Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
4.
Tiếng chuông điện thoại âm báo tin nhắn vang lên.
Chán nản, thứ ô tạp đó vừa xen vào khúc nhạc riêng tư ở sân thượng vắng, chỗ gần nhất với bầu trời xanh. Với cây đàn guitar trên đùi, tôi đã thả hồn mình tựa như cánh diều lưu lạc cùng mây trắng nơi cao vòi vọi. Vậy mà bị gián đoạn mất. Lòng nôn nao thở dài. Vô thức, tôi hạ tầm mắt sau cái ngẩng đầu lên bầu trời, về hướng của Ân. Đổi lại với hơi thở não nề, nó rít một hơi sâu. Mắt trái nó nháy với tôi, rồi một cái xoa đầu cũng đủ khiến những kẻ ngốc ngoan ngoãn. Rất nhanh, con bé mới toanh theo đuổi nó đã chạy rời đi. Lon nước, bịch bánh, bao thuốc, kẹo cao su... Nhân viên cửa hàng tiện lợi chắc sẽ thắc mắc lắm đây.
"Lần này là mua cái gì?"
Tôi lật tuyển tập nhạc trên ghế. Trò chơi này sẽ không thể kết thúc. Cứ tưởng bản thân đang mồi chài người khác nhưng thật ra, mình mới là kẻ bị đùa bỡn. Ân xoay con bé vòng vòng như hồi bé chúng tôi chơi trò Con Cánh Cam.
"Thẻ điện thoại."
Cười nhạt nhẽo, có đứa ngốc đến thế sao? Thẻ điện thoại cũng có thể mua trên mạng mà.
"Tao nói với nó tao không muốn tiền trong thẻ bị lẻ nên nó chạy đi mua cho tao."
Tên ác quỷ ranh ma nở nụ cười sau làn khói xám. Rồi nó thả mình nằm xuống chiếc đệm cũ trên sân thượng, như bao lần. Ti tỉ lần trò chơi đã diễn ra, chúng tôi đều quá quen thuộc. Không cần phải từ chối ngay lập tức. Như thế sẽ sớm dập tắt nguyên do sao ngày hôm nay thú vị. Thằng Ân có quá nhiều vệ tinh. Nhưng chỉ vậy thôi thì thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Việc một đứa con gái sáo rỗng thích thằng này đã trở thành điều thường lệ, chả gì bất ngờ. "Huỳnh Võ Thiên Ân" thì còn gì thiếu mà các em không lao vào ngay? Giàu có, đẹp trai, phong lưu và... phóng túng. Một ý nghĩ non nớt chớm lên ngu ngốc như bọn kiến mê đường. Dẫu có rơi vào nước chết ngạt từ từ thì cũng muốn bu lấy.
"Lát nó lên mày thử kêu nó mua bao cao su xem nó có chạy đi không?"
Tôi biết Ân vừa nhìn mình tán thưởng. Không phải chỉ mỗi mày biết đùa và cũng không chỉ mỗi mày sáng tạo. Nở nụ cười cho trò chơi biến ngày nhạt nhẽo thêm chút thi vị, tôi quay lại với cõi hồn riêng. Nguệch ngoạc lên cuốn sổ cũ vài dòng,... tất nhiên chúng tôi biết mình quá đáng. Từ đây có thể nhìn thấy, mái tóc rối bời của con bé. Chẳng còn xinh đẹp điệu đà. Đôi chân giờ chắc đang đau lên vì phải chạy lên chạy xuống từ sân thượng đến trước cổng trường. Chạy ra chạy vào như một con chuột mắc kẹt tại mê cung. Không, ngu ngốc hơn cả một con chuột vì chỉ vài lần con vật cũng đã khôn ra. Mơ hồ, tôi dám cá thằng Ân còn chẳng nhớ con bé tên gì. Hai ngón tay quẹt trái phải trên màn hình, chỉ năm phút thôi, nó có thể kiếm được con khác ngon hơn ngay. Lại nguệch ngoạc trên trang giấy ố vàng... Tôi ngẩng mặt lên bầu trời. Chúng tôi làm sao có thể yêu một ai đó?
Tôi lại lần nữa, hạ ánh nhìn xuống Ân.
"Lát mày muốn đi với tao xem cho vui không? Chắc con Thư tám giờ tối mới về. Huynh trưởng chuẩn bị cho khoa mà."
