Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiện giờ trong phòng khách của Trình Dục đang để một bộ bàn ăn, cũng không thể bỏ thêm vào đó một cái giường nữa, chỉ có thể đưa giường vào trong phòng ngủ thôi. Trình Dục cứ âm thầm đo đi đo lại khoảng cách, tính toán xem phải sắp xếp như thế nào mới là tối ưu. Nhưng sau đó, anh bỗng nhớ đến cái dáng vẻ thẹn thùng kia của Chu Hoành Viễn, tự dưng thấy đầu cũng hơi đau.
Thằng quỷ nhỏ mới mười hai tuổi đầu này, sợ bị người khác nhìn đến vậy sao?
Trình Dục im hơi lặng tiếng thở dài, nhưng mà cũng chỉ còn mỗi lựa chọn này, anh còn có thể làm sao? Dù sao thì anh cũng đâu thể đổi sang căn nhà khác bự hơn được. Bây giờ lực bất tòng tâm thì thôi đi, người một lòng say mê học thuật như bọn họ, nói không chừng đến năm ba mươi bốn mươi đầu hói hết cả cũng chả mua nổi ấy chứ. Nghĩ đến đây, Trình Dục không khỏi tự giễu cười một tiếng.
Ngày hôm sau khi trời vừa tờ mờ sáng, Trình Dục đã rời giường rồi. Anh vẫn luôn học tập rất chăm chỉ, hoàn cảnh gia đình lại quá tệ, cho nên mấy nay năm học đại học, anh tuyệt đối không dám bỏ bê bản thân. Anh dậy sớm hơn cả gà, một khi đã ngồi vô lớp học là sẽ ngồi luôn cả một ngày. Vì vậy, ngay cả những ngày không cần phải thức dậy sớm, đồng hồ sinh học cũng tự động dựng anh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, Trình Dục không dám nhúc nhích, sợ quấy nhiễu đến cơn mơ của Chu Hoành Viễn. Mấy ngày vừa rồi thằng bé này đâu có được chút ngơi nghỉ nào, lúc nào cũng bôn ba vất vả, lần này phải để nó ngủ cho no giấc mới đúng.
Không như mong đợi của Trình Dục, Chu Hoành Viễn trở mình, ngay lập tức tỉnh lại, hai người chạm mắt nhau một giây, sau đó Trình Dục hỏi, "Bây giờ đang là ban ngày, con ở nhà một mình không sợ chứ? "
Chu Hoành Viễn há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ lắc đầu.
Trình Dục sờ sờ mũi, nghĩ thầm, chẳng lẽ do mình lo lắng nhiều? Vì vậy, anh tiếp tục thử hỏi, "Chú sẽ đi mua một chiếc giường, con ở nhà chờ chú về, có được không?" "
Chu Hoành Viễn do dự một lát, sau đó gật đầu vẻ hiểu chuyện. Một đứa nhỏ ăn nhờ ở đậu, có tư cách gì mà chọn ba lấy bốn? Đạo lý này, Chu Hoành Viễn đương nhiên có thể hiểu được.
Trình Dục nhẹ nhõm thở phào, nhảy xuống giường, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, lao bắn ra khỏi nhà y như một viên đạn. Ngày hôm nay của anh, không chỉ có mỗi chuyện mua giường đơn giản này đâu.
Tuy là Trình Dục đã hết lớp các môn rồi, nhưng trên người anh vẫn còn nhiệm vụ, trước đó vốn chỉ xin nghỉ có hai ngày, sau lại vô duyên vô cớ nghỉ thêm một ngày nữa, cho nên bây giờ anh phải đến phòng thí nghiệm tìm giáo sư để "cúi đầu nhận tội".
Giáo sư của Trình Dục là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, trên người mặc chiếc áo thun trắng nhạt, mặt mày không chút phấn son ngồi gõ gõ trước máy tính, thấy Trình Dục tới liền cười chào hỏi anh, "Mau lại đây ngồi, Trình Dục, sao hôm qua không thấy em tới đây? "
Trình Dục có chút ngượng ngùng, sờ sờ mũi, có chút áy náy nói, "Giáo sư Trương, trong nhà em có chút chuyện... Em có một đứa cháu trai, có thể là sắp tới sẽ đến ở với em một thời gian."
Giáo sư Trương biết Trình Dục năm nào cũng dành được học bổng, đối với tình hình gia đình anh cũng có biết chút chút, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng Trình Dục vội vàng chạy đến đây làm thêm, cô đều muốn vươn tay giúp đỡ, chỉ là không biết mở miệng nên như nào. Dựa trên tinh thần coi trọng người tài, vị giáo sư giản dị này nhiệt tình hỏi, "Có việc gì em cần các thầy cô giúp đỡ không? "
Trình Dục vội vàng lắc đầu, nói, "Sau này có thể là em sẽ không thể đến phòng thí nghiệm hỗ trợ nữa... Có điều, về đề tài, em vẫn sẽ ở nhà tiếp tục nghiên cứu, tuyệt đối không để chậm trễ tiến độ, giáo sư Trương cô cứ yên tâm..."
Giáo sư Trương gật gật đầu, nói, "Không vội không vội, chỉ cần trong lòng em biết thế là được, chờ đến khi nào chuyện trong nhà giải quyết xong hết thì quay lại cũng không muộn. "
Trình Dục trịnh trọng nói lời cảm ơn rồi rời khỏi trường.
