Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hửm?” Triệu Đại Vĩ nghe Tiền Mỹ Lâm đọc xong câu thơ đó trong lòng anh sáng như gương.
Tiền Mỹ Lâm đọc bài thơ này là muốn nói với anh rằng cô ấy lớn tuổi hơn anh!
Triệu Đại Vĩ lập tức lắc đầu: “Chị dâu, chị cũng chỉ hơn tôi vài tuổi thôi, câu thơ này dùng trong trường hợp này không hợp lắm đâu.”
Tiền Mỹ Lâm ngượng ngùng đáp lại: “Chú mới hai mươi tuổi, năm nay chị đã hai bảy tuổi rồi, lớn hơn chú bảy tuổi mà còn không hơn nhiều à.”
“Hơn có bảy tuổi thôi mà, chị đang ở độ tuổi hào hoa phong nhã.
Chị không nghe người ta bảo đấy à? Con gái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi là đẹp nhất và cuốn hút nhất.”
“Chú nghe ai nói thế, đúng là nói vớ vẩn.” Gò má Tiền Mỹ Lâm hơi đỏ lên.
Cô ấy nhanh chóng đưa câu chuyện về chủ đề ban đầu: “Chú viết câu thơ đó lên đi.”
Triệu Đại Vĩ thấy Tiền Mỹ Lâm vẫn muốn viết câu thơ kia lên thẻ trúc thì cũng không biết làm sao, anh chỉ đành đồng ý.
Chỉ có điều.
Xét theo một mặt khác, Triệu Đại Vĩ vẫn cảm thấy câu thơ này khá thú vị.
Bởi vì Tiền Mỹ Lâm đã dùng bài thơ này để nói với anh rằng cô ấy thật sự thích anh, chỉ là do vấn đề tuổi tác nên cô ấy vẫn kiêng dè.
Sau khi biết được điều này, những nghi ngờ trong lòng anh cũng xua tan đi phần nào.
Triệu Đại Vĩ nhấc bút viết lên thẻ trúc câu thơ "Ta sinh từ lúc người chưa sinh, người sinh ta đã hết ngày xanh" rồi treo lên bức tường đá.
Vì nét chữ của Triệu Đại Vĩ và nét chữ của Đinh Nhu không giống nhau lắm, vậy nên khi nhìn vào sẽ dễ dàng nhận ra.
Sau khi treo lên, anh nói: “Tôi vẫn không đồng ý với câu thơ này đâu, bởi vì chỉ cần hai người thật sự yêu thương nhau thì chút chênh lệch về tuổi tác này không thành vấn đề.
Chỉ có bảy tuổi thôi mà, làm gì ghê gớm đến vậy.”
Tiền Mỹ Lâm cắn nhẹ môi mình, cô ấy đang xấu hổ lắm.
Lúc này.
Trong động đang vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh sáng le lói của chiếc đèn vẫn đang cố gắng thắp sáng cả động.
Khung cảnh trong động rất đẹp.
Vậy nên Tiền Mỹ Lâm cảm thấy bầu không khí hiện tại cực kỳ ngại ngùng.
Triệu Đại Vĩ âm thầm nắm lấy tay Tiền Mỹ Lâm, cô ấy cũng không từ chối.
Thế nên Triệu Đại Vĩ lại càng có dũng khí, anh kéo cô ấy sang bên bức tường đá.
Tiền Mỹ Lâm lại càng xấu hổ hơn.
Cô ấy biết rằng sẽ xảy ra chuyện gì cho nên tim đập loạn cả lên.
Triệu Đại Vĩ nghĩ ngợi một hồi rồi ôm Tiền Mỹ Lâm một cách nhẹ nhàng.
Nhưng ngay vào lúc quan trọng này, ở đâu đó lại truyền đến tiếng chuột kêu làm cho Tiền Mỹ Lâm sợ hãi hét toáng lên: “Có người!”
“Làm gì có ai chứ.”
“Đại Vỹ, hay là đừng như vậy nữa, trong động không sạch sẽ gì đâu, nghe nói trước đây người ta còn tìm được xương người ở trong này đấy, đêm hôm rồi chị dâu không muốn ở đây.”
Xì!
Triệu Đại Vĩ chỉ có thể dừng lại.
