Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuyết Uyển.
Tiểu Vân nhìn trộm nàng, băn khoăn không biết có nên nói cho nàng biết hay không, ấp úng nói: “Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ….”
“Cái gì?” Cung Tuyết Thiến không thèm để ý hỏi.
“Vừa rồi Vương gia có tìm nô tỳ.” Tiểu Vân nói liền một hơi.
“Vì sao hắn lại tìm ngươi?” Lúc này Cung Tuyết Thiến mới sửng sốt nhìn nàng.
“Vương gia hỏi nô tỳ, tiểu thư học viết chữ từ khi nào, còn hỏi mấy năm nay tiểu thư đã học được những gì nữa.” Tiểu Vân trả lời.
“Vậy ngươi nói sao?” Khóe môi Cung Tuyết Thiến khẽ cười, hóa ra hắn muốn biết điều này.
“Nô tỳ đã nói tiểu thư học được từ năm năm trước, lúc còn ở đây, còn những điều khác không có nói.” Tiểu Vân trả lời.
“Ừ, ta biết rồi.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, trong lòng cười lạnh. Mộ Dung Trần hỏi Tiểu Vân sao? Nhưng sao Tiểu Vân có thể biết được nàng đã học được những gì chứ.
“Tiểu thư, không có việc gì chứ ?” Tiểu Vân lo lắng nhìn nàng hỏi.
“Không có việc gì đâu, Tiểu Vân, không cần lo lắng, đi ngủ đi, ta cũng đi ngủ đây.” Cung Tuyết Thiến phân phó.
“Dạ, vậy nô tỳ lui xuống trước.” Tiểu Vân nhìn vẻ mặt cùng dáng vẻ thản nhiên của tiểu thư mới yên lòng lui xuống.
Sáng sớm hôm sau.
Cung Tuyết Thiến chợt mở to mắt, tối hôm qua nàng đề phòng hắn cả đêm, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, mà xem ra hắn cũng không có tới.
Nhưng sau khi dùng xong bữa sáng thì Thập tứ Vương gia Mộ Dung Vũ lại đến.
“Tâm Nghi, ta đến thăm nàng mới biết nàng đã quay về Vương phủ, nàng có khỏe không? Có phải hoàng huynh bắt ép nàng hay không?” Giọng nói của hắn chứa đựng sự tức giận.
“Không phải, là ta tự nguyện quay về Vương phủ.” Cung Tuyết Thiến vội vàng lắc đầu nói: “Ta nghĩ thông suốt rồi, ta đã là nữ nhân của hắn, không còn lựa chọn nào khác ngoài trở về, đây cũng là số mệnh của ta.” Nàng không muốn khiến hắn vì chuyện của mình mà có bất kì ngăn cách gì với Mộ Dung Trần.
“Tâm Nghi, nàng không cần phải sợ, chỉ cần nàng muốn rời đi, ta nhất định sẽ mang nàng đi.” Mộ Dung Vũ nhìn nàng chân thành nói.
“Vũ, cám ơn ngươi, nhưng sau này đừng vì ta mà gây xung đột với hắn nữa, ta vốn chỉ là người ngoài, còn các ngươi mới là huynh đệ thân thiết cùng một mẹ sinh ra, ta không muốn vì ta mà giữa các ngươi xảy ra bất hòa, biết không?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nói, hắn có thể làm nhiều chuyện như vậy vì nàng, làm nàng thật sự cảm động.
“Tâm Nghi, nàng đừng nói như vậy, nàng không phải người ngoài, nàng là bằng hữu của ta, chuyện giữa ta và hoành huynh, chúng ta sẽ tự mình giải quyết, không liên quan đến nàng.” Mộ Dung Vũ đau lòng nói với nàng.
“Vũ, bình thường ngươi cũng vào triều sao?” Cung Tuyết Thiến không biết nên nói gì tiếp với hắn, liền hỏi sang chuyện khác.
“Ừ, luật pháp có quy định, hoàng tử đủ mười tám tuổi sẽ phải vào triều.” Mộ Dung Vũ gật gật đầu: “Thập ngũ, Thập lục, Thập thất bọn ta đều đã đủ tuổi vào triều.”
“Vậy các ngươi làm gì?” Cung Tuyết Thiến tò mò hỏi.
“Ngoài sáu hoàng huynh đều được Phụ hoàng giao cho xử lí chính sự, bình thường nếu trong triều đình có vấn đề gì, Phụ hoàng sẽ bảo chúng ta về suy nghĩ, xem nên xử lí như thế nào.” Mộ Dung Vũ giải thích.
