Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đương nhiên là đang chờ cậu rồi, nếu không thì tôi còn chờ ai chứ?" Bác sĩ Lý vội vàng kéo Triệu Đại Vĩ vào trạm y tế để xem xét tình huống người bệnh.
Triệu Đại Vĩ bị kéo vào phòng, anh lập tức nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch, hô hấp yếu ớt, dường như đã tiến vào giai đoạn nguy hiểm đến tính mạng.
Bác sĩ Lý thấy thế thì càng căng thẳng.
"Đại Vĩ, cậu có thể cứu được không?" Bác sĩ Lý ký thác hết tất cả hy vọng lên người Triệu Đại Vĩ.
"Đương nhiên là có thể cứu, chuyện nhỏ thôi."
Triệu Đại Vĩ lấy kim châm ra, nhìn như chỉ tùy ý đâm mấy châm lên người bệnh, sau đó cái tên làm đường nổ kia đã uể oải mở mắt ra.
"Tên gì?" Triệu Đại Vĩ hỏi.
"Phùng Hữu Nhân."
"Sao ông lại xuất hiện trong thôn, không phải đường trong thôn đã bị nổ rồi sao?" Triệu Đại Vĩ vừa tiếp tục trị liệu vừa làm như vô tình nhắc tới chuyện này.
"Tôi chỉ muốn đến xem thử, nghe nói cá ở thôn Đại Long các anh rất ngon."
"Vậy sao? Sao tôi cảm thấy không phải như vậy nhỉ?" Triệu Đại Vĩ thở dài, không đồng ý mà lắc đầu: "Nói thật đi, bây giờ mạng của ông lại đang ở trong tay tôi.
Hơn nữa thực ra tôi đã nói chuyện với Phan Diễm Hồng của khách sạn Thiên Duyệt rồi."
"Cậu đã biết?"
Đầu óc Phùng Hữu Nhân lại chịu đả kích, ông ta mong sao mình có thể trực tiếp ngất đi.
Sau khi nói ra câu này, đột nhiên ông ta tỉnh táo lại.
Vừa rồi Triệu Đại Vĩ chỉ lừa ông ta thôi, kỳ thực anh hoàn toàn không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán nhưng ông ta vẫn bị lừa!
Triệu Đại Vĩ cười: "Ông đã nói rồi thì tiếp tục nói hết đi, giấu giấu diếm diếm cũng vô ích.
Huống chi mạng của ông đều đã nằm trên tay tôi, không cần giãy giụa."
Phùng Hữu Nhân khóc không ra nước mắt.
Hình như đúng là ông ta chỉ có thể như vậy.
Sau khi hạ quyết tâm, Phùng Hữu Nhân chậm rãi nói: "Anh chính là Triệu tổng Triệu Đại Vĩ?"
"Không sai."
"Vậy coi như tôi xui xẻo rơi vào tay của anh.
Được, tôi sẽ nói thẳng, thực ra đường vào thôn là do tôi làm nổ."
Bác sĩ Lý và đám người Lương Thu Võ đứng bên cạnh lập tức nổi giận đến mức muốn đánh người.
"Thì ra là ông làm nổ! Tại sao ông phải làm vậy?" Trong lòng bác sĩ Lý tràn ngập phẫn nộ!
Ông ta cho rằng người mà mình cứu chỉ là một du khách nhưng không ngờ lại là kẻ muốn hại người dân trong thôn!
"Đừng đánh tôi! Tôi cũng bị người khác sai khiến!" Phùng Hữu Nhân làm ra vẻ ngăn cản.
"Ai sai khiến?" Bác sĩ Lý hỏi lại.
"Được rồi, không nói tôi cũng biết, khẳng định là khách sạn Thiên Duyệt." Triệu Đại Vĩ nói: "Tôi đã nói chuyện với tổng giám đốc Phan Diễm Hồng của khách sạn Thiên Duyệt, cũng đã cảnh cáo cô ta, lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Triệu Đại Vĩ ngăn bác sĩ Lý đang tiếp tục truy hỏi, sau đó nói: "Phùng Hữu Nhân, tôi có thể trị hết bệnh cho ông nhưng sau khi khỏi bệnh, ông nhớ phải đến giúp chúng tôi sửa lại đường, nếu không tôi sẽ khiến ông vào tù uống nước trà."
"Tôi biết, tôi biết rồi!" Phùng Hữu Nhân nào dám trái lời.
Trần Đại Vĩ thành thạo chữa khỏi bệnh kín do khí độc tạo thành trên người Phùng Hữu Nhân: "Lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa, làm người tốt khó vậy sao?"
Bốp!
Phùng Hựu Nhân tát mình một cái: "Là do tôi bị ma quỷ sai khiến!"
"Được rồi, sửa đường xong ông có thể rời đi."
Triệu Đại Vĩ không muốn làm khó Phùng Hữu Nhân quá vì ông ta cũng coi như là đã phải trả giá cho hành vi của mình.
Ví dụ như căn bệnh này, đây chính là một trong số đó.
Hơn nữa anh cũng đã nói rõ với Phan Diễm Hồng nên tất nhiên sẽ không tiếp tục làm khó nhân vật nhỏ như ông ta.
"Đi đi."
"Đi đâu?" Phùng Hữu Nhân ngượng ngùng nói: "Triệu tổng, đường bị nổ rồi, tôi không về nhà được!"
"Ối...!vậy phải làm sao?" Triệu Đại Vĩ hỏi.