Nhưng khi nhìn thấy dáng người mờ mờ dưới ánh đèn yếu ớt của Tiền Mỹ Lâm làm cho anh rất muốn bổ nhào về phía cô ấy.
“Chị dâu, chỉ cần không ở đây là được đúng không?” Triệu Đại Vĩ mặt dày hỏi lại.
Tiền Mỹ Lâm ngượng đến nỗi không trả lời được câu hỏi này, nhưng thái độ của cô ấy có nghĩa là ngầm đồng ý rồi.
“Cảm ơn chị dâu!” Triệu Đại Vĩ kéo Tiền Mỹ Lâm ra khỏi động.
Sau khi ra khỏi đó, Tiền Mỹ Lâm quay đầu lại nhìn thẻ trúc trên tường đá trong động một lần nữa.
Sau đó cô ấy vô cùng cảm động, cười tủm tỉm.
Ngay lúc này, cô ấy cảm thấy cuộc đời mình thật sự cực kỳ cực kỳ hạnh phúc!
...!
Lúc ra khỏi động, Triệu Đại Vĩ nhất định muốn cõng Tiền Mỹ Lâm về.
Tiền Mỹ Lâm không thắng nổi sự cố chấp của Triệu Đại Vĩ nên cô ấy chỉ đành leo lên lưng anh.
Triệu Đại Vĩ cảm nhận được sự mềm mại ấm áp ở sau lưng, trong lòng anh đang rất kích động!
...!
Hai ngày sau.
Ngụy Tử Phù gọi điện đến, cô ấy nói về chuyện Phan Diễm Hồng năm đó bị một nhóm người vây hãm có kết quả rồi.
“Cuối cùng cũng có kết quả rồi sao?”
Triệu Đại Vĩ vẫn luôn chờ đợi ngày này, bây giờ anh muốn biết liệu đáp án đó có phải là đáp án mà anh nghĩ hay không.
Triệu Đại Vĩ hỏi: “Vậy chân tướng của sự việc năm đó là như thế nào?”
Đôi mắt xinh đẹp của Ngụy Tử Phù hơi nhếch lên, gương mặt cô ấy lộ ra một nụ cười khen ngợi: “Đúng như những gì anh suy đoán, sự việc năm đó đúng là có vấn đề.”
“Tôi tốn biết bao công sức mới tra ra được, trong đám người năm đó vây hãm Phan Diễm Hồng có một người đang đi theo Lưu Trường Thịnh!”
Lưu Trường Thịnh là ông chủ của khách sạn Thiên Duyệt, cũng là cấp trên cũ của Phan Diễm Hồng, hơn nữa cũng được coi là người “có ơn” trong quá trình trưởng thành của Phan Diễm Hồng.
Hiện tại, người năm đó từng gây khó dễ với Phan Diễm Hồng lại là người đang dưới trướng Lưu Trường Thịnh, điều này đúng thật khiến người ta phải suy nghĩ.
Triệu Đại Vĩ hỏi: “Người đó trước đây đã đi theo Lưu Trường Thịnh rồi hay sau này mới trở thành người của Lưu Trường Thịnh?”
“Về cơ bản có thể kết luận rằng trước khi Phan Diễm Hồng bị vây hãm, anh ta đã là thân tín của Lưu Trường Thịnh rồi!”
Ngụy Tử Phù bổ sung: “Hay nói cách khác, e rằng vụ vây hãm năm đó chính là do một tay Lưu Trường Thịnh dàn dựng, tạo ra vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân!”
“Quả nhiên là như vậy!”
Nụ cười trên khuôn mặt Triệu Đại Vĩ xán lạn hơn trước.
Anh hít một hơi sâu rồi nói: “Lưu Trường Thịnh, hôm nay sẽ là ngày Phan Diễm Hồng thật sự rời khỏi ông!”
“Từ bây giờ trận quyết chiến giữa khách sạn Trường Ca Thái Vi của tôi và khách sạn Thiên Duyệt của ông mới bắt đầu!”
Sau khi nói chuyện với Ngụy Tử Phù xong, Triệu Đại Vĩ bắt tay vào xử lý việc của Phan Diễm Hồng.
