Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tiếu Tiếu
Muốn cướp bạn lữ từ tay Thương Viêm ấy à?
Tán Bố và Nhai Sa lập tức lắc đầu, ngăn chặn ý tưởng đáng sợ trong đầu. Chỉ cần ngẫm lại, bọn họ đã thấy không rét mà run.
"Ây dô, Mạn Đạt à, ngươi mau nhận thua đi, ngươi không thắng được Thương Viêm đâu". Điềm Nha lắc đầu, sốt ruột khuyên.
Đúng nha!
Sao ta không nghĩ tới nhỉ?
Mạn Đạt vỗ trán, hắn trốn sau lưng a phụ hô lớn: "Ta nhận thua! Ca ca, Bách Nhĩ là của ngươi đó. Sau, sau này ta sẽ tìm một người khác! Ta không đấu với ngươi đâu, hu hu hu...…"
Những người khác thấy Mạn Đạt nhận thua đều trưng ra bộ dáng "Biết trước sẽ như vậy", hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Bách Nhĩ, bây giờ Thương Viêm đã khiêu chiến Mạn Đạt xong, Mạn Đạt không thể làm bạn lữ khế ước của ngươi nữa". Bố Cát hiền từ nhìn Bách Nhĩ: "Thương Viêm muốn lập khế ước với ngươi, ngươi có đồng ý không?"
"Đương nhiên". Bách Nhĩ đi đến cạnh Thương Viêm, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Thương Viêm cong khóe môi, bàn tay to bao phủ lấy tay Bách Nhĩ.
Mọi người cùng nhau hoan hô, vây quanh hai người nói lời chúc phúc.
Như vậy mới đúng chứ!
Nhìn thân ảnh Thương Viêm và Bách Nhĩ đứng cùng nhau, mọi người bừng tỉnh hiểu ra vì sao bản thân luôn cảm thấy Mạn Đạt cùng Bách Nhĩ lập khế ước cứ là lạ. Thì ra là bởi vì Thương Viêm!
Thương Viêm lực lượng cường đại, biết săn thú cũng biết chống lại hung thú. Mà Bách Nhĩ lại là người giỏi thu thập, mang về nhiều rau quả ăn được. Hai Người bọn hắn lập khế ước quả thật là không thể tốt hơn nữa rồi.
Bố Cát vui mừng cười rộ lên: "Buổi tối hôm nay tổ chức nghi lễ lập khế ước luôn đi".
"Ừm, hôm nay ta sẽ săn một con hung thú về". Thương Viêm nắm chặt tay Bách Nhĩ, ánh mắt sáng quắc nhìn bạn lữ tương lai của mình: "Hôm qua nhìn thấy dấu vết của ngũ sắc mao thú trong rừng cây, ta muốn săn nó về cho Bách Nhĩ".
Trời ơi! Ngũ sắc mao thú!
Editor: nghe cái tên tui cứ liên tưởng đến mấy cái đèn led nhấp nháy năm màu:))))
Mọi người đều chấn động.
Ngũ sắc mao thú là một loại phi thú vô cùng hiếm thấy, lông trên người có năm màu rất đẹp. Chỉ có điều nó là hung thú bản tính hung hãn, hơn nữa còn có thể bay!
Editor: bản nâng cấp của vẹt hả????
Ngũ sắc mao thú vô cùng hiếm lại rất khó săn, người trước kia săn được nó cũng đã chết từ lâu, người đó là a phụ của Cự Ba mà lông chim cắm trên đầu hắn chính là nhổ từ trên người ngũ sắc mao thú này.
Lông của ngũ sắc mao thú tượng trưng cho sức mạnh, cũng tượng trưng cho địa vị!
Thương Viêm vậy mà muốn săn ngũ sắc mao thú cho Bách Nhĩ!
Mấy người phụ nhân ai nấy đều hâm mộ.
Bố Cát nghiêm túc nói: "Thương Viêm, ngươi thật sự muốn làm vậy sao? Ngũ sắc mao thú không hề dễ săn được đâu".
