Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh mắt Mộ Dung Trần nhìn lướt qua nàng, đột nhiên có chút không hiểu, nàng nói nàng yêu hắn nhưng vì sao từ ánh mắt, động tác của nàng, hắn lại không cảm giác được có chút tình ý nào. Nhưng nếu không có thì tại sao nàng lại không màng nguy hiểm cứu hắn. Rốt cuộc nàng là dạng nữ nhân như thế nào?
Xe ngựa đột nhiên dừng lại.
“Vương gia, đã tới Mạnh phủ rồi.” Bên ngoài, người đánh xe bẩm báo.
“Đã biết.” Mộ Dung Trần đáp. Cung Tuyết Thiến cũng mở mắt, vừa muốn bảo Tiểu Vân giúp mình xuống xe thì đột nhiên hắn lại ôm lấy nàng, một câu cũng chưa nói đã bước xuống xe ngựa.
“Tiểu Vân, chăm sóc tiểu thư nhà ngươi thật tốt.” Hắn buông nàng ra, nhìn Tiểu Vân phân phó
“Dạ Vương gia, nô tỳ tuân mệnh.” Tiểu Vân vội vàng hành lễ.
Mộ Dung Trần nhìn nàng một cái rồi xoay người lên xe ngựa.
Xe ngựa vừa đi được một khắc, Cung Tuyết Thiến thở dài, ánh mắt mang theo tia cười lạnh xoay người bước vào Mạnh phủ.
Trong phòng.
“Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc ấy nô tỳ bị dọa sợ gần chết. Nhưng những thị vệ đó lại không cho vào. Tại sao người lại bị thương vậy? Kẻ bắt người có phải là nam nhân ngày đó không? Vì sao hắn lại muốn bắt người?” Vừa thay quần áo cho nàng, Tiểu Vân vừa hỏi thật nhiều vấn đề.
“Xì.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên cười nói: “Tiểu Vân, ngươi hỏi ta nhiều như vậy, ta biết nói cái gì trước đây?”
“Tiểu thư, người còn có tâm trạng nói đùa? Ngươi không biết nô tỳ vội muốn chết hay sao?” Tiểu Vân bĩu môi nói.
“Ta biết, thật ra không có gì. Chỉ là không cẩn thận nên bị thương thôi.” Cung Tuyết Thiến nhẹ nhàng nói bâng quơ.
“Dạ, vậy nô tỳ đi chuẩn bị cơm tối.” Tiểu Vân biết tiểu thư không muốn nói nên cũng thông minh không hỏi nữa.
“Ừ, đi đi. Ta cũng đói bụng rồi.” Cung Tuyết Thiến gật đầu.
Tiểu Vân đi khỏi, nàng vừa định nằm nghỉ ngơi một chút liền cảm giác trong phòng có người, liền ngồi dậy thì thấy Cơ Tinh Hồn không biết từ lúc nào đã nghênh ngang ngồi ở bàn, ánh mắt tà mị sắc bén nhìn nàng chằm chằm.
“Tại sao ngươi lại đến đây?” Nàng đứng dậy, rời giường hỏi.
“Nàng không phải nên cho ta một lời giải thích hợp lý sao?” Cơ Tinh Hồn vươn tay cầm chén trà làm như lơ đãng hỏi.
“Ta không phải đã giải thích rồi hay sao? Vì ta yêu Vương gia, nên thời khắc cuối cùng ta đã đổi ý.” Cung Tuyết Thiến nói, hóa ra hắn đến để hỏi lý do.
Cơ Tinh Hồn đột nhiên ôm lấy nàng, lấy tay vuốt mặt nàng rồi đột ngột nâng cằm nàng lên, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nàng có thể lừa người khác nhưng không thể lừa ta. Ta hiểu nữ nhân còn rõ ràng hơn hiểu chính mình nữa. Nàng thích hay không thích hắn, ta chỉ cần nhìn một cái là biết. Ánh mắt của nàng tràn đầy hận ý, không mang theo một tia tình cảm nào, sao có thể là thích? Nếu nàng không cho ta một lí do vừa ý thì đừng trách ta biến nàng trở thành nữ nhân của ta.” Câu nói cuối cùng ẩn chứa uy hiếp, hắn không phải là người dễ bị lợi dụng, bị đùa giỡn.