Ân cười, "You happy là ok." Nó tất nhiên muốn xem con cánh cam của tôi. Được thôi, nếu nó muốn. Tôi cũng đâu tiếc điều gì. Làm sao tôi có thể yêu một người nào khác? Trái tim lẫn khối óc tôi đều vô dụng lắc đầu.
Đã năm giờ chiều.
Ngày hôm nay thật tuyệt vời. Tôi và Khang đã thật sự trở thành bạn thân. Theo sự phân công của chị Thư và thầy Phú, tụi con trai sẽ tham gia dựng trại, những việc tay chân nặng nhọc,... còn con gái sẽ chuẩn bị trang trí, thức ăn, nước uống cho bữa tiệc sau những tiết mục. Nhờ như vậy, hai đứa chúng tôi vừa càng thân nhau hơn, vừa kết thêm được với nhiều người khác.Không phải nói quá nhưng thực sự, tôi chưa bao giờ tâm đồng ý hợp với ai như vậy. Cứ như là đang cùng nhau sử dụng chung một bộ não,... chúng tôi có chia sẻ chung một tiềm thức. Tôi vui sướng đến mức nở nụ cười cả ngày. Sau khi kết thúc, tôi dự định sẽ nhờ chị hai đưa Khang về. Khác với mình, nhà cậu ta lại khá gần trường và, tất nhiên rồi, nếu thế thì đã đi bộ đến. Tưởng tượng xem sẽ có bao điều thú vị gặp được trên cuộc hành trình đó chứ? Tôi thậm chí sẽ khám phá thêm điều hay ho gì. Chị hai bảo rằng, kể từ ngày mai, vì đã biết đường đến trường rồi, chị sẽ để tôi tự chạy xe máy đến. Và, cứ như thế, sóng não của cả hai lại giao nhau, tôi sẽ cùng Khang đi học mỗi ngày.
Cả hai chúng tôi đứng đợi trước cổng trường. Ngay khi chiếc xe vừa đỗ vào, hai chân tôi đã chạy ngay đến với chị.
"Chị hai! Chị hai!"
Tôi cười toe toét khi kính xe hạ dần dần xuống. Chị hai chẳng biểu đạt gì đặc biệt, chì vỏn vẹn hai chữ "Lên xe.". Khi đó, cửa xe đã tự động mở.
Lúc này, Khang bước đến từ phía sau, "Em chào chị. Em là Lê Dương Minh Khang ạ!"
"Bạn em đó chị hai!" Chị hai nhìn tôi bằng khuôn mặt hơi khó hiểu. "Mình đưa Khang về nhà cùng đường luôn nha chị."
Bấy giờ, bàn tay chị hai hơi xiết chặt vô lăng. Thậm chí, tôi nghĩ chị sẽ không vừa lòng. Tôi với Khang nín thở chờ đợi. Và rồi, mừng muốn rớt nước mắt. Khi tiếng mở khoá cho cửa ở hàng ghế phía sau bật lên, chúng tôi ngay lập tức cười ngoác mồm. Cả hai đứa đập tay với nhau rồi lần lượt trèo lên. Ở phía trước, chị hai vẫn không biểu hiện gì, chỉ chờ cho xe chạy.
Khi đã ngồi yên vị trên xe, nhìn phố phường di chuyển ngược lại với mình, Khang ghé tai tôi, "Chị ông trông trẻ thật đấy."
"Hửm? Chị hai hơn tôi có một tuổi à." Tôi nói.
Khang ngạc nhiên. "Ông kể là chị ông đã tốt nghiệp trường Y rồi mà. Ơ thế chị ông... mới mười chín tuổi thôi á?"
"Đúng rồi!" Tôi gật đầu. Có gì mà kinh ngạc đến vậy.
Cùi chỏ của Khang huých vào hông tôi. "Ông bị chậm hiểu à? Học Y mất đến sáu năm lận..." Rồi đột nhiên cậu ta dừng một lúc, như vừa chợt nhận ra cái gì đó. Vừa đúng lúc, giây phút ấy, chị hai liếc lên kính chiếu sau phía trên nhìn chúng tôi.
"Chị... chị là chị Hải Hà đúng không ạ?" Khang bẽn lẽn hỏi. Đáp lại nó, chị hai chỉ gật đầu.
Tôi có thể cảm nhận được sự rợn sống lưng của Khang. Khó hiểu thật, "Ông làm cái gì mà sợ chị tôi dữ vậy?"