Việc này kéo dài lâu như vậy, Lưu Trường Thịnh nhởn nhơ lâu như vậy khiến cho Triệu Đại Vĩ rất khó chịu.
Triệu Đại Vĩ lái xe mô-tô ba bánh đến nhà Phan Diễm Hồng.
...!
Lúc này tại nhà của Phan Diễm Hồng.
Lưu Trường Thịnh đang yên vị trên sô pha chờ đợi câu trả lời của cô ta.
“Diễm Hồng à, tôi với cô quen biết lâu năm như vậy, lẽ nào cô không thể tha thứ cho sơ suất lần này của tôi sao?” Lưu Trường Thịnh nói: “Hiện giờ khách sạn Thiên Duyệt càng ngày càng khó khăn, tài năng của cô tôi rất rõ, tôi cảm thấy chắc chắn cô có thể xoay chuyển tình thế!”
“Khách sạn Thiên Duyệt không phải là tâm huyết của chúng ta sao? Cô nỡ lòng nào nhìn Thiên Duyệt không thể hoạt động tiếp được rồi phá sản sao?”
Lưu Trường Thịnh cũng là bị ép, không còn cách nào khác.
Thật ra ông ta cũng không muốn gọi Phan Diễm Hồng về làm lại cho mình, nhưng tình hình hiện tại thật sự vô cùng nguy cấp.
Sau khi Phan Diễm Hồng rời đi, khách sạn Thiên Duyệt rơi vào tình trạng hoảng loạn, dưới sự tấn công mạnh mẽ của khách sạn Trường Ca Thái Vi, tổng giám đốc mới không thể đối phó được.
Hiện giờ, vị tổng giám đốc mới đến này ngoại trừ thể hiện sự vô dụng của bản thân thì chẳng còn gì nữa.
Lưu Trường Thịnh đã đuổi anh ta đi rồi.
Về việc chọn tổng giám đốc mới, ông ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định gọi Phan Diễm Hồng về!
Phan Diễm Hồng rất do dự.
Cô ta nói: “Quan hệ của tôi và Triệu Đại Vĩ không phải như ông nghĩ, ban đầu ông hiểu nhầm tôi, bây giờ lại đến mời chào tôi về lại công ty, tôi thật sự không thể đồng ý được.”
“Chủ tịch Lưu, tôi nói thật với ông vậy, hiện giờ tôi và Triệu Đại Vĩ là bạn tốt của nhau rồi, quan hệ cả hai rất tốt.”
“Vậy nên bây giờ tôi có quay về thì ông cũng sẽ nghi ngờ tôi là kẻ phản bội khách sạn Thiên Duyệt thôi.”
“Vậy tôi còn về để làm gì chứ?” Phan Diễm Hồng hỏi lại.
“Diễm Hồng, tôi thật sự rất hối hận về chuyện này.
Tôi không nên nghi ngờ sự trung thành của cô với tôi và với khách sạn Thiên Duyệt.
Lúc đó là do tôi bị cơn tức giận làm mất lí trí nên mới làm vậy.”
“Bây giờ tôi xin thề, cho dù sau này có gì xảy ra đi chăng nữa tôi cũng sẽ không nghi ngờ cô!”
“Diễm Hồng, khách sạn Thiên Duyệt thật sự rất cần cô, tôi cũng rất cần cô!”
“Cô quay về đi!”
Lưu Trường Thịnh hạ mình xuống hết mức có thể rồi nói tiếp: “Diễm Hồng, xét trên giao tình của tôi và cô, lẽ nào cô không thể tha thứ cho tôi sao?”
Phan Diễm Hồng lại do dự.
Cô ta nhớ lại khi xưa, chính Lưu Trường Thịnh là người đưa cô ta rời khỏi thôn, cho cô ta đi học đại học, cho cô ta làm tổng giám đốc khách sạn Thiên Duyệt, hơn nữa còn cứu cô ta một lần.
Bây giờ, cô ta thật sự muốn rời khỏi Lưu Trường Thịnh, thật sự muốn rời xa khách sạn Thiên Duyệt cô ta đã gầy dựng gần mười năm hay sao?
Giọng nói run run, Phan Diễm Hồng định đồng ý với yêu cầu của Lưu Trường Thịnh.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa..