Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy Lương Thu Tĩnh vẫn ở ngoài, Tiền Mỹ Lâm lén hôn Triệu Đại Vĩ: “Như thế này được rồi chứ?”
Thấy dáng vẻ Triệu Đại Vĩ nói, cuối cùng cô ấy biết Triệu Đại Vĩ nói “thực tế một chút” là ý gì.
“Cũng được, cũng bình thường.” Da mặt Triệu Đại Vĩ dày lên.
“Chú còn muốn thế nào, chú đừng mơ.” Tiền Mỹ Lâm bĩu môi, ném cho Triệu Đại Vĩ ánh mắt “không phản ứng”.
Sau đó hai người lại ồn ào một lúc.
Tiền Mỹ Lâm nói: “Đại Vĩ, bây giờ danh tiếng gà nướng đất sét của thôn Đại Long đã được chú làm nổi rồi, chú có muốn nuôi gà đất kiếm tiền không?”
“Cũng được, nhưng cái này không quan trọng.”
Nuôi gà cũng không phải trong chốc lát có thể nuôi lớn được.
Với lại, còn chuyện quan trọng hơn trước mắt cần anh đi xử lý.
Đương nhiên chuyện này là Ngô Thanh Sơn!
Lần trước, Triệu Đại Vĩ đã nói với Ngô Thanh Sơn, muốn để Ngô Thanh Sơn nhìn rõ hiện thực.
Mà bây giờ, anh muốn đi thực hiện lời hứa!
Triệu Đại Vĩ lái xe ba bánh, gọi điện thoại cho Ngụy Tử Phù, tỏ ý bây giờ mình sẽ đến một chuyến.
“Anh muốn đến?” Ngụy Tử Phù cười nói: “Được, tôi đi chuẩn bị ngay.”
“Bảo anh họ cô Ngô Thanh Sơ đợi, tôi muốn đến tìm anh ta.”
“Được.”
Ngụy Tử Phù có thể đoán sơ sơ Triệu Đại Vĩ muốn làm gì, nên cô ấy cũng không hỏi nhiều mà đồng ý luôn.
……
Ngô Thanh Sơn đang ở Thế ngoại sơn trang, tâm trạng không tốt lắm, trong mơ hồ hơi căng thẳng.
Bản thân anh ta lại không biết mình căng thẳng vì cái gì.
Rõ ràng, Triệu Đại Vĩ chỉ là con kiếm trong mắt anh ta, là người chẳng có chút sức nặng nào.
Ngụy Phương Ninh hiếm khi thấy Ngô Thanh Sơn, dáng vẻ cứ như gặp phải đại địch, trên khóe môi bất giác lộ ra nụ cười.
Bà ta vẫn luôn cảm thấy Ngô Thanh Sơn kiêu ngạo, phải rèn luyện thêm.
Nhưng rất tiếc, sống ở môi trường thủ đô, đương nhiên anh ta được bảo vệ rất tốt, để Ngô Thanh Sơn nghĩ thế giới này, anh ta có tất cả.
“Cô.” Ngụy Tử Phù rót tách trà cho Ngụy Phương Ninh.
Ngụy Phương Ninh nói: “Ánh mắt cháu quả thật không tệ.”
Vừa bắt đầu, bà ta vẫn hơi không ưng Triệu Đại Vĩ, nhưng càng về sau càng cảm thấy Ngô Thành Sơn bị đàn áp, bà ta cảm thấy Triệu Đại Vĩ thật sự rất có năng lực.
Người thế này dù ở thủ đô cũng là thế hệ trẻ, là nhân vật tuyết đầu.
Đương nhiên, ở môi trường của dòng họ, bà ta cũng không nói nhiều được, chỉ duy trì im lặng.
Cuối cùng.
Triệu Đại Vĩ đến rồi.
“Đại Vĩ, mọi người đang đợi cậu.” Phùng Giai ra đón Triệu Đại Vĩ.
Vì quan hệ của mọi người, vốn dĩ đã được làm rõ ràng dứt khoát, Phùng Giang cũng không giả bộ trước mặt Ngụy Phương Ninh và Ngô Thanh Sơn, gọi Triệu Đại Vĩ là “Đại Vĩ.”
“Ừm.”
Triệu Đại Vĩ được Phùng Giai dẫn vào sảnh lớn.
Phùng Giai tò mò nói: “Đại Vĩ, cậu thật sự chắc chắn có thể khiến Ngô thiếu khuất phục và thỏa hiệp sao?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Xem da măt Ngô Thanh Sơn có đủ dày không.”
Phùng Gii hiểu ý cười cười.
Hai người đến sảnh lớn.
Mí mắt Ngô Thanh Sơn giật giật.
Triệu Đại Vĩ chào hỏi với mọi người, sau đó nói thẳng vào trọng tâm: “Hôm nay đến đây có hai việc, một là chữa bệnh cho Tử Phù, hai là bàn chuyện công việc với Ngô thiếu.”
“Chúng ta làm chuyện thứ nhất trước đi.”
Triệu Đại Vĩ chữa trị cho Ngụy Tử Phù nhiều lần như vậy, thật sự, bệnh trên người Ngụy Tử Phù vốn đã khỏi rồi.
Nhưng Ngụy Tử Phù bệnh lâu, nguyên khí cơ thể bị tổn hai nặng nhiều, bây giờ Triệu Đại Vĩ phải giúp Ngụy Tử Phù hồi phục lại nguyên khí đã tiêu hao trước đó.
Mắt Ngụy Tử Phù hơi sáng lên.
Ngụy Phương Ninh nói: “Nếu đã trị bệnh trước, vậy các người vào phòng đi, tôi ở ngoài nói vài câu với Thanh Sơn.”
