Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit : Michellevn
Alex đã bắt kịp được giai đoạn của thay đổi mùa Hạ Thu.
Một đợt việc này của cậu, cũng chỉ có một tuần này là dày đặc.
Ngày ngày cậu chạy show sáng chiều.Từ lúc đến Đế Đô tới giờ, ngoại trừ đợt đầu tiên đó, diễn theo nhóm kiếm được chẳng bao nhiêu, thì đây vẫn là lần đầu tiên bận rộn như vậy.
Nhưng cậu không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Vốn chỉ là một thằng nhóc chưa đến hai mươi tuổi, lúc nào cũng tràn đầy tinh lực.
Cậu lại càng không biết nhàm chán, ngược lại chạy show tới lui thế này, làm việc, thanh toán tiền, quen biết người mới, lưu lại số điện thoại mới, được người ta vỗ vai nói rằng" Không tệ, lần sau có việc lại tìm cậu nữa"......!Alex liền cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Mỗi ngày về nhà, vội vàng rửa tay thay quần áo trước, sau đó lao vào bận rộn trong phòng bếp.
Trong sự bận rộn này, tâm tình của cậu vừa nhẹ nhàng vừa bay bổng.
Đối với nhiều người mà nói, việc nhà và nấu cơm rất rườm rà, với cậu thì lại là một kiểu tận hưởng.
So với Quách Trí cậu còn quen thuộc phòng bếp của cô hơn, biết đồ nào đặt ở góc nào.
Mỗi lần như vậy, cậu có cảm giác như mình đã bén rễ trong ngôi nhà này.
Cảm giác này rất tốt, vô cùng tốt.
Cậu đeo tai nghe, ngân nga theo bài hát, lật lật sườn chiên trong chảo.
Mùi thơm tràn ngập cả căn phòng.
Cậu hít hít mũi, hết sức hài lòng.
Đậy cái nắp lên, thò người ra phòng khách nhìn đồng hồ treo tường.
Sắp về rồi nhỉ ?
Đang nghĩ ngợi thì trong túi rung lên, tiếng nhạc bị gián đoạn.
Vội móc điện thoại ra xem, Quách Trí gọi.
"Chị Quách ?"
" Hôm nay không xong rồi." Quách Trí nói," Cậu tự ăn đi nha.
Chạy tiến độ rồi, hôm nay chắc phải rất muộn."
"Ở Mỹ Ảnh ạ?"
" Ờ.
Không nói với cậu nữa, chỗ tôi bận rồi !" Quách Trí nhanh chóng cúp máy.
Alex nhìn di động, thở dài, tháo tai nghe, nhét điện thoại vào túi quần, tiện tay tắt bếp luôn.
Vốn đang định xào thêm một loại rau, Quách Trí lại không về, cậu liền tự mình ăn hai chén cơm với xương sườn.
Ăn cơm một mình, rõ ràng là chuyện quen thuộc từ lâu.
Nhưng nhìn căn phòng trống trơn, không hiểu sao Alex lại mất luôn sự thèm ăn.
Bình thường cậu trai có thể ăn ba chén cơm uống hai chén canh, hôm nay lại chỉ ăn hai chén cơm, uống một chén canh.
Chẳng qua chỉ là một đĩa một chén, thêm một đôi đũa, tiện tay liền rửa luôn.
Không có việc gì bèn lượn lờ đi vào thư phòng của Quách Trí.
Trên giá sách phần lớn là sách chuyên ngành, cậu lật lật, nửa hiểu nửa không.
Ngoài ra còn có một số sách về mặt địa lý, có một số địa phương nào đó còn được đặc biệt gấp góc lại.
Alex suy đoán, đó có thể là nơi Quách Trí muốn đi.
Ví dụ như Tây Ban Nha.
Có một quyển sách về du lịch, đoạn liên quan đến Tây Ban Nha, có mấy đoạn đều được gấp góc hết.
Nhưng sách này nhìn cũng có vẻ hơi cũ, không biết sau này chị Quách đã từng đi hay chưa.
Lại lật lật thêm một số nữa .....!《 Vợ yêu của tổng tài bá đạo》? Quỷ gì thế này ? 《 Tổng tài cưng vợ》? Quái gì thế nhỉ ?
