Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 39: Mộ Dung Kiệt, anh điên rồi?
“Hay ngài xem thử chiếc đầm xanh sapphire này, mang chút thời Trung Cổ châu Âu, bằng không để tiểu thư này thử xem sao! !”
Mặc dù nhân viên khen cỡ nào, Mộ Dung Kiệt chỉ nói lại hai chữ”Quá hở! !”
Ngải Tuyết lại trực tiếp lấy xuống, đi vào phòng thay đồ.
Mấy phút sau, Ngải Tuyết đi ra.
Chiếc đầm xanh sapphire hiện mông lung dưới ánh đèn làm cô thêm ưu nhã, động lòng người.Giống như nữ thần Seattle với gương mặt trắng nõn mái tóc quăn uốn lọn. Đuôi váy dài giống nhau rải hoa dài trên thảm đỏ, thắt lưng là sợi dây mảnh hoa văn màu trắng, lưng eo thẳng tắp chậm rãi nhìn từ xa giống như là một bình hoa sứ cổ xinh đẹp.
Ngải Tuyết mặc như vậy thật đẹp! ! Mộ Dung Kiệt nhìn ngây người, ở một nơi khác các nhân viên trong tiệm nhìn cô càng thêm thu hút bao ánh nhìn của khách hàng đi qua.
Trong số họ có người hâm mộ, có người ghen tỵ, những người đàn ông hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn có người phụ nữ khác, nhìn đến ngây người, Ngải Tuyết cứ như tiên giáng trần, không tránh khỏi các cô gái bên cạnh lớn tiếng thúc giục kéo đàn ông mình đi.
Mộ Dung Kiệt kinh ngạc nhìn Ngải Tuyết thật đẹp, hơn nữa biết bao ánh mắt ham muốn của những người đàn ông kia, làm ánh mắt anh lập tức lạnh xuống.
Anh cởi áo khoác của mình xuống khoác lên thân thể của cô, vội vàng thanh toán tiền, rồi ôm cô vào trong xe.
“Ngày mai không cho mặc chiếc đầm này! !” Nghĩ tới từng tấc thịt tấc da của cô lộ trước ánh mắt của bao người đàn ông kia, trong lòng không khỏi khó chịu.
“Tại sao không, tôi cảm thấy rất đẹp mà!”Thật không hiểu nổi người đàn ông này.
“Tôi nói không được thì không được, em quên đã hữa gì với tôi sao? Ở nơi công cộng không được mặc hở hang! Ừ, quên rồi sao?”Đôi mắt Mộ Dung Kiệt như muốn phóng hỏa.
“Tôi không đâu cãi nhau với anh, quần áo là do tôi tự mặc không cần anh quơ tay múa chân!”Ngải Tuyết cũng nổi giận, người đàn ông này bá đạo quá mức rồi.
“Em nói lại lần nữa xem!”Ngay tức khắc sắc mặt Mộ Dung Kiệt âm u cực điểm.
“Tôi nói quần áo tự tôi đây mặc được không cần anh quơ tay múa chân, anh nghe không hiểu sao?”Liều mạng thật, thực không nghĩ cô lại dám lớn tiếng chống đối lại anh như vậy.
Sắc mặt Mộ Dung Kiệt bị Ngải Tuyết chọc đến tức tối không thôi, rất muốn một phát bóp chết cô tại chỗ.
Chợt, khởi động xe, chạy điên cuồng trên đường cao tốc.
“Mộ Dung Kiệt, anh điên rồi sao? Ngừng, dừng xe lại!” Ngải Tuyết nắm chặt tay vịn, sắc mặt tái nhợt.
Mộ Dung Kiệt chẳng những không ngừng, ngược lại còn đạp ga tăng tốc độ, băng nhanh qua giữa dòng xe tấp nập trên đường, trong xe đầy tiếng mắng chửi.
Chương 40: Động thai khí. “Mộ Dung Kiệt, anh dừng lại có được không? Tôi sai rồi, tôi không mặc nữa, tôi van anh, dừng lại đi!”Ngải Tuyết sợ anh đến mức khóc sướt mướt.
Đặc biệt sao, người đàn ông này là một kẻ điên loạn.
Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết đang nức nở nghẹn ngào, tức giận trong lòng dần dần biến mất, tốc độ xe cũng trở lại bình thường.
Giọng điệu vẫn lạnh như băng như cũ”Quần áo tự em mặc, cần tôi quơ tay múa chân sao?”
Ngải Tuyết tức giận nhìn của anh, đột nhiên đưa tay nhỏ bé ra, dùng sức đánh loạn xạ trên người anh.
“Cái người bại hoại này, tôi bị anh hù chết rồi!Anh điên rồi sao!”
Đột nhiên, Ngải Tuyết cúi người, tay ôm bụng thật chặt, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch
“Đau quá à”
Mộ Dung Kiệt chợt đạp phanh xe, ôm Ngải Tuyết vào trong ngực, nhìn sắc mặt trắng bệch không chút máu của cô, trong tim trầm xuống.
“Ngải Tuyết, em làm sao vậy, đau bụng sao? Chúng ta đến bệnh viện!”
Khởi động xe lần nữa, tốc độ xe so với vừa rồi chỉ có hơn chứ không kém.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tuyết càng ngày càng trắng bệch, Mộ Dung Kiệt cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảm giác hoảng hốt như vậy.
“Thiếu gia Mộ Dung, bởi vì tâm trạng Ngải tiểu thư kích động đã dẫn đến động thai khí, về sau phải tránh không thể vận động quá mức, đặc biệc phải chú ý đến tâm trạng, đừng để có biến động quá lớn, tới bệnh viện khám thai theo định kì, tôi đã kê thuốc cho Ngải tiểu thư, phiền thiếu gia đi lấy giúp!”
Mộ Dung Kiệt nghe xong lòng như trút được tảng đá nặng, đi vào phòng bệnh, nhìn Ngải Tuyết đang ngủ say, sắc mặt không chút máu làm anh đau lòng, lo lắng.
Giúp cô đắp lại chăn, ngồi bên cạnh giường nhìn cô, nắm tay của cô, cảm giác rất chân thật.
Sáng ngày hôm sau, Ngải Tuyết mơ màng mở mắt ra, đã nhìn thấy Mộ Dung Kiệt cấm lấy tay cô nằm ngủ bên giường.
Giùng giằng muốn rút tay ra nhưng cả người một chút lực cũng không có.
Mộ Dung Kiệt giật mình”Em đã tỉnh? Có khá hơn một chút nào không?”
“Tôi sao vậy?Nơi này là bệnh viện à?” Mùi thuốc khử trùng nồng đậm làm mũi của Ngải Tuyết không thoải mái.
“Ừ, không có sao, động thai khí, về sau phải chú ý tâm trạng không thể quá kích động!”
“Ặc, khó trách bụng đau quá!”So với ‘bà nguyệt’ còn đau hơn thế.
“Đã không sao rồi, nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi mua bữa sáng cho em!” Đỡ Ngải Tuyết nằm xuống, vội vã đi ra ngoài mua một chén cháo cá trở về.
Ngải Tuyết ngồi ở trên giường, được Mộ Dung Kiệt đút từng muỗng, thỉnh thoảng lại lau miệng cho cô.
Dịu dàng như vậy, sự chăm sóc ân cần của Mộ Dung Kiệt, cùng người đàn ông nổi loạn hôm qua, quả thật khác nhau xa.
Không biết, anh là đối với mình là người đàn ông tốt như vậy, hay là anh ngụy trang quá hoàn hảo để cô không thể nhìn thấu…..