“Quả nhiên là cao thủ, ngươi nói không sai, ta quả thật không thích hắn.” Cung Tuyết Thiến thản nhiên thừa nhận, nàng không cần phải đóng kịch với hắn.
“Vậy vì sao nàng lại đỡ ám khí của ta cho hắn, hay là nàng không muốn làm nữ nhân của ta?” Cơ Tinh Hồn nói, ánh mắt lạnh lùng, cho đến bây giờ chưa có nữ nhân nào dám cự tuyệt hắn.
“Cơ Tinh Hồn, ta không biết ngươi là ai, cũng không biết bản lĩnh của ngươi lớn đến mức nào, nhưng ngươi nói đúng rồi, ta không muốn làm nữ nhân của ngươi, nhưng ta thay hắn đỡ ám khí cũng không phải vì thích hắn.”Cung Tuyết Thiến cũng lạnh lùng nhìn hắn.
“Vậy sao? Ta thật muốn nghe một lý do thuyết phục có thể khiến ta tin tưởng, nếu không…” Khóe môi Cơ Tinh Hồn khẽ nhếch lên một nụ cười đầy uy hiếp.
“Ta muốn trả thù hắn.” Cung Tuyết Thiến nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên định nói.
“Trả thù?” Cơ Tinh Hồn sửng sốt, rồi lại cười rộ lên: “Lần đầu ta nghe thấy muốn trả thù một người chính là cứu hắn.” Sau đó ngữ khí lạnh lùng: “Lý do này không phải quá gượng ép hay sao?”
“Cơ Tinh Hồn, ta hỏi ngươi, ngươi sẽ trả thù kẻ làm tổn thương ngươi thế nào?” Trong lời nói Cung Tuyết Thiến mang theo thần bí.
“Giết chết.” Cơ Tinh Hồn không chút do dự nói, với hắn, chết chính là hết chuyện.
“Sai. Là làm cho hắn sống không bằng chết. Hắn chết là giải thoát, nhưng tổn thương ngươi phải gánh chịu cũng không thể thay đổi, nó sẽ theo ngươi cả đời. Cho nên trả thù một người là làm cho hắn so với ngươi càng đau hơn gấp bội.” Đôi bàn tay trắng như phấn của Cung Tuyết Thiến nắm chặt lại, một màn bị hắn lăng nhục lại hiện lên trước mắt nàng.
“Nói rõ hơn đi.” Cơ Tinh Hồn vẫn không thể hiểu việc nàng làm và những gì nàng nói có liên hệ gì với nhau.
“Bị người mình yêu thương nhất phản bội thì sẽ thế nào?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn hỏi.
Cơ Tinh Hồn nhìn nàng chằm chằm, lập tức hiểu được, vẻ mặt yêu nghiệt tươi cười nói: “Làm cho hắn yêu thương nàng rồi thương tổn hắn, khiến hắn sống không bằng chết. Quả nhiên độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà. Xem ra, về sau ta phải đề phòng nàng mới được.”
“Không phải độc nhất là lòng dạ đàn bà mà bởi vì hắn đã vô tình đê tiện tổn thương ta trước.” Cung Tuyết Thiến nói. Chính hắn đã đồng ý thả nàng đi rồi đột nhiên đổi ý, rõ ràng không thương nàng lại giữ lấy nàng. Mối hận đó, sỉ nhục đó làm sao nàng quên được chứ.
“Nhưng nàng ngăn trở ám khí như vậy không sợ sẽ thật sự chết hay sao?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, không rõ là mối hận gì lại khiến nàng nguyện ý ngay cả tính mạng cũng không cần.
“Vậy sao? Ta không nghĩ ngươi sẽ thật sự vì ta mà giết chết Vương gia trước mặt mọi người, huống chi Mộ Dung Trần cũng không khoanh tay đứng nhìn.” Cung Tuyết Thiến lạnh lùng châm chọc. Hắn nghĩ nàng là kẻ ngốc sao? Cho dù hắn muốn giết cũng sẽ không quang minh chính đại như vậy mà giết, điểm này sao nàng không hiểu chứ.
“Tại sao nàng lại biết ta không thật sự vì nàng mà giết hắn?” Cơ Tinh Hồn lúc này thật sự rất tò mò, nữ nhân này thông minh khiến người ta sợ hãi.