Tiện tay lật lật, Alex :".............."
Thật không dám tin chị Quách cũng có thể đọc tiểu thuyết ngôn tình thế này.
Alex cảm thấy như đây là loại mà mấy bạn nữ lớp cấp ba của cậu đã xem thì phải? Nghĩ đến hình tượng và khí thế trước sau như một của Quách Trí .............Thật sự là vi diệu !
Nhưng cậu không đặt xuống, vẫn lật lật, xem được nửa cuốn, ước chừng là đã hiểu được mánh khóe của loại tiểu thuyết ngôn tình này.
Tổng tài thì luôn bá đạo mạnh mẽ, có tiền có thế, hô mưa gọi gió.
Cho dù trước đó ngược nhau tơi bời với nữ chính thế nào, thì chỉ cần một khi hiểu được tâm ý của chính mình thì bắt đầu sủng sủng sủng! Các loại khoe giàu, các loại bao che khuyết điểm, các loại giữ thể diện.
Tóm lại cứ là cái nữ chính muốn, thì tổng tài có hết, cho hết.
Thế nên, cho dù chị Quách là người phụ nữ độc lập như vậy cũng vẫn khao khát người đàn ông như thế sao ?
Alex nhét cuốn sách trở lại, trong lòng có chút nặng nề.
Ở đất nước này, xã hội này, quan niệm giá trị phổ biến nhất vẫn cho rằng giữa nam nữ thì phải là nam mạnh nữ yếu, hoặc cũng có thể là cả hai cùng mạnh, nhưng chí ít thì nam vẫn phải mạnh hơn một chút, vâng, dù chỉ một chút, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy trong lòng dễ chịu.
Tựa như nếu không là vậy thì sự cân bằng giữa nam và nữ sẽ không thể duy trì.
Trên thực tế, quan niệm giá trị của Alex cũng giống thế.
Cho nên, đối với cái "yếu" của mình, cậu mới cảm thấy rất uể oải.
Xác thực, so với chị Quách, cậu quả thật quá yếu.
Yếu này không chỉ thể hiện ở khả năng kinh tế, mà còn ở tính khí.
Quách Trí thực sự cứng rắn và kiên cường hơn cậu rất nhiều.
Thế này không được à, Liêu Viễn ! Mày phải cố lên !
Nhưng phải cố lên thế nào đây ? Vừa nghĩ sâu xa thì lại càng thêm uể oải.
Cho dù hiện giờ cậu cố gắng chạy show, thì thế nào ? Chẳng qua cũng chỉ kiếm được tiền nhanh một chút.
Ngành công nghiệp người mẫu này, kiếm ăn được chính là thanh xuân.
Cậu thực sự đã thấy quá nhiều người làm hoàn không lên, cuối cùng lớn tuổi, chỉ đành phải chán nản bỏ đi.
Đại Vĩ chính là một trong số đó.
Xác thực là dáng vẻ của cậu tốt hơn Đại Vĩ.
Vậy thì sao chứ ? Trong cái giới này trước nay chưa bao giờ thiếu trai xinh gái đẹp.
Trước kia lúc cậu diễn trong nhóm, một ngày kiếm được năm mươi đồng.
Trong nhóm diễn cùng cậu đóng vai người chết nằm trên mặt đất, trai đẹp cũng cả đống lớn.
Nhưng họ cũng vẫn chưa nổi tiếng .
Không nổi tiếng, thì không kiếm được tiền.
Đối với mục tiêu cậu muốn theo đuổi mà nói, kiếm tiền, là chuyện đầu tiên phải thực hiện.
Alex ngồi trên ghế sofa, xoa xoa mặt.
Với bộ não của cậu, nhất thời cũng không thể nghĩ ra được hướng đi nào tốt.
Vẫn nên chờ chị Quách về nói chuyện cẩn thận thôi, thử coi chị Quách có thể chỉ điểm cho cậu chút nào hay không.
Chỉ cần có thể chỉ cho cậu một con đường, vất vả bao nhiêu cậu cũng không sợ.
