Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triệu Đại Vĩ vừa chuẩn bị hành động, Đàm Tuyết Lăng đã tỉnh dậy.
Phát hiện mình đang nằm trong ngực Triệu Đại Vĩ, cô ta trợn tròn hai mắt!
“Triệu Đại Vĩ, tôi… tôi không ngờ anh lại là người như vậy!”
Tối hôm qua mặc dù không bị ông già Tô Chấn Nghiệp sử dụng quy tắc ngầm, nhưng hôm nay lại rơi vào bẫy của Triệu Đại Vĩ, khiến cô ta đánh mất thứ quý giá nhất của mình.
Đàm Tuyết Lăng vô cùng tức giận!
Đàm Tuyết Lăng vô cùng tức giận!
“Chờ một chút, nói phải trái, là cô tự lăn vào ngực tôi, tôi cũng không hề động tay động chân gì với cô.” Triệu Đại Vĩ nói: “Nếu không tin cô có thể tự xem một chút, là tôi ôm cô, hay cô ôm tôi.”
Đàm Tuyết Lăng nhìn một cái.
Nguy rồi!
Là cô ta ôm Triệu Đại Vĩ!
“A…” Gương mặt xinh đẹp của Đàm Tuyết Lăng thẹn thùng đỏ bừng, lúc này cô ta mới nhớ, tối khi mình ngủ luôn luôn không đàng hoàng, thích lăn qua lộn lại, lần này e rằng là bệnh cũ tái phát!
“Thế anh cũng là tên khốn khiếp! Anh nói xem, rốt cuộc sao anh lại bò tới chính giữa?” Đàm Tuyết Lăng chất vấn.
Đầu óc Triệu Đại Vĩ cũng mơ hồ.
Đúng thế, sao bản thân anh lại lăn vào chính giữa, không phải ngủ bên phải, người bên cạnh anh cũng là Triệu Tú Hoà sao?
Cũng may hai người họ ồn ào đã đánh thức Triệu Tú Hoà ở bên cạnh.
Mặt Triệu Tú Hoà vô cùng lúng túng, nói: “Triệu tổng, tối qua cô Tuyết Lăng lăn về phía của tôi, tôi cũng không còn cách nào khác chỉ có thể ngủ bên phải Triệu Tổng.”
Ánh mắt Triệu Đại Vĩ trở nên kỳ quái, nhìn về phía Đàm Tuyết Lăng: “Đấy, trách tôi tiếp đi.”
Đàm Tuyết Lăng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Xin lỗi, tôi trách lầm anh rồi, tôi trịnh trọng xin lỗi anh!” Đàm Tuyết Lăng luôn luôn không thích nói xin lỗi, nhưng chuyện này, cô ta thật sự hiểu lầm người ta, thế nên cô ta vẫn nên nói xin lỗi đàng hoàng.
“Không sao, nếu hôm nay cô đã khoẻ, thế thì có thể rời đi rồi.
Hôm nay tôi có rất nhiều việc, thế nên cũng không thể ở cùng với cô thêm nữa.” Triệu Đại Vĩ đứng dậy, đi đánh răng rửa mặt.
Bị hạ lệnh đuổi khác, Đàm Tuyết Lăng nói: “Triệu Đại Vĩ, cảm ơn anh chuyện tối hôm qua, sau này tôi sẽ báo đáp anh.”
Nói xong, cô ta cũng rời khỏi phòng của Triệu Đại Vĩ.
Sau khi Đàm Tuyết Lăng rời đi, cô ta trở lại phòng nữ hoàng của mình.
Người đại diện Hồ Hân Duyệt cuống cuồng nói: “Tuyết Lăng, tối hôm qua…”
Hoá ra, Hồ Hân Duyệt cũng bị ép điều đến chỗ của Đàm Tuyết Lăng, điện thoại di động cũng bị tịch thu, cho nên cô ta vẫn luôn lo lắng về tình hình của Đàm Tuyết Lăng suốt cả đêm.
“Tôi không nên hỏi.” Hồ Hân Duyệt tự mình đoán được kết quả, cô ta tát mình một cái: “Đều do tôi, tôi không nên vì tiền mà nhận hợp tác của một nơi nhỏ bé như thành phố Khâu Dã.”
Đàm Tuyết Lăng nói: “Cũng không trách chị, thật sự không ngờ được, một nơi như Khâu Dã này lại xảy ra chuyện như thế, người ở nơi này lại bá đạo như vậy!”