“Được.”
Ngụy Tử Phù dẫn Triệu Đại Vĩ đến phòng riêng của mình để tiến hành chữa trị.
Vì lần này không có người ngoài, Triệu Đại Vĩ nói: “Tử Phù, lần này chúng ta vẫn dựa theo cách chữa bệnh lần trước, như thế này có thể để cơ thể cô hồi phục tốt hơn.”
“Ừm.”
Ngụy Tự Phù lại đỏ mặt!
Vốn dĩ thực tế cô ấy đã thích ứng với cách chữa trị như thế này, nhưng lần trước đột ngột thay đổi, mà lần này lại đổi lại, điều này khiến cố bất giác nghĩ có phải Triệu Đại Vĩ có ý khác không.
Nghĩ đến đây, mặt Ngụy Tử Phù càng đỏ hơn.
Ngoài ra, có khoảng thời gian không tiến hành chữa trị, trong lúc này Ngụy Tử Phù cũng có nguyên nhân không thể nào thích ứng được.
Ngụy Tử Phù xoay người lại, nhẹ nhàng cởi váy lưới.
Xoạt! Đồ nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Bắt đầu đi.” Cô ấy kìm lại sự ngượng ngùng đến bên giường nằm xuống.
Sau đó Triệu Đại Vĩ bắt đầu châm cứu tiến hành điều trị cho Ngụy Tử Phù.
Sau khi điều trị xong, Ngụy Tử Phù tò mò hỏi: “Đại Vĩ, anh nói xem lúc anh điều trị có nghĩ đến tôi không?”
“Tôi nói không thì cố có tin không…” Triệu Đại Vĩ cười hỏi.
“Không tin!”
“Vậy cô còn hỏi.” Triệu Đại Vĩ trợn trắng mắt: “Cô gái xinh đẹp như cô, dù là ai trên thế giới này, dù là phụ nữ cũng sẽ động lòng nhỉ?”
“Anh lại dẻo miệng.” Ngụy Tử Phù tức giận nhìn Triệu Đại Vĩ, trong lòng bỗng ngọt ngào,
Lúc này hai người đang bốn mắt nhìn nhau.
Ngụy Tử Phù ngượng ngùng kéo tay Triệu Đại Vĩ, nhắm mắt lại.
Triệu Đại Vĩ biết Ngụy Tử Phù có ý gì, trong lòng cũng hơi lay động.
Lúc anh muốn làm gì, đột nhiên, Phùng Giai bên ngoài nói: “Đại Vĩ, vẫn chưa xong sao?”
Triệu Đại Vĩ vội đưa đồ cho Ngụy Tử Phù.
.
Hãy tìm đọc trang chính ở || TгùмTru yệЛ.V Л ||
Gương mặt xinh đẹp của Ngụy Tử Phù chợt như tôm hùm luộc.
Ngụy Tử Phù mặc đồ xong xuôi, cùng Triệu Đại Vĩ ra ngoài.
Triệu Đại Vĩ và Ngụy Tử Phù sóng đôi đi cùng nhau, ánh mắt anh cũng bất giác lướt qua người Ngụy Tử Phù.
Anh cảm thấy Ngụy Tử Phù thật sự xinh đẹp tuyệt trần, không dính bụi trần, có tiên khí lắm, đẹp không tả xiết, thậm chí từng cử động từng nụ cười đều là tuyệt phẩm.
Nhưng đây không phải lúc nghĩ đến mấy thứ này.
Phùng Giai thấy hai người ra ngoài, chợt cười thần bí, hỏi nhỏ: “Sao lâu vậy mới ra, có phải ở trong đó làm chuyện gì xấu hổ không?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Chị Giai, chị đừng nói đùa nữa, chữa bệnh vốn lâu như vậy.”
Phùng Giai nói: “Căng thẳng gì, tôi tùy tiện nói thôi, không cần giải thích.”
Xùy!
Triệu Đại thầm nói: Không giải thích không biết trong lòng chị nghĩ gì!
Trêu chọc mấy giây, Triệu Đại Vĩ vượt lên phía trước.
“Ngô Thanh Sơn, chuyện đầu tiên tôi đã làm xong rồi, kế tiếp là chuyện thứ hai, chúng ta đế bàn chuyện, nói về hành động của anh ở Phong Lâm đi.”
“Cậu còn làm chuyện gì lớn ở Phong Lâm sao?”
Triệu Đại Vĩ tiếp lời: “Lễ hội ẩm thực lần trước, anh muốn tiện đà mà lên, nhưng đáng tiếc bị tôi tranh mất.”
“Sau đó anh muốn thông qua việc hợp tác với Nguyên Hải Sơn giàu nhất Phong Lâm, kết quả kế hoạch của anh lại thất bại.
Nguyên Hải Sơn bây giờ lại hợp tác tới tôi.”
“Nếu kế tiếp anh không có động tác gì nữa thì nhận thua đi.”
“Cấp cao Phong Lâm đều đang mở họp ở khách sạn của tôi, nhà giàu nhất Phong Lâm hiện đang hợp tác với tôi, rất nhiều nhân vật lớn của Phong Lâm, tôi đây có thể nói là ở trên.”
“Có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa hoàn toàn ở bên tôi.”
“Chẳng lẽ anh không nhìn ra, đến bây giờ tôi vẫn nhường anh sao?” Triệu Đại Vĩ lắc đầu khinh thường.
Thấy dáng vẻ không phục của Ngô Thanh Sơn, Triệu Đại Vĩ giơ thẳng một ngón tay: “Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng.
Sau cơ hội cuối cùng này anh sẽ không có cơ hội nào nữa!”
Ngô Thanh Sơn: “...”.