Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi mười mấy người khách lần lượt ngồi vào bàn, họ bắt đầu gọi món.
Trong nhà hàng Giản Dịch này, thật ra món ăn mà Triệu Huệ Lan có thể làm không nhiều, chủ yếu là vài món ăn của nhà nông, nấm dại hoặc là cá.
May sao mọi người đều đến vì danh tiếng của món cá ở thôn Đại Long.
Không bao lâu sau, Triệu Huệ Lan đã bán ra được hơn mười đĩa cá thôn Đại Long, mức tiêu thụ vượt quá ba nghìn tệ.
Mấy đầu bếp được Triệu Huệ Lan dẫn đến đều sững sờ!
“Ba trăm tệ một đĩa cá mà có nhiều người gọi như vậy, cái này cũng khoa trương quá rồi, trước đây chúng tôi làm nhà hàng lưu động, một bàn thức ăn cũng mới có bốn năm trăm tệ!”
“Không đắt đâu, đây là cá thôn Đại Long! Hơn nữa, bây giờ còn chưa phải lúc kinh ngạc đâu, đợi đến sau hai giờ chiều, anh xem xem còn có thể bán được bao nhiêu phần cá nữa.”
Theo dự đoán của Triệu Huệ Lan, e là hôm nay mức kinh doanh của nhà hàng nhỏ này sẽ vượt qua con số bốn mươi nghìn tệ, thậm chí có thể là sáu mươi nghìn!
...!
Bên Tiền Mỹ Lâm cũng bận tối tăm mặt mũi.
Lương Thu Tĩnh nói: “Chẳng qua cũng chỉ là một món đậu hũ thối thôi mà? Thế mà có nhiều người đến ăn như vậy, cái này cũng hơi lố rồi đó?”
Năm tệ một bát đậu hũ, bên Lương Thu Tĩnh chỉ bán đậu hũ thôi mà kiếm được hơn năm trăm tệ.
Mà đậu hũ thối của Tiền Mỹ Lâm được yêu thích hơn, mười tệ một bát, một buổi sáng đã bán được hơn trăm bát, kiếm được hơn một nghìn tệ.
Tiền Mỹ Lâm lau mồ hôi trên trán, sự hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt.
Cô ấy có thể cảm nhận được lượng du khách hôm nay nhiều hơn thấy rõ, bởi vì doanh số bán hàng sáng nay của cô ấy sắp bằng lượng bán của cả ngày hôm qua rồi.
Lúc này.
Du khách đến đây mua đậu hũ thối nhàn rỗi không có gì làm đã quay đoạn video douyin ngắn cảnh Tiền Mỹ Lâm bán đậu hũ thối rồi đăng lên mạng.
.
ngôn tình hoàn
Điều làm người ta không ngờ tới chính là đoạn video này còn trở nên nổi tiếng.
“Chết tiệt, ai đây, xinh quá vậy!”
“Đây không phải lại là hiệu quả của hiệu ứng và filter đó chứ? Tôi đã không tin trên đời này lại có một cô gái xinh đẹp như này!”
“Đúng vậy, thật sự đẹp như vậy thì việc gì phải bán đậu hũ thối kiếm tiền.”
“Các người đừng nói linh tinh, tôi nhìn người thật rồi, vô cùng xinh luôn! Da siêu trắng, người cũng siêu đẹp nữa! Rất nhiều người cũng đang quay cô gái bán đậu hũ thối này đấy!”
“Cô ấy kiếm tiền bằng đôi bàn tay của mình thì có sao? Người ta xinh đẹp thì không nên đi bán đậu chắc?”
Đối chất với nhiều nhiều phỏng đoán linh tinh, không ít người sử dụng mạng xã hội đều đưa ra những lời phản kích đanh thép.
“Đây là nơi nào thế? Nếu thật sự xinh đẹp như này thì tôi sẽ đến đó chơi! Muốn tận mắt nhìn một chút!”
“Đây là thôn Đại Long! Thôn Đại Long của thành phố Phong Lâm!”
“Ok, xem tôi vượt ngàn dặm tiến đến thôn Đại Long, đến lúc đó livestream cho mọi người một chút, xem xem cô gái bán đậu hũ thối này có thật là xinh đến vậy không!”
Nhờ Tiền Mỹ Lâm mà thôn Đại Long đã có độ nổi tiếng nhất định theo một cách khác.
Cùng lúc đó.
Nhiều du khách đến thôn như vậy, người dân trong thôn cũng không nhàn rỗi.
Có người ra nướng ngô.
Có người học một vài kỹ thuật ở bên ngoài để bán bánh Vũ Đại Lang trong thôn.
Còn ai thật sự không có tay nghề gì thì bán khoai nướng!
Còn một điều kinh ngạc hơn là làm một cái tủ đá để một ít dưa hấu ở ngoài, bán dưa hấu ướp đá, một ngày cũng có thể kiếm được mấy trăm tệ, thậm chí gần một nghìn tệ!
“Làm du dịch tốt nhỉ, đã bao giờ trong thôn chúng ta có nhiều người như này đâu?”
“Phát tài rồi phát tài rồi! Số tiền bán bánh Vũ Đại Lang hôm nay của tôi bằng mười ngày tôi đi làm khuân vác ở ngoài!”
“Hôm nay tôi cũng kiếm được không ít, mấy du khách này thật hào phóng quá.”
Đầu thôn.
Tiệm tạp hóa của Lý Trân.
Hôm nay Lý Trân cười đến mức không khép được miệng.
Trong hai tiếng đồng hồ buổi chiều mà bà ấy đã kiếm được mấy trăm tệ, quan trọng hơn là còn không mệt!
