Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
  3. Chương 152: Tỷ thí
Trước /225 Sau

Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 152: Tỷ thí

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ba ngày sau, Cung Tuyết Thiến thử xuống giường đi lại, chân lại không hề đau đớn gì cả, hoàn toàn khỏi hẳn. Rượu thuốc của Gia Lỗ Tề quả là danh bất hư truyền.

“Tiểu thư, thật quá thần kỳ, mới ba ngày đã khỏi hẳn rồi, quả thật là thần dược.” Tiểu Vân kinh ngạc nói.

“Đó là thuốc bí truyền của Gia Lỗ Tề vương tử, ngươi nghĩ lại mà xem, những thứ Vương tử dùng có thể không tốt sao?” Cung Tuyết Thiến cười nói.

“Đó là điều đương nhiên.” Tiểu Vân đáp, vừa dứt lời, Lý bá liền đứng ngoài cửa bẩm báo: “Tiểu thư, Gia Lỗ Tề Vương tử đến.”

Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Cung Tuyết Thiến xoay người đi ra ngoài nghênh đón.

Ở cửa Mạnh phủ, Gia Lỗ Tề thấy nàng đi tới, trên mặt mang theo nụ cười nhìn nàng nói: “Tâm Nghi, chân của nàng khỏi rồi.”

“Ừ, việc này phải cám ơn người. Đúng rồi, sao người lại rảnh rỗi mà đến thăm ta? Lúc này không phải người nên đi cùng công chúa sao?” Cung Tuyết Thiến nói đùa, mục đích ban đầu của hắn là đến để hòa thân nha.

“Hòa thân cũng không nhất định phải lấy công chúa.” Gia Lỗ Tề cười nói.

Ơ…Cung Tuyết Thiến sửng sốt, hòa thân không lấy công chúa thì có thể lấy ai? Nhưng đây cũng không phải là việc nàng nên hỏi đến, cũng không liên quan đến nàng. Nàng nói: “Vào trong ngồi đi.”

“Không cần, Tâm Nghi, ta tới là để mời nàng cùng ta đi cưỡi ngựa, nàng có thời gian rảnh không?” Gia Lỗ Tề Vương tử đột nhiên nói.

“Cưỡi ngựa?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nghĩ đến dáng vẻ ở trên lưng ngựa hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, trong mắt liền tỏa ra hào quang. Nàng vẫn luôn muốn cưỡi ngựa, nhưng lại không có cơ hội. Bây giờ có cơ hội nên không hề nghĩ ngợi mà đồng ý luôn: “Được.”

“Vậy nàng đi chuẩn bị đi, ta ở đây đợi nàng.” Nghe thấy nàng đồng ý, Gia Lỗ Tề có vẻ kinh ngạc và vui mừng ngoài ý muốn.

Cung Tuyết Thiến dùng tốc độ nhanh nhất thay một bộ y phục khác, để Tiểu Vân ở nhà rồi xuất phát với hắn.

“Tâm Nghi, nàng biết cưỡi ngựa không?” Gia Lỗ Tề Vương tử ngồi trên xe ngựa hỏi nàng. Theo hắn biết, nữ tử nhà Hán chắc là không biết cưỡi ngựa.

“Không biết.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, nàng đâu có cơ hội mà cưỡi ngựa chứ.

“Vậy ta dạy cho nàng.” Ánh mắt Gia Lỗ Tề lộ ra tia sáng khác thường.

“Được nha, có sư phụ miễn phí, ta đương nhiên cầu còn không được.” Cung Tuyết Thiến không hề nghĩ nhiều, đồng ý rất sảng khoái.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, chợt nghe thấy tiếng của Ba Cách nói: “Vương tử, đến rồi.”

“Tâm Nghi, đến rồi, chúng ta xuống đi.” Gia Lỗ Tề Vương tử đỡ nàng xuống xe ngựa.

Lúc này Cung Tuyết Thiến mới trợn tròn mắt, trước mặt nàng, Mộ Dung Trần, Mộ Dung Phong, Mộ Dung Vân, Mộ Dung Vũ, còn có Thái tử cùng mấy vị hoàng tử mà nàng không biết cũng đang đợi ở đây. Bọn họ cũng hơi giật mình giống nàng, không nghĩ tới Gia Lỗ Tề Vương tử sẽ mang nàng đi cùng.

“Thái tử, để cái vị đợi lâu rồi.” Gia Lỗ Tề chắp tay nói.

“Vương tử, khách khí rồi.” Thái tử cũng chắp tay nói.