"Ông không biết hay là giả vờ ngu đấy?" Khang suỵt tôi. "Chị ông là học sinh danh dự của trường Đại Học Y Dược Thành Phố đấy! Được đặc cách tuyển thẳng vào trường Y năm mười lăm tuổi, tốt nghiệp trước thời hạn hai năm, được phép học lên tiến sĩ, không cần học thạc sĩ đấy!"
Ngẩn ra cả người, tôi không tin là Khang đang nói về chính chị hai của mình. Nhưng, tất cả đều là sự thật hết. Thực chất, tôi có biết chị giỏi nhưng, chưa bao giờ thật sự biết rõ. Cứ như vậy, đôi mắt Khang sáng bừng lên, ở phía sau lưng chị nhìn theo.
"Nhưng mà, em nhớ rằng,..." Chị hai nhướng mày khi nghe Khang nói. "Chẳng phải chị họ "Nguyễn" sao?"
Ngay lập tức tôi liền huých Khang, "Gì chứ! Chúng tớ là chị em thì tất nhiên phải cùng họ chứ! Sao lại họ "Nguyễn" được?"
Nhưng nó không nghe tôi, mắt vẫn nhìn về phía chị như chờ sự xác nhận. Trái lại, chị hai thản nhiên, "Nhớ nhầm rồi đấy.", gỡ bỏ tình huống trong tích tắc. Làm sao có thể? Tôi liền lên mặt với Khang. Hụt hẫng, cậu ta cũng chẳng nói gì nữa.
Dù sao thì, tiếng chuông điện thoại của chị hai vang lên đã phá vỡ bầu không khí trong xe.
"Con nghe đây."
"Tụi con về nhà chưa?"
Tôi với chị hai nhận ra chất giọng ấy ngay khi nghe thấy.
Ngay lập tức, tôi liền nói véo lên, "Chị hai đang chở con với bạn về ạ.". Đó là mẹ. Dễ dàng nhận ra ngay trong phút chốc, bởi mẹ có chất giọng cao rất đặc biệt.
"Chào mấy đứa."
Cứ mỗi khi nghe thấy giọng nói của mẹ, tôi lại thấy như đang bước vào một lễ hội tưng bừng. Tôi thừa hưởng nó từ mẹ đó. Chất giọng khỏe, to và thánh thót. Khác biệt hoàn toàn với sự lãnh đạm, trầm ổn của chị hai lẫn ba, tôi và mẹ luôn thổi nguồn năng lượng vào bất cứ nơi đâu mà chất giọng vang đến.
"Nghe này, mẹ có một ý tưởng." Ở đầu dây bên kia, chúng tôi thầm đoán mẹ đang ở với ba. "Tại sao chúng ta không ăn tối tại nhà của chị con nhỉ? Mẹ muốn đến thăm nơi ở mới của bé Hà từ khoảng cỡ tháng trước rồi nhưng mà bận quá. Hôm nay cũng là một dịp tốt. Nhất là khi con trai mẹ cũng đã dọn đến đấy nữa."
Tôi thấy chị hai gồng tay lái nhưng không biết biểu hiện khuôn mặt thế nào. Mẹ vẫn đang nói tiếp:
"Tất nhiên mẹ sẽ là người nấu ăn cho cả nhà rồi. Hiếm khi bé Hà được ăn đồ ăn mẹ nấu. Cũng tiện cho cả hai đứa luôn, nhỉ?"
"Ý kiến hay đó mẹ." Tôi tán thành.
"Nhỉ, Hà nhỉ?' Mẹ chờ chị hai trả lời.
Bất chợt, chị hai bấm kèn, chắc có lẽ là để cảm báo chiếc xe máy đang qua đường. Tiếng còi xe vang lên. Một hồi khá to, dài.
"Ba không có ý kiến gì sao?" Sau đó, cuối cùng mới lên tiếng. Đến giờ, tôi vẫn không thể nhìn thấy biểu cảm của chị, ngoài cặp lông mày cùng đôi mắt nhỏ sau tròng kính. Nhưng chẳng phải, lúc nào chị cũng nhăn chúng lại sao?
"Tao chẳng thấy có vấn đề gì cả." Giọng ba vang lên. Vậy là họ thật sự đang ở cạnh nhau. Từ trước đến nay, ba chưa từng không đồng ý với ý tưởng nào của mẹ.
Thật lạ lùng là những ngón tay của chị hai lại siết trên vô lăng.
"Chẳng phải đã đặt bàn bên nhà hàng rồi sao? Còn thức ăn thì bây giờ chuẩn bị có kịp không?"
