Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phạm Văn Phong tiến lên nhìn thì thấy ông cụ mở to đôi mắt, ánh mắt vẩn đục, dường như ý thức không được rõ ràng lắm.
Phạm Văn Phong thấy thế bèn kéo tay ông cụ, kiểm tra mạch đập.
Một lúc sau mới gật đầu nói với Mạc Kiều Lan: “Bệnh của ông cụ là do trong đầu có máu bầm khiến thần kinh bị chèn ép gây tê liệt thân thể.”
“Vậy cậu có cách chữa cho ông ấy không?” Mạc Kiều Lan nhanh chóng hỏi.
Hiện giờ cô đã xem Phạm Văn Phong là cọng rơm cứu mạng, toàn bộ hy vọng đều đặt lên người anh.
Phạm Văn Phong cười cười gật đầu: “Tôi có thể thử xem, có lẽ có thể sẽ khiến ông cụ mau chóng khỏe lại.”
“Tốt quá rồi, tôi biết cậu có thể làm được mà!” Mạc Kiều Lan lập tức nở nụ cười.
Phạm Văn Phong thật sự rất thích nụ cười này, nhìn đến ngẩn ngơ rồi mới gật đầu nói: “Chỗ của tôi có một viên thuốc giúp lưu thông máu, để ông cụ uống thử xem thế nào.”
Mạc Kiều Lan nghe vậy bèn nhanh chóng chạy tới lấy nước, khi Phạm Văn Phong bỏ thuốc vào miệng ông cụ thì cô đút cho ông cụ uống hai ngụm nước.
Hai người không chớp mắt nhìn ông cụ.
Lúc này, ngoài của phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó là một người mặc áo blouse trắng xông vào!
“Ai dám đến bệnh viện hành nghề y, càn quấy!” Người vừa mới bước vào, nhanh chóng lên tiếng.
Mạc Kiều Lan thấy thế bèn chạy đến nói: “Bác sĩ Hồ, đây là là người bạn tôi nhờ đến xem bệnh giúp, anh không cần để ý.”
“Đến xem bệnh giúp sao? Chỗ này là bệnh viện, có thiết bị chữa bệnh hiện đại, có bác sĩ chuyên nghiệp, sao cô có thể xằng bậy như thế, nếu ông lão xảy ra chuyện thì phải làm sao hả?” Bác sĩ Hồ vô cùng tức giận, nhanh chóng lên tiếng.
“Cho dù có xảy ra chuyện thì chúng tôi sẽ không để bệnh viện chịu trách nhiệm.
Hơn nữa chúng tôi khôngnghi ngờ y thuật của anh mà chỉ hy vọng ông nội tôi có thể sớm hồi phục mà thôi.” Mạc Kiều Lan tiếp tục giải thích.
Bác sĩ Hồ quét mắt nhìn Phạm Văn Phong rồi lại hừ lạnh với Mạc Kiều Lan: “Nếu máu bầm không tan thì ông cụ Diệp đây không thể nhúc nhích được.
Thế nên làm gì có chuyện mười ngày nửa tháng là có thể hết nhanh như thế được? Cô muốn hết bệnh sớm là có thể hết sớm sao?”
“Bác sĩ, trên đời không có gì là tuyệt đối, ngài đừng khẳng định như vậy.” Phạm Văn Phong cười nói.
Bác sĩ Hồ nhìn Phạm Văn Phong: “Cậu là cái thá gì? Có giấy chứng nhận làm bác sĩ không? Sao lại dám làm bậy như thế, coi chừng tôi kêu người bắt cậu đấy.”
Phạm Văn Phong nghe khẩu khí hung hãn của người này thì cau mày, lạnh giọng nói: “Anh kích động như thế làm gì, nếu lát nữa ông cụ tốt lên thì tính sao?”
“Tính sao á? Tôi sẽ nhảy từ lầu bảy xuống đất luôn!” Bác sĩ Hồ lớn tiếng nói.
Phạm Văn Phong cười hì hì, để tôi xem lát nữa anh có nhảy xuống hay không!
Lúc bác sĩ Hồ làm ầm lên ở phòng bệnh thì những người nhà của Mạc Kiều Lan đều chạy vào xem.
Một người trên hành lang cũng bị giọng nói của anh ta thu hút, không ngừng hóng hớt ở cửa.
Bác sĩ Hồ thấy thế thì càng nắm chắc trong lòng, chỉ vào Phạm Văn Phong, nói: “Cậu đừng có mà đi đâu đấy nhé, thằng nhóc này.
Tôi sẽ kêu bảo vệ tới, tố cáo cậu không có giấy chứng nhận làm bác sĩ!”
Kết quả, sau khi anh ta nói xong thì ông lão nằm trên giường bệnh bỗng nhiên nhiên mở to mắt nói: “Ồn ào quá, mấy đứa đang nói cái gì thế hả?”
“Cái gì?”
Ngoại trừ Phạm Văn Phong thì tất cả những người đang có mặt ở đây đều thấy sửng sốt!
Bởi vì sau khi ông lão mắc bệnh thì cách ăn nói cũng không rõ ràng cho lắm, thế nhưng câu nói ban nãy lại vô cùng rõ ràng!
Vài người lập tức nhào lên, Mạc Kiều Lan cũng lập tức hỏi: “Ông nội, ông thấy thế nào rồi ạ?”
Ông cụ Mạc lập tức chống thân thể, ngồi dậy.
Ông cụ thử hoạt động chân tay một chút, sau đó nói: “Bây giờ ông giống như không có việc gì cả!”