Bác sĩ Lý xung phong nhận việc: "Chuồng heo nhà tôi để trống rất lâu rồi, để ông ta chịu đựng một chút, vào ở trong chuồng heo nhà tôi có được không?"
"Không cần đâu..." Phùng Hữu Nhân khó khăn nói.
"Cần." Thái độ của bác sĩ Lý rất kiên quyết.
"Cứ làm vậy đi, nếu như ông không muốn thì rời khỏi đây trong đêm đi." Triệu Đại Vĩ lập tức giải quyết dứt khoát.
Phụt!
Phùng Hữu Nhân thực sự muốn phun máu.
"Được!" Ông ta thật sự không dám đi một mình vào ban đêm, hơn nữa còn là đường núi!
Lần trước lúc nổ đường, ông ta lái xe qua đây, sau khi nổ xong thì nhanh chóng lái xe rời khỏi, hiện tại bảo ông ta đi bộ vào ban đêm, lại còn phải vượt núi băng sông thì thật sự có thể dọa chết ông ta!
...!
Xử lý xong Phùng Hữu Nhân, Triệu Đại Vĩ và đám người Lương Thu Võ cũng tự mình trở về.
Sau khi về nhà, Triệu Đại Vĩ lập tức cười hì hì gọi: "Chị dâu!"
"Sao vậy?" Tiền Mỹ Lâm thấy hành vi cử chỉ của Triệu Đại Vĩ hôm nay có hơi không bình thường.
"Bảo thôn dân quét dọn sơn động là ý của chị sao?" Triệu Đại Vĩ giơ ngón cái: "Làm tốt lắm, tôi phải thưởng cho chị!"
Khuôn mặt Tiền Mỹ Lâm đỏ lên: "Thưởng cho chị cái gì..."
"Thưởng cho chị...!ra ngoài chơi với tôi!" Triệu Đại Vĩ nói.
"Trời tối như vậy rồi, giờ ra ngoài cùng nhau thì có thể chơi được cái gì chứ?" Tiền Mỹ Lâm không muốn ra ngoài, cảm thấy thà ngủ một giấc thật ngon còn hơn.
"Tôi muốn ra ngoài chơi!" Có lẽ ở trong thôn, Lương Thu Tĩnh đã ngột ngạt sắp chết rồi.
"Chị Thu Tĩnh, hay là ngày khác tôi đưa chị đi chơi?" Triệu Đại Vĩ cười hớn hở: "Hôm nay cho chị nghỉ ngơi một tối."
"Mẹ nó! Tôi thấy cậu chính là muốn đẩy tôi ra để trải qua thế giới hai người với chị dâu cậu!"
Nghĩ tới đây, Lương Thu Tĩnh đành phải nói: "Được rồi, tôi cũng hy vọng cậu với chị dâu có thể thành đôi, tối nay không về cũng được."
"Nói bậy cái gì đấy Thu Tĩnh!"
Gương mặt xinh đẹp của Tiền Mỹ Lâm lập tức đỏ bừng, lúng túng thẹn thùng đến không chịu nổi.
Triệu Đại Vĩ không phản bác mà chỉ nói: "Chị dâu, cứ sắp xếp như vậy đi, tối nay tôi dẫn chị tới một nơi."
Xì!
Đột nhiên Lương Thu Tĩnh bật cười.
"Cô cười cái gì?" Tiền Mỹ Lâm cảm thấy nụ cười này của Lương Thu Tĩnh cực kỳ xấu xa.
"Không có gì, không có gì..." Lương Thu Tĩnh cảm thấy nơi mà Triệu Đại Vĩ đưa Tiền Mỹ Lâm đi có lẽ là khách sạn hoặc nhà nghỉ.
Chà chà!
Hay lắm Triệu tổng, lại dám không hề che dấu như vậy!
Triệu Đại Vĩ lườm cô ấy: "Đừng đoán mò, không phải khách sạn!"
"Ồ?" Lương Thu Tĩnh lộ ra nụ cười lúng túng: "Ngại quá, tôi đoán sai rồi, tôi còn tưởng rằng hai người muốn đến khách sạn."
Tiền Mỹ Lâm cạn lời, chỉ có thể bĩu môi: "Ăn cơm ăn cơm, ăn cơm là có thể chặn miệng hai người lại chứ?"
Tiền Mỹ Lâm đã nấu xong cơm từ lâu, chỉ chờ Triệu Đại Vĩ trở về.
Ăn cơm xongz Triệu Đại Vĩ nói: "Đi thôi, bây giờ tôi đưa chị đi."
"Bây giờ?" Tiền Mỹ Lâm hơi căng thẳng và ngượng ngùng.
"Là một nơi rất vui, bảo đảm sau khi đi, chị sẽ rất hài lòng!" Triệu Đại Vĩ nói.
"Được rồi, chị có cần thay quần áo không?" Tiền Mỹ Lâm hỏi.
"Vậy thay quần áo đi." Triệu Đại Vĩ nói: "Mặc đẹp chút!"
Tiền Mỹ Lâm quay đầu, đi vào phòng để thay đồ.
Không lâu sau, cô ấy đã ra ngoài, trên người mặc một chiếc váy dài để lộ cánh tay, búi tóc mềm mại được vén lên, trông giống như người đẹp cổ điển, đẹp không sao tả xiết.
"Đi thôi."
Triệu Đại Vĩ kéo Tiền Mỹ Lâm đi đến nơi muốn tới..