Cậu nằm ra sofa, móc đi dộng ra lướt QQ.
Hàn huyên với bạn học một lát, rồi chuyển qua lướt wechat trong vòng bạn bè.
Chợt trông thấy Quách Trí đăng một status .
Một tấm selfi.
Quách Trí làm ra vẻ mặt cá chết, còn phối trong bức ảnh là hiện trường lộn xộn, kèm theo dòng tus : 【Mẹ nó ! Lại chạy tiến độ ! Hôm nay không biết sẽ đến mấy giờ.
Nghỉ ngơi mười phút hít thở.
Cảm giác dạ dày đã muốn tạo phản rồi !】
Thời gian là ba phút trước.
Cảm giác dạ dày đã muốn tạo phản rồi ?
Alex ngẩn người.
Ý gì nhỉ ?
Cậu comment ở dưới : 【Chị Quách, dạ dày bị làm sao ạ?】
Hiển nhiên là Quách Trí đang nghỉ ngơi, trả lời trong vòng một giây : 【Cơm chiều ăn không ngon, bệnh bao tử tái phát rồi.】
Alex nhớ lại, trước kia Quách Trí từng nói, ngày trước cô hay thức đêm tăng ca, vì ăn uống không đúng giờ, khiến bao tử chịu hư luôn.
Bây giờ tốt nhất chính là hớp chút chào nóng, cô nói.
Kiểu hầm mềm nhừ ấy, uống vào rồi dạ dày có thể dễ chịu rất nhiều.
Nhưng cháo bán bên ngoài đều bỏ thêm baking soda mới hầm được nhừ như vậy, không phải dùng lửa hầm thực sự, uống nhiều cũng không tốt cho sức khỏe, cô oán giận.
Alex ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Hầm cháo, là phải cần thời gian.
Trình độ để hầm một nồi cháo đến độ mềm nhừ, phải cần thêm cả độ lửa.
Có điều không sao cả ! Ngoài việc thêm banking soda thì thực ra còn có một lối tắt khác.
Alex lật người bật ra khỏi ghế sofa đứng lên, quen thuộc mà lục lọi trong tủ phòng bếp lấy ra một cái nồi áp suất.
Vâng, nồi áp suất.
Liên quan đến chuyện Quách Trí không hề thuần thục việc bếp núc mà sao có thể có nồi áp suất này, Alex mang theo tò mò đã hỏi Quách Trí.
" À, đó hả, là lần trước mẹ tôi tới mua đó !"
Quả nhiên, sao có khả năng Quách Trí tự mua chứ.
Hơn nữa, lúc Alex phát hiện ra nồi này, mặt trên đã tích một lớp bụi thật dày.
Có vẻ " Lần trước " mẹ Quách đến Đến Đô, đã là chuyện xa xưa trước kia rồi, mà sau này, rõ ràng là cái nồi này cũng chưa từng được sử dụng lại.
Về sau Alex cọ rửa cái nồi sạch sẽ, dùng qua hai lần.
Xem, lần này, không phải lại phát huy công dụng sao .
Tạ ơn mẹ Quách !
Dùng nồi áp suất rất nhanh cho ra một nồi cháo trắng mềm dẻo.
Alex tìm ra một cái cặp lồng giữ ấm--- Theo lời Quách Trí, thì đây là phần thưởng trong hoạt động rút thăm trúng thưởng của công ty, trước đó mới toanh, còn chưa đập hộp nữa.
Sau khi Alex phát hiện ra liền lanh trí cọ rửa qua một lần.
Đó, lúc này không phải cũng phát huy công dụng sao .
Vậy nên, người thì nhất định phải siêng năng! Siêng năng chắc chắn không phải chuyện xấu !
Khoảng tám giờ bốn mươi phút, Alex ôm cặp lồng cháo ra cửa.
Bắt taxi đi đến studio của Mỹ Ảnh.
Đây cũng là studio lớn có tiếng ở Đế Đô, giống như công ty lớn kiểu nhà K, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì đều thuê chỗ này.
Alex thực sự muốn vào thẳng bên trong luôn, tận tay đưa cháo cho Quách Trí, tận mắt nhìn cô ăn.