“Trời ạ!”
Trần Vũ Hà vừa nghe thì lập tức mở to hai mắt, hỏi: “Ông ngoại, ông không cố ý lừa bọn con đâu phải không? Thật sự không sao ư?”
“Vô nghĩa, ông lừa mấy đứa làm gì cơ chứ?”
Ông cụ Mạc trừng mắt liếc nhìn cô sau đó đặt chân xuống giường, đi hai bước trước mặt mọi người rồi nói: “Nhìn ông giống người bị bại liệt sao?”
“Không giống, ông cụ à, ông thật sự rất khỏe!” Mấy người trung niên kia kinh ngạc lên tiếng.
Lúc này, bác sĩ Hồ đã trợn to hai mắt, đứng ở đó, ngơ ngác nhìn mọi chuyện đang xảy ra.
Miệng của anh ta lúc này có thể nhét cả một quả trứng gà vào luôn không biết chừng!
Nhưng Phạm Văn Phong không muốn tha cho anh ta, đi đến gần thấp giọng nói: “Bây giờ có thể nhảy xuống chưa? Có muốn tôi giúp anh mở cửa sổ hay không?”
Bác sĩ Hồ sửng sốt, nhìn anh, hỏi: “Là cậu làm à?”
“Không thì ai, chẳng lẽ là kỳ tích giáng xuống hay sao?” Phạm Văn Phong cười nói.
“Thần y, cậu quả thật là thần y.
Có thể tiết lộ cho tôi phương pháp để làm được như vậy không, sao lại trị hết cho ông lão nhanh đến vậy?” Bác sĩ Hồ hỏi.
Những người khác cũng giống bác sĩ Hồ, đều vô cùng khiếp sợ mà đồng thời tràn ngập khó hiểu, chỉ với vài phút công phu ngắn ngủ đã có thể trị hết cho ông lão rồi, đúng là thần y!
Nhưng Phạm Văn Phong không muốn trả lời câu hỏi của họ, chỉ cười, thờ ơ nói: “Xin lỗi, đây là bí mật!”
Mọi người không nói nữa, chỉ có vị bác sĩ Hồ kia là không cam lòng, vẫn muốn tiếp tục dò hỏi nhưng Phạm Văn Phong lại không để ý đến hắn.
Hắn thấy người ta chỉ chừa cho mình một bóng lưng, nghĩ đến những lời mình vừa nói bèn cảm thấy xấu hổ không thôi, nhanh chóng xoay người chạy đi.
Mà Trần Vũ Hà đi đến trước mặt Phạm Văn Phong, ngẩng đầu nhìn anh: “Không ngờ đó, anh mà cũng biết chữa bệnh?”
“Biết chứ.
Trên người của cô có vấn đề gì hay không, tôi có thể coi miễn phí giúp cô!” Phạm Văn Phong liếc mắt đánh giá cô từ đầu đến chân, nói.
“Anh tránh ra cho tôi, đồ lưu manh!” Trần Vũ Hà vừa nhìn thấy nụ cười của anh liền nhớ đến việc mình bị người khác chiếm lợi, cảm thấy vô cùng tức giận!
Kết quả, lúc này người phụ nữ trung niên kia lập tức nói: “Vũ Hà, không được vô lễ.
Đây là vị thần y chữa khỏi bệnh cho ông ngoại con, chính là ân nhân nhà chúng ta!”
“Mẹ, mẹ không biết đâu….”
Trần Vũ Hà uốn éo eo, tiến lên muốn nói chuyện xảy ra giữa mình và Phạm Văn Phong nhưng lúc này ông lão Mạc lại mở miệng: “Được rồi, đừng ồn ào nữa.
Cậu bạn trẻ này, tên cậu là gì?”
“Ông nội, anh ta tên là Phạm Văn Phong, lúc trước còn giúp cháu chữa bệnh cũ nữa đó!” Mạc Kiều Lan nhanh nhảu nói.
“Ồ, thì ra cậu là Phạm Văn Phong à.
Khá đấy, tuổi còn trẻ mà lại có y thuật lợi hại như vậy, quả nhiên không hổ danh là thần y!” Ông lão Mạc gật đầu nói.
Nói xong, ông liếc nhìn Mạc Kiều Lan: “Thay ông cảm ơn Phong thần y cho tốt.”
“Vâng ạ, ông nội.” Mạc Kiều Lan nhanh chóng gật đầu.
Hai nam, một nữ và ba người trung niên cũng đến mở miệng nói lời cảm ơn.
Mạc Kiều Lan nhanh chóng giới thiệu cho Phạm Văn Phong.
Ba người đều là con trai, con gái của ông lão.
Phân biệt là hai cậu và cô của Mạc Kiều Lan.
Sau khi nói cảm ơn xong, Phạm Văn Phong cười nói: “Mọi người không cần khách khí như vật.
Dù sao trước đây mọi người cũng giúp đỡ tôi không ít.
Hôm nay tôi chỉ làm một việc nhỏ mà thôi.”
Trần Vũ Hà ở phía sau ba người, nghe vậy bèn làm mặt quỷ với anh!
Phạm Văn Phong sửng sốt nhưng cũng không mấy để ý.
Anh thấy ông lão đã khỏe, không muốn ở lại lâu nên nói với Mạc Kiều Lan: “Tôi phải về rồi, trong nhà còn có kha khá công chuyện.”
“Được, tôi tiễn anh!” Mạc Kiều Lan gật đầu.
Trần Vũ Hà lập tức giơ tay lên: “Em cũng đi!”.