Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Mặc kệ, đi bước nào tính bước ấy, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng (chỉ mọi việc sẽ yên ổn khi tới lúc), không nghĩ nữa.” Cung Tuyết Thiến nằm bẹp trên giường nói, nàng muốn trốn, nhưng mà nàng biết những kẻ ẩn nấp trong chỗ tối kia thân thủ bất phàm, sao có thể để nàng dễ dàng rời đi.
Một ngày tâm phiền ý loạn qua đi rất nhanh, màn đêm buông xuống, một bóng đen vô thanh vô thức (yên lặng) đã đứng trước cửa phòng nàng.
Cung Tuyết Thiến ôm chăn ngồi ở trên giường, nhìn ánh trăng kia đang chậm rãi nhô lên ngoài cửa sổ, đột nhiên ném chăn ở trong ngực ra: “Không được, ta không thể cứ ngồi chờ chết, mặc kệ có thành công hay không cũng phải thử một lần? Ta chính là chịu nhục năm năm mới có thể rời khỏi nơi đó? Cũng không thể chờ cái tên Vương gia chết tiệt kia đến bắt mình trở về.”
Rồi lại thở dài nói: “Nhưng mà làm thế nào để rời đi? Một không biết dịch dung, hai không biết hóa trang, ba không biết võ công, bốn không có chỗ dựa.”
Ánh mắt bỗng nhiên bừng sáng: “Đúng rồi, mình cũng có thể tìm Mộ Dung Vũ hỗ trợ, tìm lý do khiến hắn giúp mình rời đi, tốt xấu gì hắn cũng là Vương gia.”
Lập tức lại lắc đầu nghĩ: “Không được, lợi dụng hắn như vậy có phải rất đê tiện hay không? Không phải là đẩy hắn vào thế khó xử sao? Chưa kể, hắn cũng sẽ nhất định không đồng ý phản bội hoàng huynh của hắn.”
“Ngươi cũng biết làm như vậy rất đê tiện?” Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến.
“Ai?” Cung Tuyết Thiến bị dọa lập tức nhảy xuống giường.
Rầm….Cửa phòng bị đá văng, một thân ảnh cao lớn tràn ngập hàn khí đứng ở cửa.
“Là ngươi, Mộ Dung Trần?” Cung Tuyết Thiến kinh ngạc kêu ra tiếng, phản ứng đầu tiên là chạy về giường chui vào chăn, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, bởi vì hiện tại trên người nàng chỉ mặc áo ngủ đã được cải tiến, áo không tay và quần đùi ngắn trên đầu gối.
“Nhìn thấy bổn vương rất kinh ngạc? Hay là trong lòng đang chột dạ?” Trong mắt Mộ Dung Trần lóe ra tia hàn khí bức người, ban ngày nghe ám vệ lặng lẽ bẩm báo là hắn biết nàng có chủ ý gì, muốn chạy, chạy được sao?
“Chột dạ gì chứ? Ngươi ban đêm xông vào nhà dân, nên chột dạ chính là ngươi.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn, hắn biết nàng muốn bỏ trốn, thật không ngoài dự tính của nàng, phải cắn trả hắn một vố.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng, nhưng mà dường như ngươi đã quên ngươi là gì của Bổn Vương sao? Đừng nói là ban đêm xông vào, hiện tại Bổn Vương có muốn ngươi thì cũng là quang minh chính đại.” Mộ Dung Trần nói xong bước từng bước lại gần, cánh tay trắng như tuyết, cặp đùi thon dài vừa nhìn thấy vẫn luôn hiện lên trong đầu của hắn, lại nghĩ tới hương vị ngọt ngào trong miệng nàng khiến hắn xúc động.
“Ngươi muốn làm gì? Đứng lại, không được lại đây.” Cung Tuyết Thiến sợ hãi hô.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể ra lệnh cho Bổn Vương sao? Bổn Vương lại càng muốn đến.”Mộ Dung Trần vừa nói xong thì đã đến trước giường nàng.
“Ngươi còn bước tới đây ta sẽ kêu cứu.” Cung Tuyết Thiến uy hiếp.
“Kêu đi, không ai ngăn cản ngươi, nếu ngươi cho rằng sẽ có người tới đây cứu ngươi thì ngươi cứ kêu.” Mộ Dung Trần lấy tay nâng cằm của nàng lên. Không biết vì sao hắn rất thích nhìn ánh mắt khiêu khích không chịu thua kia của nàng, sẽ càng khiến hắn muốn chinh phục, sẽ làm cho trái tim đã chết của hắn trong nháy mắt sống lại.
“Ngươi muốn chết.” Cung Tuyết Thiến tức giận liền tát lên mặt hắn một cái.