Nhưng cậu biết chuyện đó là không thể.
Quách Trí tuyệt đối không thích quan hệ của cô và cậu bị các đồng nghiệp biết tới.
Ý thức này khiến trong lòng cậu có chút mất mát, càng để cậu biết cậu phải cố gắng hơn.
Nếu không thể trở thành một người xứng đáng với cô, cô sẽ không để cậu quang minh chính đại mà đứng bên cạnh cô.
Đúng, đúng là như vậy.
Cậu đứng bên ngoài studio gọi điện thoại cho Quách Trí.
Thật trùng hợp, Quách Trí vừa hô lên " Nghỉ ngơi mười phút", thì điện thoại của Alex gọi đến.
Cô cau mày, một tay xoa vùng bụng ân ẩn đau, một tay nhận cuộc gọi :" Alo?" hết sức chú ý không kêu ta tên của Alex.
"Chị Quách, em đang bên ngoài tòa nhà, lúc nào chị tiện thì ra một chút được không ạ ?" Giọng nói cậu trai mang theo dè dặt cẩn thận.
" ........Tôi ra liền đây, cậu chờ chút ." Mặc dù không biết cậu tới có chuyện gì, nhưng cô nghĩ vẫn ra xem thế nào.
Alex không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, sẽ không tùy tiện quấy rầy cô làm việc, chắc chắn là có chuyện gì đó.
Vội vã sải bước ra ngoài tòa nhà, ấy thế mà chẳng thấy bóng Alex đâu cả, Quách Trí ngó quanh quất, chợt nghe thấy giọng nói cậu trai vang lên :" Chị Quách ."
Lúc này mới trông thấy, trong bóng đêm, cậu trai rất cẩn thận giấu mình trong một góc tối.
Chỗ đó, dù là có người đi qua, nếu không cố ý nhìn thì cũng rất khó mà phát hiện còn có một người sống to đùng ở đó.
" Sao vậy ? Có chuyện gì ?" Quách Trí bước nhanh qua, nhíu mày hỏi .
" Đây ạ ......!" Chàng trai lại đưa cặp lồng giữ nhiệt qua, khẽ nói," Em đã hầm cháo, chị tranh thủ uống chút, dạ dày sẽ dễ chịu hơn ."
Cặp lồng đưa qua, theo bản năng Quách Trí đón lấy, nhưng nhất thời lại không nói nên lời.
" Em đi nha chị Quách.
Chị nhớ phải tranh thủ uống đấy.
Uống lúc còn nóng thì dạ dày sẽ dễ chịu hơn." Alex vẫn nhớ mà dặn cô," Đừng quên mang cặp lồng về nha."
Cậu biết Quách Trí bận, cũng biết trong lúc làm việc cô không thích bị làm phiền, thậm chí biết cô không thích người khác phát hiện ra mối quan hệ của cậu và cô.
Cậu không hề nói thêm câu dư thừa nào nữa, chào Quách Trí xong thì chạy chậm ra khỏi chỗ này, đến bên lề đường bắt xe taxi.
Quách Trí chỉ kịp " Ừm" một tiếng, chưa nói được gì thì đã không thấy bóng dáng Alex đâu nữa.
Lúc đến thì lặng lẽ như một cái bóng, khi đi thì gọn gàng lưu loát như một cơn gió.
Chỉ để lại Quách Trí ôm cặp lồng giữ nhiệt đứng đó ngơ ngẩn.
Thời điểm quay trở lại studio, vẫn chưa hết thời gian nghỉ ngơi.
Quách Trí tìm một góc, mở cặp lồng giữ nhiệt, trút cháo ra.
Cháo nóng ấm, mềm dẻo, không thêm gì cả, chỉ là thuần gạo trắng, Là thức uống ưa thích nhất của Quách Trí khi bị đau dạ dày.
Cảm giác ấm áp trượt qua cổ họng và trôi xuống dạ dày.
Nghĩ đến cậu trai lẳng lặng giấu mình trong góc tối.....!Quách Trí cắn cái muỗng, trong lúc nhất thời cảm xúc chất chồng .
Không nói ra được là cảm giác gì.
.