Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khách sạn Trường Ca Thái Vi!
Lúc này, Lâm Tuyết Nhã đang phát biểu bài lên án ở trên mạng, tuyên bố tối hậu thư với khách sạn Thiên Duyệt!
“Thiên Duyệt, cuộc cạnh tranh giữa khách sạn Trường Ca Thái Vi chúng tôi và khách sạn Thiên Duyệt của các người đã kéo dài hơn mười mấy ngày!”
“Hôm nay, khách sạn Trường Ca Thái Vi chúng tôi tuyên bố, ra hạn cho khách sạn Thiên Duyệt đến trước ngày mai, đóng cửa ngừng kinh doanh, bảo tồn danh dự!”
“Nếu không, khách sạn Thiên Duyệt sẽ thân bại danh liệt, đi vào lịch sử!”
Sau khi bài phát biểu trên weibo của Lâm Tuyết Nhã được truyền đi, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ngay cả nhân viên của khách sạn Trường Ca Thái Vi đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Làm thế có phải quá ngang ngược rồi không?”
“Lâm tổng uống lộn thuốc rồi hả?”
“Lâm tổng sẽ không đánh trận mà chưa nắm chắc đâu, hơn nữa đây còn là đòn sát thủ!”
Trong khách sạn Trường Ca Thái Vi, mọi người đều đang thảo luận nhưng trên mặt họ đa phần đều là vẻ kích động!
Còn nhân viên trong khách sạn Thiên Duyệt lại cảm thấy vô cùng bàng hoàng!
Trước ngày mai phải đóng cửa, ngừng kinh doanh?
Vậy tức là ngày mai bọn họ sẽ mất việc?
Lưu Trường Thịnh tự mình đến trấn giữ khách sạn Thiên Duyệt, tức giận gào lên: “Nói cái gì vậy, tôi còn ở đây, làm sao ngày mai khách sạn Thiên Duyệt có thể đóng cửa được chứ! Ngày hôm nay ai dám làm lòng người hoảng loạn sẽ trực tiếp bị đuổi việc!”
“Chủ tịch Lưu, ông có muốn xem bài weibo khiêu khích chúng ta mà Lâm Tuyết Nhã của khách sạn Trường Ca Thái Vi đã đăng lên trước không?” Có người to gan bước lên trước nói.
Sắc mặt Lưu Trường Thịnh lạnh lẽo, lập tức nhận lấy điện thoại nhìn xem.
Sau khi đọc xong, sắc mặt ông ta càng trở nên lạnh hơn: “Lâm Tuyết Nhã lấy dũng khí ở đâu ra!”
Dù thế nào ông ta cũng không bao giờ tin Lâm Tuyết Nhã có thể đánh bại khách sạn Thiên Duyệt một cách tùy tiện như thế, còn nói muốn cho Thiên Duyệt thân bại danh liệt, đúng là trò cười!
“Não cô ta bị bại liệt hả, thế mà lại dám dùng cách này để dọa khách sạn Thiên Duyệt chúng ta, đúng là không biết trời cao đất dày!”
Đúng lúc này.
Lưu Trường Thịnh có một nhóm cá nhân, trong đó có một vài người là người đứng đầu của Phong Lâm, hiện tại bọn họ đều đang thảo luận về chuyện này.
Những người đọc được bài weibo đó đều cảm thấy, chỉ sợ khách sạn Trường Ca Thái Vi đã nắm chắc thắng lợi trong tay, sau khi Lưu Trường Thịnh nhìn thấy, lập tức nói: “Mọi người đừng tin mấy lời linh tinh của người phụ nữ Lâm Tuyết Nhã kia!”
“Khách sạn Thiên Duyệt của chúng tôi rất tốt!”
“Khách sạn Thiên Duyệt của chúng tôi sẽ tiếp tục phát triển tốt hơn! Hơn nữa, chắc chắn sẽ có một ngày, khách sạn Trường Ca Thái Vi sẽ phải phục tùng dưới chân Thiên Duyệt chúng ta!”
Lưu Trường Thịnh tự mình ra mặt, ổn định lòng người, vì thế những người lúc trước cảm thấy khách sạn Thiên Duyệt sẽ sụp đổ lập tức thay đổi thái độ.
“Có phải khách sạn Trường Ca Thái Vi uống nhiều rượu giả đến mức ngu người rồi không?”
“Chỉ dựa vào bọn họ mà cũng muốn khiến khách sạn Thiên Duyệt đóng cửa trong vòng một tháng à.
Giờ cũng đã trôi qua mười mấy ngày rồi, kỳ hạn một tháng cũng sắp đến, chẳng phải khách sạn Thiên Duyệt vẫn hoạt động tốt đấy sao?”
“Đúng thế, Lâm Tuyết Nhã nói khoác đấy, mỗi lần nói khoác đều không làm nháp trước!”