Trước đây trong thôn, Ngô Hoả Toàn có thù với Triệu Đại Vĩ, giờ thấy Triệu Đại Vĩ giúp người dân trong thôn tăng thu nhập, hơn nữa cuộc sống của Triệu Đại Vĩ còn phát đạt hơn nên ông ta rất hối tiếc!
Ngô Hỏa Toàn nói với con gái Ngô Tiểu Mẫn của mình: “Tiểu Mẫn à, sau này thân thiết hơn với anh Đại Vĩ của con đi.”
“Chẳng phải cha rất hận anh Đại Vĩ sao ạ?” Ngô Tiểu Mẫn hỏi.
Chuyện bán đất lần trước, Ngô Hỏa Toàn luôn cảm thấy mình bán lỗ, bán ao cá cho Triệu Đại Vĩ, ông ta càng cảm thấy lỗ thấy bà ngoại luôn.
Nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, ông ta mới dần dần hiểu ra.
Triệu Đại Vĩ thật sự có bản lĩnh!
Mà ông ta, Ngô Hỏa Toàn thật sự không có được bản lĩnh đó!
So với việc thù hằn với Triệu Đại Vĩ, ông ta nghĩ xem có cách nào khiến anh trở thành con rể của mình không.
Ông ta nhìn con gái Ngô Tiểu Mẫn của mình.
“Nếu con xinh đẹp hơn chút nữa thì tốt rồi!” Ngô Hỏa Toàn nói.
Những lời này, ông ta chỉ có thể đổi lấy một cái nhìn khinh khỉnh của Ngô Tiểu Mẫn.
...!
Đến tối.
Rất nhiều người trong thôn đang ngồi tổng kết lại thu nhập hôm nay của mình.
Triệu Đại Vĩ lặng lẽ nhìn tài khoản ngân hàng trên điện thoại của mình, trên đó hiện ra, hôm nay tài khoản của anh có hơn bốn vạn ba nghìn tệ.
Đây là còn chưa tính đến những người trả bằng tiền mặt.
Tiền mặt và chuyển khoản của bên nhà hàng đều được cất giữ ở chỗ Triệu Huệ Lan.
Tiền Mỹ Lâm cũng đang tính sổ sách của mình.
“Đại Vĩ, hôm nay chị thu được hơn ba nghìn tệ, gần bốn nghìn tệ luôn!” Tiền Mỹ Lâm kích động không kiềm chế được.
Lương Thu Tĩnh ở bên cạnh nói: “Nhìn mấy người kiếm tiền dễ quá, tôi cũng nghĩ đến việc làm nghề tay trái của mình ở thôn Đại Long.”
Triệu Đại Vĩ nói: “Tiền công cô giúp chị tôi bán đậu hũ thối tính riêng, mỗi tháng tôi đưa thêm cho cô ba nghìn tệ tiền công, thế nào?”
“Được!” Lương Thu Tĩnh hài lòng.
Vốn dĩ cô ấy là vệ sĩ cho Tiền Mỹ Lâm, thu nhập mỗi tháng có mười nghìn tệ, bây giờ thêm ba nghìn tệ nữa cũng xem như một khoản lãi nhỏ!
Ting!
Là thông báo mực dạ quang và thẻ trúc đang được giao hàng của Taobao.
Triệu Đại Vĩ nhìn nội dung bên dưới, ngày mai có thể đến nơi.
Mà Vương Đại Trụ đã mang theo dây thép về tới thôn rồi.
Triệu Đại Vĩ nói: “Trong đêm lắp đặt dây thép vào trong sơn động, sau đó có thể treo thẻ bài bằng trúc lên đó.”
Làm dây thép rất đơn giản, chỉ mất một hai tiếng đồng hồ, Triệu Đại Vĩ dẫn theo mấy người Lương Thu Võ và Vương Đại Trụ đi, tận dụng ban đêm làm xong mọi thứ.
Ting ting ting!
Triệu Đại Vĩ lại nhận được điện thoại.
Là điện thoại của Phan Thanh Thanh.
“Chị Thanh Thanh, có chuyện gì thế?”
“Cậu quên rồi à? Ngày kia sẽ phải thi lái xe lần hai, ngày mai tôi phải đưa mấy cậu đi làm quen với địa điểm thi.”
“Hóa ra là chuyện này sao, được, sáng mai tập trung mấy giờ vậy?”
“Tốt nhất là tám giờ sáng mai đến trường lái.”
“Tôi hiểu rồi!”
Triệu Đại Vĩ nói với Vương Đại Trụ: “Sáng sớm mai chúng ta đến khách sạn Trường Ca Thái Vi sớm một chút, sau khi đưa nấm dại đến đó thì lập tức đi đến trường lái!”
“Được, anh Đại Vĩ!”
Vương Đại Trụ rất vui, bởi anh ta ngày càng tiến gần đến mục tiêu lái xe chở hàng nhỏ, mà cũng ngày một tiến gần hơn đến việc tìm được bạn gái.
Nhưng Triệu Đại Vĩ có một điều khó xử.
“Ngày mai mực dạ quang và thẻ trúc sẽ được giao đến điểm nhận hàng chuyển phát nhanh ở trên thị trấn, mình phải bảo người đi lấy.”
Triệu Đại Vĩ nghĩ rồi nói với Lương Thu Tĩnh: “Thu Tĩnh, chị nói với anh chị một tiếng, mai nhờ anh trai chị đi lấy mực dạ quang và thẻ trúc ở trên thị trấn về.”
“Yên tâm, cậu cứ làm việc của mình đi.” Lương Thu Tĩnh khẽ cười.
Đang nói như vậy.
Sắc mặt của Lương Thu Tĩnh bỗng thay đổi, nói: “Có người đến! Đêm hôm lén lén lút lút đến đây làm vậy chứ.”.