Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phương Thư Du ngồi trên xe của Triệu Đại Vĩ.
Trong lòng Tổng giám đốc của khách sạn Vọng Giang Lâu không khỏi hồi hộp.
Vốn là nấm Phương Thư Du cung cấp cho Vọng Giang Lâu có chất lượng vô cùng tốt, mà Vọng Giang Lâu cũng lấy nấm của Phương Thư Du để đối đầu với các khách sạn lớn bên dưới của Triệu Đại Vĩ.
Nhưng bây giờ Triệu Đại Vĩ đã kéo Phương Thư Du đi rồi?
Trong lòng cô ta chợt hiện ra rất nhiều cảm giác không ổn, nhưng cô ta có cách gì, bởi vì vừa nãy ông chủ Đới Quảng Phúc đã nói vô cùng nghiêm khắc, muốn Phương Thư Du phải bồi thường việc vi phạm hợp đồng.
“Ài!” Bây giờ Tổng giám đốc của Vọng Giang Lâu vô cùng hối hận vì đã đuổi Phương Thư Du đi vào giờ phút này.
Còn Phương Thư Du ngồi trong xe của Triệu Đại Vĩ, ánh mắt tò mò, cũng nhìn trên người của Triệu Đại Vĩ.
Cô ta hỏi: “Triệu tổng, anh làm công nghiệp gì vậy? Cũng là công nghiệp liên quan tới nấm à?”
“Tôi làm buôn bán nhà hàng khách sạn, coi như là đối thủ cạnh tranh của Vọng Giang Lâu.”
“Hử?”
Tinh thần Phương Thư Du chợt chấn động!
Nếu như hai nhà là đối thủ, vậy thì vấn đề của cô ta đúng là có thể sẽ được Triệu Đại Vĩ giải quyết.
Cộng thêm thái độ của Tổng giám đốc khách sạn Vọng Giang Lâu đối với Triệu Đại Vĩ, làm cô ta vô cùng tin tưởng lười của Triệu Đại Vĩ.
Phương Thư Du nói: “Vậy Triệu tổng, sau này anh muốn tôi cung cấp hàng cho khách sạn các anh à?”
“Nhưng mà vừa rồi nghe Tổng giám đốc kia nói hình như anh có nấm còn tốt hơn….”
Cô ta hơi không hiểu điều này.
Triệu Đại Vĩ giải thích rất thẳng thắn: “Nấm của tôi là nấm dại, nhưng cô biết đấy, nấm dại có lúc rất hạn chế, nấm dại rất nhanh sẽ ra khỏi thị trường, tôi cần phải tìm được nấm có chất lượng tốt hơn trước lúc đó.”
“Vậy anh là ông chủ của khách sạn Trường Ca Thái Vi à?”
Qua phân tích lời nói của Triệu Đại Vĩ, cộng thêm các điều kiện khác, Phương Thư Du cuối cùng đã xác định Triệu tổng trước mặt đây chính là ông chủ của khách sạn Trường Ca Thái Vi.
Tuy vậy, nàng chỉ nghe nói qua Trường Ca Thái Vi, chứ cũng không biết Triệu Đại Vĩ là ai.
“Đúng!”
Triệu Đại Vĩ trả lời câu hỏi của Phương Thư Du, sau đó tới lượt anh hỏi Phương Thư Du.
Anh hỏi: “Bà chủ Phương, thực ra từ ban nãy đến bây giờ, tôi đều không hiểu lắm, tại sao cô không cung cấp được nấm, lại phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng? Chẳng lẽ cô đã ký hợp đồng cung cấp độc quyền?”
Theo lý mà nói, thực ra một khách sạn rất khó tiêu hóa hết lượng nấm, trừ khi Vọng Giang Lâu có dây chuyền toàn quốc, nhưng rõ ràng không phải như vậy.
Thế thì trong tình huống này, ký hợp đồng cung cấp độc quyền không thể khiến xưởng nấm kiếm được khoản tiền lớn.
Phương Thư Du cay đắng nói: “Nấm của chúng tôi được chia thành nấm giá trị lớn nhất và nấm chất lượng bình thường.