Thấy mọi người nói vậy, Lưu Trường Thịnh cười nói: “Nếu khách sạn Trường Ca Thái Vi thật sự có bản lĩnh khiến khách sạn Thiên Duyệt chúng ta đóng cửa, tôi sẽ bò ba vòng quanh Phong Lâm!”
Mọi người nghe vậy lập tức nói: “Không có chuyện đó đâu, khách sạn Trường Ca Thái Vi đúng là mơ tưởng hão huyền!”
“Lâm Tuyết Nhã đúng là một người phụ nữ điên, không cần để ý đến cô ta!”
Lưu Trường Thịnh thấy mọi người càng ngày càng ủng hộ ông ta, trong lòng đã có thêm dũng khí.
Ông ta cảm thấy cho dù khách sạn Thiên Duyệt có không ổn thì cũng không thể nào sụp đổ nhanh như thế được!
Nhưng mà, mọi chuyện không cho phép ông ta cầu mong may mắn.
Cuối cùng ngày hôm sau cũng đã tới!
Triệu Đại Vĩ lo lắng sau khi mọi chuyện ngày hôm nay xảy ra, Lưu Trường Thịnh sẽ tìm Phan Diễm Hồng báo thù.
Vì thế, sau một hồi suy nghĩ, anh lập tức gọi điện thoại cho Vương Lực Hùng, cha của Vương Hổ.
Vương Lực Hùng cũng là người đứng đầu Phong Lâm, không thua kém Lưu Trường Thịnh.
Chỉ có điều lĩnh vực mà Vương Lực Hùng và Lưu Trường Thịnh kinh doanh không dính dáng quá nhiều, vì vậy hai người không cần thiết phải cứng đối cứng.
Nhưng bây giờ, Triệu Đại Vĩ muốn kiểm tra một chút, xem Vương Lực Hùng có tư cách là người đứng đầu Phong Lâm hay không!
Triệu Đại Vĩ nói: “Vương Lực Hùng, tôi gọi điện thoại tìm ông là vì có chuyện cần ông giúp đỡ.
Sau chuyện này, nếu ông có thể thành công thì tôi lập tức chữa khỏi bệnh cho ông!”
Vương Lực Hùng vô cùng kích động.
Lúc trước, khi Triệu Đại Vĩ chữa bệnh cho ông ta đã nói, muốn chữa khỏi phải cần mấy năm, bây giờ lại nói sẽ chữa khỏi ngay lập tức?
Ông ta vội vàng gật đầu: “Triệu thần y, cậu nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ dốc sức đi làm!”
“Chuyện này rất đơn giản, tôi cần ông phái người tới bảo vệ người đã từng đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc của khách sạn Thiên Duyệt, Phan Diễm Hồng!” Triệu Đại Vĩ tiếp tục nói: “Bảo vệ trong vòng một tháng! Nếu trong đoạn thời gian này, cô ấy không có chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm chữa khỏi bệnh của ông!”
“Nếu trong vòng một tháng, ông để cô ấy gặp phải chuyện gì vô cùng nguy hiểm, vậy thì tôi cần phải suy nghĩ lại một chút xem ông có đủ tư cách trở thành người đứng đầu của thành phố Phong Lâm hay không!”
Giọng điệu của Triệu Đại Vĩ rất nghiêm túc.
Anh không thể để bản thân Phan Diễm Hồng gặp phải chuyện nguy hiểm chỉ vì cô ấy muốn giúp anh được!
Vương Lực Hùng nói: “Chỉ có chuyện này thôi sao?”
Ông ta cũng không dám cam đoan một trăm phần trăm Phan Diễm Hồng sẽ không xảy ra chuyện gì, vì vậy ông ta muốn biết rõ nguyên nhân: “Triệu tổng, cậu có thể tiết lộ một chút nội tình, là ai khiến cho Phan Diễm Hồng gặp nguy hiểm được không.”
Triệu Đại Vĩ nói: “Là Lưu Trường Thịnh! Ông chỉ cần cảnh giác ông ta là được rồi! Nếu không phải là nguy hiểm do Lưu Trường Thịnh gây ra thì tôi sẽ không trách tội ông!”
“Được!” Đã có được lời này của Triệu Đại Vĩ, ông ta thả lỏng hơn rất nhiều, lỡ như bản thân Phan Diễm Hồng muốn tìm chết, chẳng phải tự dưng ông ta bị liên lụy hay sao.
Nghĩ đến đây, Vương Lực Hùng lập tức phái người đi bảo vệ Phan Diễm Hồng.
“Lưu Trường Thịnh, thế mà ông lại muốn đối đầu với Triệu thần y, ông đúng là muốn chết rồi.” Vương Lực Hùng nói: “Y thuật của Triệu thần y rất thần thông, thành tựu trong tương lai chắc chắn không chỉ giới hạn ở Phong Lâm.
Tương lai, với y thuật của cậu ta, nói không chừng còn có thể tiến vào trung tâm thủ đô.”