Thương Viêm gật đầu chẳng hề do dự, sườn mặt góc cạnh tràn ngập kiên nghị và ý chí nhất quyết phải đạt được.
"Nếu ngươi đã quyết định thì ta cũng không nói nhiều nữa". Bố Cát tươi cười nói: "Ngươi đi đi, ta và mọi người sẽ ở lại sơn động bố trí tất cả".
Thương Viêm nhìn Bách Nhĩ thật sâu, nói: "Chờ ta trở về". Sau đó mang theo gai xương đi thẳng ra ngoài sơn động.
Vừa rồi Bách Nhĩ vẫn luôn đắm chìm trong sự vui sướng vì đêm nay sẽ lập khế ước, chờ phục hồi lại tinh thần mới phát hiện Thương Viêm đã đi săn mà các dũng sĩ khác không hề có ý định theo cùng cho nên không khỏi sốt ruột, nghe nói ngũ sắc mao thú rất khó săn, liệu Thương Viêm có gặp nguy hiểm không?
"Con mồi dùng để lập khế ước nhất định phải tự mình săn". Bố Cát nhẹ giọng giải thích.
Hồng Thảo cùng tỷ muội Điềm Nha cười hì hì tiến lại, chia ra đứng hai bên trái phải lôi kéo tay Bách Nhĩ: "Bách Nhĩ à, ngươi mau ăn chút thịt nướng đi, chốc nữa bọn ta giúp ngươi chuẩn bị này nọ. Ngươi nhìn tóc mình xem, đã có mùi rồi. À, ta có một cái răng thú đẹp lắm, dùng cỏ bện lại đeo trên cổ ngươi đi, buổi tối Thương Viêm nhìn thấy chắc chắn sẽ thích. Ta còn hái được mấy đóa hoa màu đỏ nữa, cài lên đầu ngươi...."
"Từ từ, đây là chuyện gì thế?" Bách Nhĩ bị ồn đến mức hai tai ong ong, vội vàng giơ tay lên ngăn.
Mạn Đạt ngồi một bên gặm trái cây nói: "Bách Nhĩ, thực hiện nghi thức lập khế ước phải sửa sang bản thân sạch sẽ, còn phải đẹp một chút".
A, đúng rồi, tối nay sẽ thực hiện nghi thức lập khế ước!
Bách Nhĩ suýt chút té xỉu, sau đó lại như phát điên.
Nước, hắn cần rất nhiều nước để tắm rửa sạch sẽ a a a a a a!
Ở hoang dã, nghi thức lập khế ước chính là kết hôn đó!
Kết hôn chắc chắn phải động phòng!
Mà động phòng thì phải thơm ngào ngạt mới được chứ!
Cho nên, Bách Nhĩ rụt rè nói muốn có nước để tắm rửa.
Nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt của Bách Nhĩ, mọi người đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó các nữ nhân che miệng cười rộ lên, các dũng sĩ thì xôn xao. Loại tiếng cười mang theo ái muội này làm mặt Bách Nhĩ càng thêm đỏ, hắn cúi đầu nhìn ngón chân, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Nếu không phải con sông ở quá xa còn có nhiều dã thú tới đó uống nước thì hắn đã lặng lẽ ra đó tắm rửa rồi, cần gì phải dựa vào các dũng sĩ mang nước về.
Xấu hổ muốn chết mà!
"Được, được". Bố Cát khụ một tiếng, mỉm cười nói với các dũng sĩ: "Ô Lâm, các ngươi có thể lấy ít nước về giúp Bách Nhĩ không?"
"Tất nhiên là được". Ô Lâm vui vẻ gật đầu.
Cứ như vậy, bảy dũng sĩ chia nhau ra một người ở lại sơn động bảo vệ, những người khác mỗi người cầm theo hai ống trúc lớn cười ha ha đi về hướng con sông.
Thương Viêm muốn lập khế ước với Bách Nhĩ tất nhiên các dũng sĩ rất vui mừng. Ðồng thời cũng có tính toán trong lòng, bọn họ dự định đêm nay sẽ bày tỏ lòng thần phục với Thương Viêm, để Thương Viêm làm tù trưởng dẫn dắt tạo nên một bộ lạc mới thuộc về bọn họ.
Những ngày tháng tương lai chắc chắn rất tốt đẹp!
Ô Lâm và Hắc Thạch vỗ vai nhau, mấy người dũng sĩ không hẹn mà cùng cười.
Mười mấy ống nước, vài cái lá cây có mùi hương đặt ở sâu trong sơn động, nơi này đen như mực, may mà bên cạnh có nhóm một đống lửa chiếu sáng xung quanh.
Đây là nơi tắm rửa mọi người chuẩn bị cho Bách Nhĩ, dù sao bên ngoài sơn động không an toàn cho nên liền để Bách Nhĩ tắm trong này, mọi người đều ở gần cửa động nên cũng sẽ không nhìn thấy gì.
Thật ra không ai hiểu nổi vì sao Bách Nhĩ lại muốn trốn đi tắm. Giống như rất sợ bị mọi người nhìn thấy vậy. Có sao đâu chứ, thấy thì thấy thôi. Nhưng dù không hiểu mọi người vẫn căn cứ theo yêu cầu của Bách Nhĩ để đồ ở trong đấy.
Bọn họ làm sao biết được Bách Nhĩ là người Trái Ðất chứ....
Thật sự không thể làm ra cái chuyện khỏa thân trước mặt người khác đâu! Trừ khi là lão công!
Bách Nhĩ cầm mấy cái lá Hồng Thảo đưa ngửi thử, không ngờ lại ngửi được mùi chanh, còn có mùi trái cây ngọt ngào. Mùi hương vô cùng độc đáo!
"Hì hì, Bách Nhĩ, cho ngươi đó. Lá cây này có mùi hương, có thể làm người cũng trở nên thơm thơm nha". Thời điểm Hồng Thảo nhét lá cây cho hắn gương mặt nàng vừa hiền từ vừa ái muội, nói xong liền đỏ mặt chạy đi.
Thì ra là thứ có tác dụng như nước hoa!
Bách Nhĩ bừng tỉnh đại ngộ.
Sâu trong sơn động tương đối lạnh làm Bách Nhĩ nổi da gà, hắn nhanh chóng lấy ống trúc của mình treo lên giá nướng thịt bắt đầu đun nước nóng.
Ống trúc vừa dài vừa lớn đựng được rất nhiều nước, chỉ là nước sẽ không mau sôi. Bách Nhĩ lấy ra mấy cục đá đã bị thiêu đỏ trong đống lửa bỏ vào, nước trong ống trúc lập tức toát ra hơi nóng.
Bách Nhĩ duỗi tay xem xét, phát hiện nước đã hơi hơi sôi liền vội vàng gỡ ống trúc của mình xuống, thay ống trúc của Thương Viêm lên.
Trong quá trình tắm rửa hắn chỉ dùng ống trúc của mình và Thương Viêm. Dù sao đây cũng là đồ để đựng nước uống cho nên cần chú ý vệ sinh. Ống trúc của hắn và Thương Viêm có thể trực tiếp dùng để tắm rửa nhưng của người khác thì không được. Đợi dùng hết ống này hắn sẽ đổ nước trong ống trúc khác vào tiếp tục đun.
Dùng nước ấm tắm quả nhiên rất sảng khoái, Bách Nhĩ cởi váy da thú đổ nước vào vò một chút cho sạch rồi lại thấm nước chà lau trên người.
"Ui....."
Váy da thú rất thô ráp, quét qua người mang theo chút tê dại, nhưng Bách Nhĩ có thể cảm nhận rõ ràng da chết và bùn đất trên da đang bóc ra, sau đó bị nước dội sạch sẽ.
Trên đầu cũng là như vậy, hắn cuối cùng đã có thể mạnh dạn cào, không cần nhẫn nhịn cơn ngứa nữa!