Ngay sau đó, anh trở lại ký túc xá lấy đồ, trong phòng ngủ chỉ còn lại Triệu Khải Minh và Lý Duệ chưa về nhà, một người là vì học tập, đã đi ra ngoài từ sớm, người còn lại ở trong phòng để làm chuyện kinh doanh điện thoại cũ của hắn. Nhác thấy Trình Dục lâu rồi không về vừa đến ký túc đã hấp tấp thu dọn đồ đạc, hắn hồ nghi hỏi, "Làm sao đấy? Chuyện gì xảy ra vậy? "
Trình Dục vừa trả lời vừa không ngừng tay, "Người anh trai không nên thân ở quê tớ mất rồi, vợ anh ta bỏ chạy, bỏ lại một đứa con trai. "
Lý Duệ quay đầu lại, nhìn anh hồi lâu, hơi mù mờ hỏi: "Gì đây, cậu nói rõ ràng xem nào, thế nghĩa là sao?"
Trình Dục đem quần áo xếp vào túi, nghiêm túc nói, "Trước khi mẹ thằng bé đó đến tìm, tớ sẽ chăm sóc nó một thời gian. "
Lý Duệ liếm liếm môi, ngồi xổm bên cạnh Trình Dục, tiếp tục hỏi: "Mẹ đứa nhỏ, là người như thế nào? "
Trình Dục thở dài, lại lắc đầu, "Thì có thể là... thanh danh không ổn lắm. Nhưng mà cũng không đến mức không cần con mình chứ? Có lẽ qua vài ngày chị ta sẽ suy nghĩ thông suốt rồi tới tìm con thôi."
Lý Duệ nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Ai biết được. Có điều, đến lúc đó cậu cũng không thoát nổi đâu."
Trình Dục nhíu nhíu mày, "Cái gì mà không thoát nổi, Hoành Viễn cũng không phải là gánh nặng gì. "
Lý Duệ "cười nhạo": "Cậu ngay cả bản thân cũng sắp bỏ mặc luôn rồi mà còn có tâm tư lo cho một đứa nhỏ nữa hả?"
Trình Dục mặc dù biết Lý Duệ có ý tốt, nhưng rốt cuộc anh vẫn chỉ là một thanh niên trẻ tuổi có máu nóng trong người, "Sao tớ không thể săn sóc thằng bé? Chắc chắn là tớ sẽ có thể chăm nom nó mà. "
Lý Duệ nhìn Trình Dục nổi nóng, chậc chậc hai tiếng, nói, "Cậu nóng nảy quá rồi đấy."
Trình Dục không trả lời, chỉ dọn dẹp đồ đạc của mình, xếp quần áo xong, anh lại quay sang soạn tiếp một đống luận văn dày cộp.
Lý Duệ dù sao thì vẫn là có lòng tốt, hỏi: "Vậy lát nữa cậu làm gì? "
"Tớ muốn mua thêm một cái giường mới, sau đó đi siêu thị mua chút đồ dùng sinh hoạt cho Hoành Viễn, với cả mua thêm đồ ăn nữa."
Lý Duệ hai mắt liếc nhìn bộ dạng nghiêm túc này của anh, bất đắc dĩ thỏa hiệp, lấy chìa khóa chiếc Santana ra xoay một vòng trước mắt Trình Dục, nói, "Đi thôi, tớ chở cậu. "
Trình Dục lúc này mới cười hì hì nói, "Chỉ có cậu mới chịu giúp tớ. "
Lý Duệ từ chối cho ý kiến, hai người một trước một sau lên xe. Bản thân Lý Duệ kinh doanh đồ điện tử đã qua sử dụng, đến cả xe hơi cũng là một chiếc second hand với giá siêu thấp, lúc mới mua về hầu như là bốn phía đều lọt gió, khi đó Trình Dục cùng với hắn dùng keo dán một hồi cũng chẳng thấy khá khẩm hơn. Hai năm nay, Lý Duệ ngày ngày lái chiếc xe này chạy đi muôn nơi buôn bán, bây giờ trên xe đâu đâu cũng nghe tiếng vang, chỉ sợ ngày nào đó đang đi đường nhìn lại thấy chỉ còn mỗi cái vô lăng thôi.
Hai người bọn họ đến siêu thị nội thất, chọn một cái giường khung sắt dài 90cm rồi mang về nhà.
Đến gần khu dân cư, Trình Dục còn không quên xuống xe để ghé mua đồ dùng sinh hoạt cho Chu Hoành Viễn, xong xuôi hết rồi mới dẹp đường hồi phủ.
Trước khi ra ngoài, Trình Dục có khóa trái cửa nhốt Chu Hoành Viễn ở nhà, sau khi mở cửa ra, thấy Chu Hoành Viễn đang ngoan ngoãn ngồi chờ ở bên giường, anh mới thả lỏng, buông đồ trong tay xuống, thay giày rồi chạy ngay đến bên cạnh Chu Hoành Viễn, hỏi, "Con ở nhà một mình có thấy sợ không? "
Chu Hoành Viễn lắc đầu, nói, "Dạ không sợ. "
Trình Dục cười nhẹ, bảo Chu Hoành Viễn đi ra phòng khách, sau đó gọi Lý Duệ mang giường vào.
Đáng nhẽ ra giường nên được đặt sát cạnh tường, nhưng mà diện tích phòng lại nhỏ quá, cho nên dù có thêm một cái giường đơn chưa tới một mét thì cũng làm cái phòng nhìn chật chội hẳn, đến đi lại cũng chẳng được ấy chứ.
Không còn cách nào khác, Trình Dục và Lý Duệ đem hai cái giường để chung một chỗ, chỉ chừa lại một khe hở bé tí, từ xa trông như là giường nhỏ biến thành giường lớn, không nhìn ra được cái nào là cái nào.
Trình Dục bất đắc dĩ gãi gãi đầu, còn có thể như nào được —— cứ vậy trước đã.