“Hoàng Thượng chính là đang kiểm tra các ngươi.” Cung Tuyết Thiến nói, Hoàng Thượng này cũng đủ gian trá.
“Ừ. Thật ra trong lòng chúng ta đều hiểu được, cho nên mỗi người đều biểu hiện hết sức mình, muốn được Phụ hoàng khen ngợi.” Mộ Dung Vũ nói.
“Vậy còn ngươi, ngươi nghĩ sao? Ngươi có muốn được Phụ hoàng khen ngợi không?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn hỏi, ý muốn hỏi xem hắn có muốn làm Hoàng đế không.
“Ta? Ta không nghĩ đến.” Mộ Dung Vũ lắc đầu nói: “Nếu nói về năng lực và quyết đoán thì Tam Hoàng huynh và Ngũ hoàng huynh đều mạnh hơn ta mấy trăm lần, hơn nữa ta cũng không có dã tâm lớn như vậy.”
“Ngươi đúng là trí lớn giả ngu, kỳ thật đứng ở nơi quyền lực cao nhất cũng không nhất định sẽ được vui vẻ, còn phải đề phòng người khác mọi lúc mọi nơi nữa, quá mệt mỏi.” Cung Tuyết Thiến nói, làm Hoàng thượng thật sự tốt như vậy sao?
“Ha Ha, Tâm Nghi, cũng chỉ có nàng mới nói như vậy, ta ở trong mắt Phụ hoàng chính là không có tiến bộ.” Mộ Dung Vũ cười nói, ánh mắt nhìn nàng đều là nhu tình, mọi người không ai hiểu hắn cả, chỉ có nàng là hiểu mà thôi.
“Mười bảy người con trai của Phụ hoàng ngươi, nếu ai cũng có tiến bộ thì chắc chắn Hoàng thượng sẽ rất khó khăn, không biết nên chọn ai.” Cung Tuyết Thiến khẽ cười nói.
“Thật ra phụ hoàng vẫn luôn thích Tam Hoàng huynh, mà Tam Hoàng huynh lại là niềm kiêu hãnh của mẫu phi, cho nên chúng ta đều ủng hộ hoàng huynh, cho dù có công khai hay không.” Mộ Dung Vũ còn nói thêm, quả thật những lời này hắn không nên nói cho người khác nghe, nhưng hắn nguyện ý nói cho nàng nghe.
“Điều này xem như là cơ mật, ngươi không cần nói cho ta biết, ta còn muốn sống lâu vài năm nữa, không muốn bị người ta giết người diệt khẩu đâu.” Cung Tuyết Thiến cố ý nói giỡn.
“Tâm Nghi, nàng yên tâm, nếu có người muốn giết nàng, ta nhất định sẽ che ở phía trước nàng.” Mộ Dung Vũ thật tâm nói.
“Vũ, ngươi không cần đối xử tốt với ta như vậy, ta không có cách nào báo đáp ngươi.” Cung Tuyết Thiến cảm động mang theo chút áy náy.
“Ta chưa từng nói muốn nàng báo đáp, những gì ta làm đều là cam tâm tình nguyện. Tâm Nghi, ta phải đi đây, nàng nhớ bảo trọng, hôm khác ta lại đến thăm nàng.” Mộ Dung Vũ nói xong liền đứng lên.
Vừa mới quay người liền thấy Mộ Dung Trần đứng ở bên ngoài, bốn mắt nhìn nhau, cứ như vậy mà giằng co.
Cung Tuyết Thiến sửng sốt, vừa rồi hắn hẳn đã nghe được bọn họ nói chuyện.
“Thập tứ đệ, theo ta đến thư phòng.” Mộ Dung Trần vừa mở miệng nói liền xoay người ra ngoài.
Mộ Dung Vũ gật đầu với nàng rồi đi theo phía sau hắn rời Tuyết Uyển.
Tại thư phòng
“Hoàng huynh, huynh muốn nói gì thì nói đi.” Giọng điệu của Mộ Dung Vũ lạnh băng.
“Thập tứ đệ, đệ vẫn chịu gọi ta là hoàng huynh, vậy phải chăng đã tha thứ cho ta?” Mộ Dung Trần rõ ràng có chút vui mừng ngoài ý muốn, hóa ra hắn không trách mình, nhớ tới ngày đó đánh hắn, trong lòng có chút xin lỗi nói: “Chuyện ngày đó là do hoàng huynh quá xúc động, không nên ra tay đánh đệ.”