Cung Tuyết Thiến không có chỗ nào để trốn đành phải đứng ở đó. Cưỡi ngựa gì chứ, rõ ràng chính là Hoàng tộc bọn họ tụ tập. Nàng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Trần bắn thẳng về mình, còn có ánh mắt kinh ngạc của mấy người Mộ Dung Vũ, nhất thời cảm thấy cả người không được tự nhiên. Rõ ràng là một lũ nam nhân, nàng lẫn vào làm gì đây?

“Tâm Nghi, chân của nàng đã khỏi rồi sao?” Mộ Dung Vũ vẫn quan tâm hỏi.

“Khỏi rồi.” Cung Tuyết Thiến không được tự nhiên gật đầu.

“Được rồi, Vương tử, chúng ta bắt đầu đi, cho chúng ta biết đệ nhất dũng sĩ của thảo nguyên là như thế nào?” Thái tử nói.

“Được, nếu ta từ chối thì thật là bất kính rồi.” Gia Lỗ Tề cũng rất hào sảng đáp.

Mọi người đều xoay mình lên ngựa, chỉ có Cung Tuyết Thiến ngây ngẩn đứng ở đó một mình. Đừng nói là nàng không biết cưỡi ngựa, cho dù biết thì cũng không còn ngựa cho nàng cưỡi.

“Tâm Nghi, lên đi.” Đột nhiên Gia Lỗ Tề vươn tay về phía nàng.

Ơ….Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nhìn cánh tay đang đưa qua của hắn. Hắn có ý gì? Chẳng lẽ muốn nàng và hắn cùng cưỡi sao? Nàng vội vàng nói: “Thôi đi, ta vẫn nên ở đây đợi người về thì hơn, hơn nữa, mang theo ta, sao người có thể cưỡi ngựa săn bắn.”

“Vậy là nàng quá coi thường đệ nhất dũng sĩ của thảo nguyên rồi, hôm nay ta sẽ cho nàng mở mang tầm mắt.” Gia Lỗ Tề không khỏi phân trần rồi nhanh chóng kéo nàng lên ngồi trước ngực mình.

Cung Tuyết Thiến vẫn chưa kịp phản ứng thì người đã ngồi lên trên lưng ngựa.

Hành động của hắn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Mộ Dung Trần mang sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Cung Tuyết Thiến ở trong lòng hắn. Sao nàng lại có thể không biết xấu hổ như vậy? Cùng nam nhân ôm ôm ấp ấp.

Cung Tuyết Thiến nhìn thấy ánh mắt đang bắn tới của hắn liền hung hăng nhìn chằm chằm lại hắn. Hắn dựa vào đâu mà trừng mắt nhìn nàng chứ?

“Vương tử, chúng ta cưỡi ngựa bắn cung, mang theo Tâm Nghi có khi nào sẽ khiến nàng bị thương hay không?” Mộ Dung Vũ vẫn đưa ra nghi vấn, đương nhiên hắn cũng đã thấy sắc mắt không dễ nhìn gì của hoàng huynh.

“Ha ha…..” Gia Lỗ Tề nở nụ cười sang sảng, “Yên tâm, nếu ngay cả điều đó mà ta cũng không dám nắm chắc thì sao có thể tự xưng là đệ nhất dũng sĩ thảo nguyên được. Đợi lát nữa chúng ta phân thắng bại đi. Gia.”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, ngựa liền xông ra ngoài, Cung Tuyết Thiến sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

“Gia….” Người đứng phía sau cũng liền xông ra ngoài.

“Vương tử, chúng ta tỷ thí chút đi.” Mộ Dung Trần đột nhiên vọt lên từ phía sau.

“Được, vậy ta và Vương gia tỷ thí một chút.” Gia Lỗ Tề sảng khoái ứng chiến.

Phía trước đột nhiên có một con thỏ chạy ra.

Bọn họ cùng lúc phát hiện, Gia Lỗ Tề lấy tay vòng quanh người Cung Tuyết Thiến, nhắm thẳng rồi bắn tên trong tay ra. Tên của Mộ Dung Trần cũng được bắn ra.

“Vụt…vụt…” Hai tiếng động vang lên, hai mũi tên đồng thời bắn trúng con thỏ. Con thỏ theo tiếng tên bắn ra mà ngã xuống khiến trong lòng Cung Tuyết Thiến có chút không đành lòng.

“Vương gia, lần này hòa.” Gia Lỗ Tề cười to nói.

“Vương tử nhường thôi.” Mộ Dung Trần chắp tay nói, thật ra hắn hiểu rằng Vương tử đã thắng bởi dù sao trong ngực hắn còn ôm nàng.

“Vậy chúng ta lại đấu tiếp.” Gia Lỗ Tề còn nói thêm.

“Được.” Mộ Dung Trần cũng không chịu yếu thế.

“Đợi một lát.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên gọi bọn họ lại.

Quảng cáo
Trước /225 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vô Địch Thái Giám Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net