Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những lời này, Vân Khương Mịch đã nghe chán ngấy.
Bốn năm trước, đó là khi Tần Nghiên Tuyết sai gã phản bội Vân Khương Mịch, suýt nữa phá hủy trong sạch của Mặc Lệ Nga.
Bốn năm sau, Tần Nghiên Tuyết còn sai khiến gã làm gì nữa?
Ánh mắt Vân Khương Mịch hơi híp lại, trong mắt hiện lên một tia u ám: “Tần Nghiên Tuyết sai ngươi làm gì? Nhẫn nại của Bổn Vương phi không tốt đâu, tốt nhất là ngươi nên khai ra hết một lần.”
Thời gian qua Du Chí đã nếm trải được sự lợi hại của vị Minh Vương phi này lắm rồi.
Đừng nhìn gương mặt nghiêng nước nghiêng thành này mà cho rằng đây chỉ là một nữ tử yếu đuối mong manh, nhu nhược.
Nhưng thật ra nàng chính là một con mèo hoang giấu đi móng vuốt sắc bén!
Du Chí nhìn thấy tia u ám chợt lóe lên trong mắt nàng, gã nhịn không được rùng mình một cái, hàm răng va vào nhau cầm cập, khai hết.
Thì ra, Tần Nghiên Tuyết không chỉ là người sai sử chuyện bốn năm trước.
Mà trong bốn năm này, Du Chí vẫn luôn bán mạng cho Tần Nghiên Tuyết!
“Ta đã nói mà, mấy người làm việc chung với ngươi đều bị Tần Nghiên Tuyết giết hết.
Nhưng còn ngươi chẳng những có thể tránh được một kiếp, ngược lại còn dám tiếp tục chờ ở kinh thành.”
Vân Khương Mịch cười lạnh.
Tuy rằng tên Du Chí này ở trong ngôi miếu đổ nát ở thành Đông, nhưng dù sao cũng thường xuyên trà trộn ở đầu đường ngõ hẻm.
Nếu như thật sự bị Tần Nghiên Tuyết đuổi giết, thì phải hận không thể cụp đuôi trốn đi chứ?
Chứ có ai lại nghênh ngang như hắn?
Du Chí nuốt nước miếng: “Doanh Vương phi đã sớm phát hiện người ngầm điều tra chuyện kia.
Cho nên cố ý thả hành tung của ta ra ngoài, muốn dụ người cắn câu.”
Khó trách, hôm đó ở ngôi miếu đổ nát lại có nhiều sát thủ như vậy.
Những tên sát thủ đó thế như chẻ tre, xông thẳng lên đầu Vân Khương Mịch.
Thì ra, là do Tần Nghiên Tuyết đã tính kế từ sớm.
Khi Vân Khương Mịch nhìn lại Du Chí, nàng đã tức đến mức bật cười: “Còn gì nữa?”
“Còn có, còn có…”
Thấy gã ấp a ấp úng, Vân Khương Mịch đã hết kiên nhẫn.
Nàng móc dao găm ra khỏi vỏ, đâm mạnh một phát lên bàn: “Nói! Còn dám ấp a ấp úng, ta sẽ ghim cái con dao này lên lưỡi ngươi!”
Du Chí sợ tới mức vội thụt lưỡi ngậm miệng.
Phía sau lưng và trái tim gã đã lạnh ngắt, gã căng da đầu nhanh chóng đáp: “Doanh Vương phi nói.”
“Bây giờ muốn ta phối hợp diễn kịch với người, cuối cùng đứng ra lật mặt, một mực khẳng định người ngậm máu phun người, cố ý vu oan Doanh Vương phi!”
“Ha.”
Vân Khương Mịch cười nhạt.
Cái nữ nhân Tần Nghiên Tuyết này, không ngờ mưu kế còn thâm sâu hơn bốn năm trước!
Không nói cái khác, một chiêu này xài rất hay.
Ít nhất, là dùng được trên người Mặc Phùng Dương.
Nếu chuyện này thật sự phát triển theo lời của Du Chí, e là Mặc Phùng Dương sẽ hận nàng thấu xương.
Bốn năm trước người làm chuyện ác là nàng.
Bốn năm sau, kẻ còn không biết an phận thủ thường, còn muốn gây chuyện, hắt nước bẩn lên người khác cũng chính là nàng.
Phàm chỉ cần Mặc Phùng Dương có một chút tình cảm với Tần Nghiên Tuyết, e là sẽ ra tay giết Vân Khương Mịch.
Nhưng mà, rốt cuộc là hắn có tình cảm với Tần Nghiên Tuyết không?
Hẳn là có nhỉ.
Dù sao, nữ nhân kia cũng là người tình trong mộng của hắn mà.
Vân Khương Mịch đơn phương suy đoán.
Có điều, dường như Tần Nghiên Tuyết cũng không tính đến chỗ Vân Ngọc Linh.
Nàng ta lợi dụng Du Chí tính kế Vân Khương Mịch, đồng thời Vân Khương Mịch cũng lợi dụng Vân Ngọc Linh để tính kế nàng ta!
Và bây giờ, Tần Nghiên Tuyết bị lật xe.
Không những không tính kế được Vân Khương Mịch, ngược lại còn bị Vân Ngọc Linh hung hăng xử một trận, bị cấm túc luôn.