Không biết tại sao nhưng tôi có cảm giác chị như đang muốn tìm cách gì để từ chối ý tưởng của mẹ. Tuy giọng chị hai không gắt gỏng hay mỉa mai, nhưng lại quá lạnh lùng và sắc bén. Nó không nên được sử dụng dành cho mẹ, nhất là khi mẹ đã âu yếm chị mà quan tâm đến mức muốn nấu ăn cho.
"Không sao đâu con, ba mẹ sẽ là người lo việc đó." Mẹ dỗ dành chị hai. "Các con chỉ cần về nhà, tắm rửa thoải mái, nghỉ ngơi và chờ ba mẹ sang thôi."
Chị hai đủ biết rằng dù có nói bao nhiêu lời nữa thì mẹ vẫn sẽ quyết định như thế. Trừ phi, trừ phi thật sự nói ra mình không muốn. Nhưng tôi nghĩ rằng tận tâm trong chị khao khát điều đó. Như một đứa con xa nhà thì thèm thuồng nhất vẫn là cơm mẹ nấu, chỉ là không biểu hiện ra. Vì lý do gì thì không rõ nhưng tôi chắc chị cũng yêu mẹ như mình yêu mẹ.
"À mà mẹ ơi." Tôi chồm người lên phía trước. "Có được không, nếu như con rủ bạn theo về?"
Ngay lập tức, giờ thì, chị hai trợn mắt nhìn tôi. Nhưng khó mà để ý. Tại chả thấy có vấn đề gì cả. Khang chắc cũng không.
"Ê nè..." Tôi nghe Khang định nói gì đó nhưng mẹ đã đồng ý rồi.
Mẹ tôi vô cùng hồ hởi, " Được chứ con. Bạn mới của con à?"
"Dạ. Tụi con mới làm quen hôm nay." Tôi hào hứng, không thể kiên nhẫn thêm được nữa mà không kể mẹ nghe. "Khang là bạn thân của con đó mẹ."
Khang bẽn lẽn chào mẹ, " Con chào hai bác ạ.. Cháu là Lê Dương Minh Khang."
Chị hai vẫn mở to mắt nhìn tôi. Sao vậy? Mẹ đã đồng ý rồi mà. Mẹ tất nhiên là sẽ đồng ý.
"Ừa con. Thế Hà chở cả ba về nhà cẩn thận nhé. Ba mẹ sẽ sang trong vòng hai tiếng nữa."
Sau đó, điện thoại cúp máy. Mẹ hôn chúng tôi. Cứ thế, cả hai đứa toe toét cười đến tận mang tai với nhau. Trong khi ấy, chị hai trở lại như ban đầu, nhìn thẳng về phía trước đường xá tấp nập. Tôi len lén nhìn chị. Nếu có điều gì chất chứa trong suy nghĩ, mình nên nói ra.
Cho dù là bất cứ điều gì,.. Dựa theo bản năng và sự can đảm của chính mình, nói ra miệng những thứ đang trào dâng. Hãy nói ra, vì ngày mà ta lựa chọn không nói lên điều mình vướng bận chính là ngày mà bạn tự khóa chặt sự tự do.
Nhưng làm sao ta có thể nói ra nếu đó toàn là những vụn vỡ tan nát cắt sâu? Sao ta có thể tìm được cách bắt đầu đúng cho những thứ vốn dĩ không ai có thể thấu hiểu hay ít nhất là chấp nhận? Sự câm lặng đã ngấu nghiến lấy vì tôi muốn thế. Không thể thoát khỏi nó, cũng không muốn thoát ra... vì mỗi lần như thế, mỗi lần cánh cửa này mở ra, lại lần nữa bị tổn thương. Ước gì thế giới này có thể dịu dàng thêm một chút, vì tôi không thể mạnh mẽ được nữa. Ngậm đắng hết tất cả mọi thứ để nuốt trọn vào trong, nghẹn ngào đến mức khó thở. Trốn vào một góc trong trường, không thể ngừng khóc. Hai mắt vẫn đỏ bừng lên, sưng đến mức chẳng thể thấy được gì...
Khi một cô gái ra đi,
cô gái còn lại phải mạnh mẽ hơn gấp bội lần.
Tâm hồn tôi đã quá kiệt quệ
nhưng chiếc đồng hồ không thể đừng quay.
Biết ngày mai vẫn phải tiếp tục tiến lên
nhưng không biết phải tiến lên như thế nào.