“Ông chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở Phong Lâm, ông định lấy cái gì tranh giành với Triệu thần y?”
Vương Lực Hùng cảm thấy Lưu Trường Thịnh đúng là đang tìm cái chết!
Sau một buổi tối nghỉ ngơi, Phan Diễm Hồng bắt đầu thực hiện lời hứa của mình.
Cô ta chủ động liên hệ với Lâm Tuyết Nhã.
Lâm Tuyết Nhã nói: “Không ngờ cũng có ngày, hai chúng ta không còn là đối thủ mà là liên thủ hợp tác với nhau.”
“Không, chúng ta vẫn là đối thủ.” Phan Diễm Hồng nói: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, chiến trường của chúng ta chính là Triệu tổng.”
Lâm Tuyết Nhã lắc đầu: “Đây không phải là chiến trường của chúng ta, mà Triệu tổng cũng không phải là chiến lợi phẩm của chúng ta.”
Phan Diễm Hồng cười rộ lên: “Tôi chỉ đùa chút thôi.”
“Bây giờ chúng ta hãy nói chuyện chính đi, tôi chuẩn bị phát weibo trên tài khoản phụ, vạch trần một vài chuyện bên trong của khách sạn Thiên Duyệt.
Những chuyện còn lại thì phải xem phía các cô rồi.”
“Vậy là đủ rồi, chuyện phía sau tự tôi biết phải làm thế nào.” Lâm Tuyết Nhã và Phan Diễm Hồng là đối thủ từ lâu, nhưng khi bọn họ phối hợp với nhau thì đều cảm thấy quen thuộc với đối phương, vì vậy chuyện này cũng thuận buồm xuôi gió!
Ngay sau đó.
Một bài weibo dài được đăng tải trên mạng đã tạo nên một cuộc thảo luận cực kỳ náo nhiệt của cư dân mạng.
Bài weibo đó viết: “Trải qua mười năm mưa gió, khách sạn Thiên Duyệt đã cất giấu rất nhiều bí mật xấu xa, cũng nhờ vào năng lực của ông chủ Lưu Trường Thịnh của khách sạn Thiên Duyệt đã một tay giấu nhẹm những chuyện này!”
“Thứ nhất, mức độ nghiêm trọng của việc phòng cháy chữa cháy.
Sau mười năm hoạt động, phần lớn các thiết bị phòng cháy chữa cháy của khách sạn Thiên Duyệt đều đã bị hư hao, nhưng bởi vì muốn tiết kiệm chi phí, khách sạn Thiên Duyệt không hề thay thiết bị mới.”
“Thứ hai, mức độ nghiêm trọng của vấn đề vệ sinh! Từ sau khi tổng giám đốc tiền nhiệm Phan Diễm Hồng của khách sạn Thiên Duyệt rời đi, vấn đề vệ sinh của khách sạn trở nên cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí còn xuất hiện tình trạng cùng một bộ chăn đệm chưa được giặt sạch, cứ để cho mấy nhóm khách sử dụng!”
“Thứ ba, lợi nhuận kinh doanh của khách sạn Thiên Duyệt giảm xuống, vì để tiết kiệm chi phí, Thiên Duyệt đã cắt giảm tiền lương của nhân viên.
Hiện tại, các bộ phận trong khách sạn đều được quản lý sơ sài, chất lượng phục vụ về mọi mặt của khách sạn hoàn toàn không đáp ứng được tiêu chuẩn của một khách sạn năm sao!”
“Thứ tư, sáu năm trước, vì để che giấu một vụ án mạng giết người ở khách sạn, ông chủ Lưu Trường Thịnh đã tìm kiếm các mối quan hệ, biến vụ án mạng giết người thành tự sát, hơn nữa lúc đó cũng không có người nào nghi ngờ!”
Thực ra, sự thật về vụ án mạng giết người năm đó ở khách sạn có rất ít người biết, thậm chí bởi vì nguyên nhân là “tự sát”, hơn nữa số tiền mà khách sạn Thiên Duyệt cho bọn họ cũng khá nhiều, vì thế mọi người đã lãng quên chuyện này từ lâu rồi.
Hôm nay, Phan Diễm Hồng nhắc lại chuyện này chắc chắn là muốn đẩy khách sạn Thiên Duyệt lên đầu sóng ngọn gió!
Hơn nữa, mức độ nghiêm trọng của vấn đề phòng cháy chữa cháy và vấn đề vệ sinh đã đủ để cấp trên yêu cầu khách sạn Thiên Duyệt ngừng kinh doanh để chỉnh đốn! Lúc đó, khách sạn Thiên Duyệt sẽ bị lấy lại hạng sao, đóng cửa cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!
Sau khi Lâm Tuyết Nhã nhìn thấy bài weibo dài mà Phan Diễm Hồng dùng tài khoản phụ đăng lên, trong lòng cô ấy hiểu rõ, Thiên Duyệt xong đời rồi!.