Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộ Dung Trần nhướng mày lên, nàng đang nói đến ai vậy, nghe giọng điệu thì không phải đang nói đến Tiểu Vân, còn người nào có thể xuất hiện trong Vương phủ của hắn? Sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang nói đến ai?”
Cung Tuyết Thiến nghe thấy giọng nói mới biết mình đã đoán sai, liền nhanh chóng xoay người lại trả lời qua loa: “Ta còn có thể nói ai ngoài Tiểu Vân được chứ?”
“Tiểu Vân có thể dùng khinh công sao? Không phải ngươi lén lút tư tình với kẻ khác sau lưng Bổn Vương chứ?” Trong trí nhớ của Mộ Dung Trần lập tức hiện lên một bóng người, Cơ Tinh Hồn, bởi vì hắn tuyệt đối tin tưởng đó không phải là Thập tứ đệ.
“Vương gia thấy được sao? Nếu có chứng cớ liền lấy ra, không có chứng cớ thì đừng có nói lung tung.” Ánh mắt Cung Tuyết Thiến lạnh lùng nhìn hắn. Nhớ tới sự việc ban ngày, trong lòng vẫn còn tức giận.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi đừng tưởng rằng Bổn Vương không biết kẻ vào đây là ai.” Mộ Dung Trần nghĩ đến việc Cơ Tinh Hồn khuya khoắt còn đi tới phòng của nàng, trong lòng nhất thời nảy lên một cỗ tức giận.
“Biết rồi thì ngươi còn hỏi ta làm gì.” Cung Tuyết Thiến hỏi lại hắn, thật sự là buồn cười.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi tốt nhất nhớ cho kỹ, ngươi chính là nữ nhân của Bổn Vương, nếu ngươi dám một mình qua lại với nam nhân khác, vậy đừng trách Bổn Vương.” Mộ Dung Trần âm trầm nhìn nàng chằm chằm, lạnh giọng uy hiếp.
“Mộ Dung Trần, vậy ngươi phải bảo thủ vệ Vương phủ của ngươi canh phòng nghiêm ngặt một chút, đừng để ta có cơ hội tư tình.” Cung Tuyết Thiến trái lại châm chọc hắn, thật ra nàng cũng không muốn cùng Cơ Tinh Hồn dây dưa không rõ, như vậy sẽ làm nàng hoảng hốt bất an.
“Chuyện này không cần ngươi phải nhắc nhở, Bổn Vương đều tự có tính toán” Mộ Dung Trần lạnh lùng nói, xem ra hắn hẳn là nên tăng cường thêm thủ vệ trong Vương phủ.
“Vậy là tốt rồi, Vương gia, thiếp thân rất mệt, muốn ngủ, không tiễn.” Cung Tuyết Thiến thẳng thừng hạ lệnh trục khách.
“Mạnh Tâm Nghi, hình như ngươi đã quên mất thân phận của mình. Đêm nay Bổn Vương muốn ngủ ở đây.” Mộ Dung Trần nói xong liền cởi quần áo, lên giường.
“Tùy ngươi.” Cung Tuyết Thiến biết dù có phản kháng cũng chẳng thấm vào đâu nên không thèm chống lại hắn, trực tiếp đắp chăn lại, xoay người đi.
Mộ Dung Trần nằm trở trên giường nhưng lại chưa đưa tay qua ôm lấy nàng, chỉ là dựa sát vào. Nhưng thật kỳ lạ, trái tim của hắn lại yên bình, an tâm khác thường.
Cung Tuyết Thiến nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, có hắn nằm ở bên cạnh khiến nàng rất khó đi vào giấc ngủ. Tự nhiên nàng lại can đảm xoay người lại, liền thấy được vẻ mặt hắn lúc đang nhắm mắt.
Hắn thật sự rất đẹp trai tuấn tú khiến người khác động tâm. Nếu hắn không thương tổn nàng như vậy, nếu không phải trong lòng hắn đã yêu người khác, nếu hắn không có nhiều nữ nhân như vậy, có lẽ nàng sẽ cam tâm tình nguyện ở bên hắn. Nhưng trên đời này lại không có chữ “nếu”, những chuyện đã xảy ra cũng không thể thay đổi, thương tổn cũng đã khắc sâu. Nàng không thể tha thứ cho hắn.
Nhưng mà nàng thật sự rất tò mò, nữ tử tên Liễu Nhu kia là cô gái như thế nào mà lại khiến hắn yêu sâu đậm như vậy?
“Nhìn Bổn Vương như vậy chẳng lẽ đã yêu Bổn Vương?” Mộ Dung Trần chợt mở to mắt nhìn nàng chằm chằm.
“Vương gia, sao người lại hỏi như vậy? Tất cả mọi người đều biết ta yêu Vương gia, đã yêu từ rất lâu, chỉ là người không yêu ta mà thôi.” Tay của Cung Tuyết Thiến không nhịn được mà sờ lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn…Hắc hắc, nhân cơ hội ăn chút đậu hũ.
“Mạnh Tâm Nghi, vậy ngươi nói cho Bổn Vương biết, ngươi yêu Bổn Vương ở điểm nào?” Ánh mắt Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm hỏi.
“Không phải Vương gia đã sớm biết rồi sao, năm năm trước ta hẳn đã nói với người.” Cung Tuyết Thiến hỏi lại hắn, nàng không phải là thích sự anh tuấn của hắn sao?
“Đó là năm năm trước, lúc ấy ngươi còn không hiểu chuyện, bây giờ ngươi nói cho Bổn Vương biết, ngươi yêu Bổn Vương ở điểm nào?” Mộ Dung Trần không cho phép nàng trốn tránh.
Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, rất muốn nói “ta không yêu ngươi, ta hận ngươi”, nhưng nàng lại không thể nói như vậy, khóe môi liền mỉm cười nói dối: “Bây giờ ta vẫn như trước kia, yêu sự anh tuấn của người, nhưng lại càng yêu sự chung tình của người hơn.”
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi luôn miệng nói yêu Bổn Vương nhưng Bổn Vương lại không cảm nhận được một chút dấu vết chứng tỏ tình yêu của ngươi, ngược lại ngươi luôn luôn đối chọi gay gắt cùng Bổn Vương.” Mộ Dung Trần nhìn nàng nói.
“Đó là phương thức ta yêu người, ai nói yêu là nhất định phải thuận theo, ta không thích thấy sắc mặt lãnh khốc lạnh như băng của người, nếu ta không có cách nào khiến người cười, không có cách khiến người quên đi những chuyện đã qua, vậy thì ít nhất ta cũng có thể làm cho người tức giận, khiến người mỗi một giờ một khắc đều cảm nhận được sự tồn tại của ta.” Cung Tuyết Thiến chân thành nói, thiếu chút nữa bị chính lời nói của mình làm cảm động, vậy thì ít nhất hắn cũng có chút xúc động đi, nếu thế nàng liền từng bước tiến tới thành công.
Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, muốn nhìn ra được một tia khác thường ở trong mắt của nàng.
Cung Tuyết Thiến nhấp nháy đôi mắt to trong suốt nhìn hắn, nàng không nói dối, đây chính là phương thức độc đáo để nàng hấp dẫn hắn, tuy rằng mục đích không phải là vì yêu hắn.
“Mạnh Tâm Nghi, ngươi cứ như vậy là muốn hấp dẫn Bổn Vương sao?” Mộ Dung Trần đột nhiên ôm chặt nàng vào trong ngực.
“Dĩ nhiên muốn, ai lại không muốn người mình thích ở bên cạnh mình chứ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ như vậy, đó là nhân chi thường tình (chuyện thường tình của con người).
“Nhưng mà Bổn Vương sẽ không thích ngươi.” Mộ Dung Trần đột nhiên nói, người hắn thích chỉ có một, đó chính là Liễu Nhu.
“A….” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, trong lòng khinh thường “ai thèm quan tâm chứ, ngươi thật tưởng bở”, nhưng trên mặt lại hơi ảm đạm, sau đó cố ý nở nụ cười khổ, ánh mắt lại kiên định nhìn hắn nói: “Sự tại nhân vi (mọi việc đều do con người mà thành), Vương gia, người sẽ thích ta, nhất định sẽ thích.” Mục đích của nàng chính là như vậy, nên nàng nhất định sẽ khiến hắn thích mình.
“Ngươi tin tưởng bản thân mình như vậy sao?” Mộ Dung Trần hỏi lại nàng, nhưng sau khi nghe được những lời nàng nói lúc nãy trong lòng lại có chút mừng thầm.
“Đương nhiên rồi, ta là ai chứ? Lúc mười tuổi có thể gả cho người, Vương gia đệ nhất mỹ nam, thì bây giờ ta đương nhiên có thể khiến người yêu ta.” Cung Tuyết Thiến nói, nếu chút tự tin ấy mà nàng cũng không có thì chẳng phải là sỉ nhục những người đã xuyên qua hay sao.
“Vậy Bổn Vương muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì để khiến Bổn Vương yêu ngươi.” Mộ Dung Trần cố ý lạnh lùng nói, thật ra hắn cũng có một sự chờ mong không thể hiểu.
“Vương gia, vậy không phải bây giờ ngươi đã thích ta rồi đấy chứ?” Cung Tuyết Thiến nháy đôi mắt to long lanh nhìn hắn.