“Ngoài ra tối hôm qua tôi cũng không có chuyện gì, được người cứu, cũng xem như vân may tôi tốt.”
Nghe lời của Đàm Tuyết Lăng, Hồ Hân Duyệt giả vờ thở phào nhẹ nhõm nói: “Thế thật tốt, nếu không, tôi sẽ áy náy chết mất.”
Ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng cô ta lại đang cho rằng Đàm Tuyết Lăng đang nói dối.
Nhưng cô ta cảm thấy mình không cần thiết phải sát muối lên vết thương của Đàm Tuyết Lăng, thế là cũng không truy hỏi thêm.
Cô ta chỉ hỏi: “Tuyết Lăng, ngày mai biểu diễn, cô có thể lên sân khấu hát không?”
“Được.” Đàm Tuyết Lăng nói chắc chắn.
Tựa như vì để chứng minh lời của mình, Đàm Tuyết Lăng hát một đoạn trong ca khúc của mình, nhưng khi hát đến nốt cao, giọng của cô ta bị mất tiếng.
“Chị Hồ, dường như giọng của tôi có vấn đề rồi!” Đàm Tuyết Lăng khẩn trương nói.
“Giọng có vấn đề?” Hồ Hân Duyệt lập tức nói: “Tôi đi tìm bác sĩ tới xem một chút!”
…
Sau khi Triệu Đại Vĩ rời giường, dùng bữa sáng với Triệu Tú Hoà.
Sau đó, Triệu Đại Vĩ hỏi: “Chị Tú Hoà, hôm nay chị có lịch trình gì không?”
Triệu Tú Hoà nói: “Hôm nay tôi sẽ xử lý thủ tục ly hôn với Hạ Vĩ, sau đó sẽ quay về thôn Đại Long.
Triệu tổng, hai ngày qua, thật sự làm phiền cậu rồi.”
“Vậy có cần tôi đưa chị trở về thôn Đại Long không?” Triệu Đại Vĩ cảm thấy dù sao cũng không quá xa, mặc dù có thể sẽ lãng phí một chút thời gian, nhưng nếu cần, anh vẫn có thể đưa Triệu Tú Hoà về nhà.
“Không cần phải phiền phức như thế, tôi tự đón xe về là được.
Nhưng tôi phải đến nhà Hạ Vĩ…”
“Tôi đi cùng với chị.” Triệu Đại Vĩ nói thẳng.
Triệu Tú Hoà giật mình tìm Triệu Đại Vĩ: “Cảm ơn Triệu tổng, ngay cả chuyện này cậu cũng đoán được, khó trách mọi người đều nói Triệu tổng cậu rất thông minh.”
“Để chị đến nhà Hạ Vĩ một mình, tôi cũng không yên tâm.” Triệu Đại Vĩ nói.
“Ừ, cảm ơn!” Triệu Tú Hoà mắc cỡ đỏ mặt, thừa lúc Triệu Đại Vĩ không chú ý, hôn Triệu Đại Vĩ một cái: “Triệu tổng, tôi không có gì để cảm ơn cậu, cái này xem như báo đáp đi, hy vọng cậu không chê.”
Nét mặt già nua của Triệu Đại Vĩ đỏ lên.
Chung quanh vẫn còn có người đấy.
Cũng may, nơi này là thành phố Khâu Dã, cũng không ai biết Triệu Đại Vĩ.
Sau khi ăn sáng xong, Triệu Đại Vĩ đưa Triệu Tú Hoà theo, tới nhà Hạ Vĩ lần nữa.
Cả nhà Hạ Vĩ cũng quỳ xuống trước mặt Triệu Đại Vĩ, cầu xin Triệu Đại Vĩ chữa khỏi bệnh nan y cho Hạ Vĩ.
Triệu Đại Vĩ nói: “Ngày hôm qua tôi cũng nói rồi, hôm nay đã qua ngày cuối cùng của đợt chữa bệnh này, không cách nào chữa trị nữa.
Không phải các người muốn khiêu chiến giới hạn cuối cùng, tìm kiếm sự kích thích, đây chẳng phải làm bậy không thể sống sao?”
Cộp, cộp, cộp!
Cha mẹ Hạ Vĩ liều mạng dập đầu, tiếp tục cầu xin.
Triệu Tú Hoà nói: “Chúng tôi tới đây là muốn nói chuyện ly hôn giữa tôi và Hạ Vĩ.
Nếu Hạ Vĩ đồng ý ly hôn, chuyện căn bệnh, chúng tôi sẽ nghĩ cách thêm.”
