi muội muội, vậy thì ta sẽ gọi muội là Tâm Nghi.” Liễu Nhu nói.
“Tùy người, nhưng không biết quận chúa tới tìm ta là có việc gì? Không phải là chỉ vì mỗi chuyện xưng hô thôi đấy chứ?” Giọng nói của Cung Tuyết Thiến tỏ rõ sự lạnh lùng.
“Hôm nay ta đến là muốn nói chuyện với muội.” Liễu Nhu nói.
“Giữa chúng ta có gì để nói chứ?” Cung Tuyết Thiến hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là có, bởi vì chúng ta đều thích Vương gia, cũng đều là nữ nhân của chàng, cho nên chúng ta không nên đối chọi gay gắt khiến chàng khó xử, chúng ta có thể chung sống hòa thuận, không được sao?” Giọng nói của Liễu Nhu nhẹ nhàng vang lên.
“Ha ha….” Cung Tuyết Thiến cười nhạt một cái, “Đừng ở đây giả bộ rộng lượng, ta không tin rằng đây là những lời nói thật lòng của người. Người sẽ không đau lòng, không ghen tỵ sao?”
“Muội nói rất đúng, đúng là ta sẽ đau lòng, cũng sẽ ghen tỵ. Nếu là năm năm trước, có lẽ ta sẽ tranh cãi một hồi, dùng lời thề không nạp thiếp của chàng mà ép buộc chàng, nhưng năm năm đã trôi qua, lúc ta trở lại bên cạnh chàng…muội biết không? Tình yêu của ta dành cho chàng mãnh liệt biết bao nhiêu, thậm chí tình yêu đó còn có chút hèn mọn, chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng, cho dù bắt ta cùng nữ nhân khắp thiên hạ chia sẻ chàng, ta cũng sẽ nguyện ý. Chỉ cần chàng hạnh phúc, chỉ cần chàng vui vẻ. Ta không phủ nhận rằng lúc chàng muốn giữ muội lại ta cũng đã đau lòng biết bao, khổ sở biết bao. Nhưng chỉ cần chàng hạnh phúc, ta vẫn sẽ làm như vậy.” Liễu Nhu yếu ớt nói, khiến người khác tràn ngập thương tiếc cùng không đành lòng cho nàng.
Mộ Dung Trần ở ngoài cửa hơi ngẩn ra, năm năm trôi qua, rất nhiều thứ đã thay đổi, nhưng chỉ có tình yêu của nàng dành cho hắn là vẫn không đổi. Có lẽ, hắn thật sự làm sai rồi.
“Quận chúa, người không cần phải nói dễ nghe như vậy, ta không phải là người, ta chỉ cho mình hai con đường, một là rời đi, một là trăm phương ngàn kế, không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đối phó người.” Giọng nói của Cung Tuyết Thiến vẫn lạnh băng như trước, nhưng trong lòng không thể không bội phục bản lĩnh diễn kịch của Liễu Nhu.
“Nhưng mà chàng sẽ không để muội rời đi. Ta nhìn ra được…chàng thích muội.” Mặc dù là diễn kịch nhưng lúc Liễu Nhu nói những lời này vẫn phải cắn môi, chịu đựng những chua xót trong lòng.
“Ta đã nói rồi, giữa hai người chúng ta hắn chỉ có thể chọn một, ta không vĩ đại như người đâu.” Giọng nói của Cung Tuyết Thiến vẫn mang vẻ lạnh lùng như cũ.
“Ai…vậy muội muốn thế nào mới bằng lòng ở lại?” Liễu Nhu thở dài, bất đắc dĩ hỏi.
“Người thật sự muốn ta ở lại?” Cung Tuyết Thiến đột nhiên hỏi ngược lại.