Thậm chí dưới sự “trợ giúp” gián tiếp của nàng ta, Mặc Phùng Dương ngược lại còn tin tưởng Vân Khương Mịch, dần xóa bỏ hận thù với nàng.
Nếu không, sợ là hai ngày qua trong cung phải náo nhiệt lắm.
Tần Nghiên Tuyết nhất định sẽ cắn chặt chuyện này không buông, tố cáo trước mặt Đế Hậu, nói Vân Khương Mịch vu oan hãm hại nàng ta vân vân.
Bốn năm, đây là lần đầu tiên Vân Khương Mịch đánh trả mưu kế một cách tuyệt đẹp.
Mà nàng ta thì ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo…
“Minh Vương phi, ta đã thành thật khai hết toàn bộ mọi chuyện, hiện tại không còn giấu giếm gì nữa.”
Du Chí khóc lóc thảm thiết dập đầu: “Cầu xin người thả ta đi! Còn nếu không được, người giết ta cũng được, xin đừng tra tấn ta!”
Đừng để cho bà vú kia tiếp tục tra tấn gã!
Du Chí tình nguyện chết, cũng không muốn tiếp tục bị bà vú Trương làm nhục.
“Chết? Bổn Vương phi giữ người lại còn tác dụng, sao lại để ngươi chết được chứ?”
Vân Khương Mịch rút dao găm ra, đặt ở trong lòng bàn tay thưởng thức: “Bà vú Trương, lôi hắn xuống phòng chứa củi nhốt lại đi.”
Bà vú Trương vội vàng đồng ý, đang muốn bắt lấy vẻ mặt tuyệt vọng của Du Chí, thì lại nghe nàng dặn dò: “Sau này chỉ nhốt lại, đừng chạm vào hắn.”
“Đừng làm hắn chết.”
Vừa nghe lời này, lòng như tro tàn của Du Chí chợt lóe lên một tia sáng.
May quá, may quá, không bị tra tấn là được.
Bà vú Trương chép miệng: “Dạ, Vương phi.”
Bà ta đã mất đi thú vui rồi.
Bà ta vừa mới đưa Du Chí đi, Viên Thịt Tròn đã hưng phấn chạy vào: “Mẫu thân, mẫu thân ơi, mới vừa rồi ông cố ngoại đã khen con! Nói con viết văn rất khá, hôm nay được nghỉ học sớm.”
Cậu bé gấp gáp như đang chạy trốn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Thời tiết càng thêm lạnh, cậu bé mặc đồ rất dày dặn.
Khi vừa chạy vào, trông giống như là một củ cải đỏ tròn vo lăn vào trong.
Cậu bé chui đầu vào trong lòng ngực Vân Khương Mịch.
Nàng giúp cậu bé gỡ cái mũ lông xù trên đầu xuống, tò mò hỏi: “Ồ? Vậy con viết gì thế?”
“Về “Mẫu thân.””
Giọng nói của Cố Bắc Trung vang lên bên ngoài cửa.
“Ông ngoại.”
Vân Khương Mịch vội đứng dậy đón, căn dặn Như Ngọc đi rót trà.
“Ông không uống đâu! Vừa rồi hạ nhân có truyền lời, nói trong phủ xảy ra chuyện, ta phải lập tức trở về một chuyến.
Ta đưa Viên Thịt Tròn đến cho con, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì ngày mai ta sẽ tới tiếp.”
Sau đó vẻ mặt Cố Bắc Trung trở nên nghiêm túc: “Nếu như có việc, có thể vài ngày tiếp theo ta sẽ không đến được.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Thấy ông xụ mặt, Vân Khương Mịch đoán là có thể đã xảy ra chuyện lớn.
“Cậu con đã xảy ra chuyện.”
…
Tuy rằng Cố Bắc Trung đã có tuổi, nhưng cơ thể vẫn khỏe khoắn, tay chân vẫn linh hoạt.
Vùa vào cửa nhà họ Cố, hạ nhân đã đi đến bên cạnh đáp lời: “Lão gia, lúc Nhị gia dùng cơm trưa vẫn còn khỏe.
Không ngờ lúc nghỉ trưa đột nhiên nôn ra mấy ngụm máu.”
“Đã hôn mê bất tỉnh.”
“Mời đại phu chưa?”
Cố Bắc Trung đi đến sân Cố Thanh.
“Đã mời, nhưng đại phu cũng bó tay không có cách nào, không thể tìm ra nguyên nhân.”
“Ông ngoại đừng có gấp, để con xem cho cậu thử coi sao.”
Một giọng nói thanh thúy vang lên từ phía sau.
theo Cố Bắc Trung, ba người một trước một sau đi về phía hậu viện.
Còn chưa vào cửa, đã ngửi được mùi thuốc nồng nặc.
Chóp mũi nàng giật nhẹ, phát hiện thuốc này chủ yếu dùng để điều trị tức giận ngất xỉu.
Vào cửa, Cố Thanh đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, vài tên đại phu vây quanh mép giường nhỏ giọng bàn bạc.
Nha hoàn bưng thuốc đi qua người Vân Khương Mịch, đang muốn vào cửa thì bị nàng cản lại: “Từ từ.”
“Đưa thuốc cho ta.”
Cố Bắc Trung thì vội vã xoay người nhìn nàng: “Khương Mịch, thuốc có vấn đề gì sao?”.