Hạ Vĩ nói: “Tú Hoà, anh sai rồi, có được không…”
“Không được!” Triệu Tú Hoà dứt khoát từ chối: “Nếu anh không đồng ý ly hôn, thế tôi sẽ truy tố ly hôn.”
“Anh ly hôn! Nhưng căn bệnh này của anh…”
Nghĩ đến việc mình sẽ biến thành thái giám, Hạ Vĩ cảm thấy mình còn không bằng chết đi.
Triệu Tú Hoà nói: “Sau khi ly hôn, chỉ cần có cách tôi sẽ nghĩ cho anh.
Anh cứ yên tôi, tôi không giống anh, tôi chắc chắn!”
“Được, vậy thì ly hôn đi.”
Hạ Vĩ chỉ có thể mong Triệu Tú Hoà nói giúp với Triệu Đại Vĩ, cho nên, anh ta chỉ có thể làm theo lời của Triệu Tú Hoà.
Hoàn thành thủ tục ly hôn, Triệu Tú Hoà lấy đồ của mình.
Cô ta lén hỏi Triệu Đại Vĩ, có cách nào giải quyết được tình huống của Hạ Vĩ không.
Triệu Đại Vĩ nói: “Chị vẫn còn mềm lòng?”
“Không phải mềm lòng với Hạ Vĩ, nhưng thật sự thì nhà họ Hạ chỉ có một mình Hạ Vĩ, nếu Hạ Vĩ không được, không sinh con được, thế nhà họ Hạ sẽ hoàn toàn tiêu đời rồi.” Triệu Tú Hoà thở dài.
Triệu Đại Vĩ nói: “Trái lại tôi có một toa thuốc, có thể giải quyết được bệnh tình của anh ta, nhưng không thể trị tận gốc.
Nếu như chị muốn cho, vậy cứ cho Hạ Vĩ đi.”
Triệu Đại Vĩ mở toa thuốc bệnh khí, có thể dần dần hoá giả long khí một chút.
Đương nhiên không thể nào tiêu trừ hoàn toàn long khí, trừ phi đích thân Triệu Đại Vĩ ra tay.
“Cảm ơn! Triệu tổng!”
Nhận được toa thuốc, Triệu Tú Hoà lập tức gửi toa thuôc cho Hạ Vĩ, nói: “Từ nay về sau, hai ta chia hai ngã.”
Nói xong, Triệu Tú Hoà cũng rời đi mà không quay đầu lại.
Hạ Vĩ vốn đang bị trọng thương, nhưng sự đau đớn trong lòng còn khó chịu hơn cả sự đau đớn ngoài thể xác.
Anh ta hối hận!
Anh ta vô cùng hối hận!
Nhưng…
Tất cả đã không còn kịp nữa rồi!
…
Triệu Đại Vĩ chuẩn bị đưa Triệu Tú Hoà trở về thôn Đại Long.
Nhưng Triệu Tú Hoà nói: “Cậu tới Khâu Dã là để làm việc, bây giờ lại hại cậu không làm việc được, sao tôi có thể không biết xấu hổ để cậu đưa về chứ? Tự tôi ngồi xe về là được rồi.”
Triệu Tú Hoà gọi một chiếc taxi.
Triệu Đại Vĩ suy nghĩ một chút, lập tức chủ động cho tài xế thêm một khoản tiền, nói: “Đưa người về thôn Đại Long ở thành phố Phong Lâm an toàn, biết chưa?”
“Được, cứ yên tâm!” Tài xế nhận tiền, vô cùng vui vẻ.
Triệu Đại Vĩ nói: “Chị Tú Hoà, đến Phong Lâm, nhớ nhắn tin báo bình an cho tôi nhé.”
“Được rồi!” Triệu Tú Hoà phất phất tay, ngồi xe rời khỏi Khâu Dã, trở về Phong Lâm.
Trên đường đi, Triệu Tú Hoà cảm thấy trong lòng trống không.
Cô ta cảm thấy chắc chắn mình đã thích Triệu Đại Vĩ.
Nhưng cô ta có tư cách gì để thích đây chứ?
Cô ta chỉ có thể yên lặng chôn giấu việc thích này trong lòng mình.
Còn Triệu Đại Vĩ, sau khi tiễn Triệu Tú Hoà đi, tâm trạng cũng không nhịn được thả vào chuyện chính.
“Đến khách sạn Thiên Hồ…” Triệu Đại Vĩ nói: “Vẫn nên đến một chuyến đi.”.