Tiếc nuối duy nhất là không có dầu gội cho nên dù có hung hăng gội một lần thì tóc vẫn có chút bết dầu. Nước ấm chỉ có thể rửa trôi bùn đất cọng cỏ chứ không thể làm tóc sạch sẽ hoàn toàn.
May mà trước đó Hồng Thảo đã giúp hắn cắt ngắn tóc rất nhiều, bây giờ cũng chỉ dài ngang tai, gội rất thuận tiện. Tuy nhiên sờ vào không được mềm mượt gì.
Bách Nhĩ thở dài.
Haiz, điều kiện quá đơn sơ, xem ra nên làm vài bánh xà phòng thôi!
Xà phòng làm rất đơn giản, chỉ cần ngao mỡ động vật với bột tro là có thể có một đống, cũng có thể thêm vào nước lá quả để làm xà phòng thơm. Ví dụ như loại lá cây của Hồng Thảo có thể phơi khô mài thành bột, sau khi cho vào sẽ thành mùi chanh thoải mái tươi mới đó!
Mười hai ống nước các dũng sĩ mang về cũng đủ để Bách Nhĩ tắm cho sạch sẽ.
Lần tắm rửa này hắn gần như giặt bản thân từ trong ra ngoài vài lần, cuối cùng mới cho nước của hương diệp vào, tưới đều từ đầu đến chân, ngay lập tức cả người Bách Nhĩ vương mùi chanh thơm mát dễ chịu.
Sau khi tắm sạch, Bách Nhĩ ngồi xổm bên cạnh đống lửa chờ hong khô nước trên người, trong tay cầm váy da thú.
Một lát sau, Bách Nhĩ sờ cánh tay và sau lưng cảm thấy đã khô liền đứng lên, muốn quấn lại váy da.
Nhưng mà hắn chợt ngừng, ma xui quỷ khiến nhìn xuống bộ phận cách rốn ba tấc của mình.
Ừm, cũng được đó, không quá nhỏ, màu sắc cũng không đậm.
Không ngờ chim nhỏ của hắn sẽ có màu phấn hồng như vậy nha! Thật là tinh xảo đáng yêu!
Editor: cứ nhắc tới màu sắc là lại nhớ Ilay:)))
"Chỗ này hồng thì có lợi gì chứ....." Bách Nhĩ nói thầm đồng thời bàn tay sờ soạng ra sau, ngón trỏ mò đến cửa vào bí mật giấu giữa hai cánh mông: "Ở đây mới phải a......"
Chẳng qua hoang dã không có gương, Bách Nhĩ muốn nhìn cũng không được, chỉ có thể thu tay lại, chép chép miệng.
Thời điểm Bách Nhĩ tắm rửa, mọi người ở ngoài sơn động cũng không có nhàn rỗi, củi lửa nhặt về rất nhiều, một ít hoa dại và cây cỏ đẹp mắt được cắm hai bên, tuy có hơi héo vì hái đã lâu nhưng mọi người vẫn thực vui vẻ.
Ba nữ nhân cầm một cục đá màu nâu nhỏ, còn có một cái răng thú, bên cạnh bày mấy sợi dây mây. Ba người bận rộn nghiên cứu làm sao để cột chúng nó lại với nhau, đeo lên cổ Bách Nhĩ.
Ô Xu kêu lên: "Bách Nhĩ ca ca ra rồi!"
Các nữ nhân vừa ngẩng đầu lên liền tươi cười: "Bách Nhĩ, ngươi bây giờ rất đẹp đó!"
Hồng Thảo vui mừng đi qua, cầm tay rồi sờ vai Bách Nhĩ, cảm giác mềm mại còn có hương thơm, nàng không khỏi kiêu ngạo gật đầu: "Ta đã nói là loại lá đó rất thơm mà!"
Editor: Tui quay lại rồi đây, tháng ngày sắp tới dự là sẽ bận rộn lắm. Nhưng mọi người yên tâm, tui vẫn sẽ cố up chương thật nhanhhh.