Mà hợp đồng chúng tôi ký với Vọng Giang Lâu chính là chuyên cung cấp nấm chất lượng nhất.
Nấm chất lượng bình thường còn lại thì chúng tôi tự xử lý là được.”
“Bây giờ lều nấm của tôi đã bị cháy rồi, phối nấm và nấm đều bị cháy sạch, chắc chắn không thể cung cấp được nấm nữa, nên đã vi phạm hiệp ước cung cấp hàng hóa.”
“Tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Một triệu!”
“Một triệu….” Triệu Đại Vĩ cười nói.
“Bà chủ Phương, bản thân cô làm buôn bán nấm, bây giờ bị lỗ nặng, không biết bà chủ Phương còn có thể thua keo này bày keo khác không?”
Trong lòng Phương Thư Du nói, anh không phải đang lấy tôi ra làm trò đùa đấy chứ?
Lều nấm bị cháy, tổn thất đã không thể tính nổi, sau đó còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, đây là tiết tấu tán gia bại sản rồi còn nói gì tới thua keo này bày keo khác nữa?
Phương Thư Du lắc mạnh đầu, dần dần hiện ra vẻ mệt mỏi.
Quả thật Phương Thư Du đã không còn lòng dạ để làm bà chủ nữa rồi.
Triệu Đại Vĩ nhân cơ hội nói: “Nếu đã như thế, vậy bà chủ phương, chúng ta hợp tác được không?”
“Hợp tác thế nào?” Phương Thư Du chỉ đợi câu nói này của Triệu Đại Vĩ.
Bởi vì cô ta không muốn tán gia bại sản.
Trông dáng vẻ nóng lòng muốn hợp tác của Phương Thư Du, trong lòng Triệu Đại Vĩ nói, việc này thành công rồi!
Anh nói: “Tôi chuẩn bị xây lều nấm, trồng nấm của chính mình, nhưng cấp dưới của tôi lại thiếu nhân tài xuất sắc về mặt này.”
“Nếu như bà chủ Phương bằng lòng đến chỗ tôi làm việc, tôi có thể trả hết tiền vi phạm hợp đồng mà cô nợ Vọng Giang Lâu.”
“Không những vậy, tôi còn có thể cho cô thu nhập mỗi năm ít nhất là ba trăm sáu mươi nghìn.”
“Đúng rồi, tiền vi phạm hợp đồng một triệu vẫn phải trả lại bằng tiền lương.”
“Cô chỉ cần làm việc trong lều nấm của tôi ba năm, sau đó nếu cô muốn tự mình khởi nghiệp, bên tôi cũng tuyệt đối sẽ không ép buộc giữ lại!”
Đãi ngộ như vậy của Triệu Đại Vĩ có thể nói là hậu đãi, hơn nữa còn không nhân lúc người ta gặp nạn.
Sau khi Phương Thư Du nghe xong, đôi mắt đẹp vụt cái giãn ra, trong mắt vốn đang dưng dưng nước mắt, bây giờ cũng đã có vẻ vui mừng!
“Tôi bằng lòng làm công cho anh ba năm!” Phương Thư Du kích động nói.
“Triệu tổng đưa ra điều kiện tốt như vậy, hoàn toàn là ưu đãi cho tôi.
Phương Thư Du tôi không phải người không biết cảm ơn, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc cho Triệu tổng!”
Dù sao Phương Thư Du cũng không còn lựa chọn khác.
Hành vi của Triệu Đại Vĩ có thể được coi là đã cứu Phương Thư Du một mạng!
Tất nhiên cô ta cảm động rơi nước mắt!
Hẹn ước xong, Triệu Đại Vĩ yên tâm lái xe đưa Phương Thư Du về tận nhà.
Sau khi tới nhà, Phương Thư Du muốn mời Triệu Đại Vĩ vào nhà ngồi, nhưng Triệu Đại Vĩ bảo không cần, anh muốn về sớm.
Bất đắc dĩ, Phương Thư Du chỉ đành tiễn Triệu Đại Vĩ lên xe, đồng thời hẹn sau khi xử lý xong việc trong nhà, cô ta sẽ đến thôn Đại Long để báo cáo.
Triệu Đại Vĩ lên xe, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, một chiếc Benz G rất oai phong mà đỗ trước cổng nhà của Phương Thư Du.
“Thư Du, tôi nghe nói lều nấm của cô bị cháy, nên đặc biệt đến xem tình hình.” Dáng vẻ của chủ chiếc xe Benz G Phùng Nam quan tâm và lo lắng, đi về phía của Phương Thư Du.
Lúc này.
Anh ta chú ý tới Phương Thư Du đang nói chuyện với chủ của một chiếc xe Benz, trên mặt anh ta lập tức không ổn lắm.
Phương Thư Du quay người, nhìn thấy Phùng Nam, lập tức nhíu mày nói: “Phùng Nam, anh làm cái gì? Lều nấm nhà tôi bị cháy hình như cũng không liên quan tới anh nhỉ?”
Phùng Nam vốn định nhân cơ hội Phương Thư Du gặp khó khăn, đến để làm anh hùng cứu người đẹp, kết quả Phương Thư Du vẫn có thái độ ác liệt với anh ta, điều này khiến anh ta rất tức giận.
“Thư Du, không phải tại tôi quan tâm cô à? Lều nấm nhà cô là sự tích lũy và tâm huyết bao nhiêu năm nay, bây giờ bị cháy mất rồi, tôi sợ cô nghĩ quẩn.”
“Yên tâm đi, sống tốt lắm, cảm ơn cậu chủ Trương đã quan tâm!” Phương Thư Du vẫn luôn không thích Phùng Nam, bởi vì Phùng Nam chỉ biết lấy tiền đè người, rất là nông cạn.
Phùng Nam híp mắt.
Anh ta nói: “Sống tốt là được, nhưng chỉ sống tốt thôi thì chắc chắn không được, mà phải sống cho đặc sắc.”
“Thư Du, lều nhà cô bị cháy rồi, chắc chắn tổn thất nặng nề, bây giờ trong nhà cũng không có tiền, còn tiếp tục đầu tư vào lều nấm nữa không? Lần này tôi đến thực ra ngoài việc đến xem tình hình của cô, còn có một mục đích nữa, chính là đến đưa tiền cho cô.”
Phùng Nam móc ra một tấm thẻ ngân hàng.
Nhìn tấm thẻ ngân hàng này, nếu là lúc trước, thì có thể cô ta sẽ cảm động thật, thậm chí còn tiếp nhận, nhưng bây giờ cô ta cảm thấy không cần thiết.
“Phùng Nam, cảm ơn anh, tôi không cần tấm thẻ này, tôi đã quyết định làm việc cho Triệu tổng rồi.
Hơn nữa, Phùng Nam, tôi không thể lấy không tiền của anh, tôi mong có thể dựa vào bản thân để giải quyết chuyện này.
Anh hiểu không?”
Phương Thư Du hiểu rất rõ, một khi nhận thẻ ngân hàng này, sau đó cô ta chỉ có thể trở thành đồ chơi trong tay của Phùng Nam.
Lông mày Phùng Nam nhăn càng chặt hơn.
Anh ta không nhìn Phương Thư Du nữa, mà nhìn chiếc xe Benz trước mặt.
“Này, người bên trong, ra đây!” Phùng Nam nói.
“Cướp phụ nữ với Phùng Nam này, cậu không ho he gì mà đã muốn đi à?”
Triệu Đại Vĩ cạn lời.
Nhưng mà anh vẫn mở cửa sổ xe ra, nhìn về phía Phùng Nam.
Phùng Nam nói: “Trong thẻ ngân hàng này của tôi có một triệu, chỉ cần từ hôm nay trở đi, cắt đứt mọi liên hệ với Thư Du, vậy thì một triệu này sẽ thuộc về cậu!”
Thái độ của Phùng Nam rất hống hách, động tác cầm thẻ giống như cho chó ăn.
Triệu Đại Vĩ không nhịn được, cười lạnh.
“Một triệu cũng muốn mua chuộc tôi, một triệu này của cậu còn chẳng mua nổi chiếc xe của tôi.”.