"Chi!" Duyên cuối cùng cũng tìm ra tôi. "Thì ra là cậu ở đây đấy à?"
Tôi ôm chầm lấy cô bạn thân liền khóc nức nở trong góc tối. Cứ tưởng mình sẽ mãi lẩn mình không ai biết vĩnh viễn... Cuối cùng, Duyên cũng tìm ra tôi.
"Có chuyện gì vậy Chi? Cậu sao vậy?"
Không trả lời Duyên, tôi chỉ cứ thế mà khóc to hơn. Duyên tuyệt vời như thế này, Duyên luôn có mặt khi tôi cần...kẻ thất bại như tôi mà xứng đáng là bạn của Duyên sao? Đến bản thân mình cũng không thể bảo vệ được...
"Chi à, mình là bạn mà. Có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu kể cho tớ nghe đi."
Hai đứa chúng tôi ôm lấy nhau. Tôi siết chặt Duyên. Nếu không có Duyên ở trường này, có lẽ tôi đã mãi cô đơn một mình.
Sài Gòn vẫn sáng vàng dẫu chẳng phải ban ngày nữa. Sáu giờ chiều và đường phố tắc nghẽn đông đúc làm lòng mình hụt hẫng mỗi khi một bóng người lướt qua. Chờ đợi mãi vạt nắng ngược buổi,... liệu có phải là chuyện bất khả thi?
Bấy giờ, tôi với Ân chọn một chỗ bên cửa sổ để dễ quan sát con cánh cam. Từ đây có thể nhìn thấy rõ qua đến tận quán cafe sách bên đường, nơi nó có thể đang ngồi chờ đợi trong hy vọng tràn trề. Sự ngu ngốc đó làm mình trở nên tàn nhẫn. Nhưng trên thực tế, việc tin tưởng một kẻ lạ mặt trên mạng thì cũng tương xứng thôi. Chắc chắn, con cánh cam này cũng phải biết, có một khả năng, dù nhỏ bé, thì hy vọng sẽ biến thành gió mây. Hụt hẫng, thất vọng, tức giận... con cánh cam bé nhỏ bị đùa bỡn. Mây trắng bay trên trời và những chú chim ríu rít cười nhạo. Ôi, con cánh cam ngu ngốc.
"Mà mày cũng không biết mặt nó nhỉ?"
Lắc đầu với câu hỏi của Ân, con cánh cam của tôi có thể là bất kỳ cô gái nào đang ngồi tại quán cafe đó. Bởi vì, đây là lần đầu tiên, đáng lý ra, chúng tôi hẹn gặp nhau. Một giấc mơ nhạt nhòa cũ mèm mà chỉ có những kẻ ngây thơ mới mộng mị hoặc những kẻ đang tìm kiếm chút thi vị,... Đó có thể là cô gái với nước da sẫm màu cùng cặp kính, cũng có thể là cô nàng sành điệu, đang chụp hình chính mình. Tôi nheo mắt nhìn sang, thú thật cũng muốn biết con cánh cam của mình là ai?
Ân nhấc điện thoại tôi lên, "Nó đã chờ mày được hơn một tiếng rồi nhỉ? Nãy mày nhắn nó thế nào? Vì lý do gì mà không xuất hiện?"
"Không vì lý do gì cả."
Tôi đáp lại Ân, mắt nhìn sang bên kia đường. Gió rung rinh, lác đác lá rụng rơi. Có một cô gái xinh xắn ngồi bên cửa sổ, với mái tóc được thắt bím lại. Nước da của cô ta đặc biệt trắng, và cô ấy đang đọc sách... Thật sự đọc sách. Đôi khi ngẩng lên, ngó xung quanh, như đang chờ đợi ai đó. Tôi bâng khuâng.
Tôi nói với Ân, "Tao đơn giản là sẽ chỉ không bao giờ xuất hiện. Không một lời giải thích.", nhưng lại không nhìn nó. Giờ đây, mắt đã treo ngoài hiên.
Có một khả năng nữa là con cánh cam của tôi cũng không đến. Nào ai có thể tận tâm vì một kẻ lạ mặt chẳng biết tên gì? Tôi không thế thì thế gian này cũng không thế. Nếu tựa như những dòng thơ, chúng tôi sẽ gặp nhau tình cờ. Không biết không quen.
Cùng lúc ấy, cô gái ngồi bên cửa sổ đã lấy ra chiếc điện thoại có ốp màu hồng. Thật phù hợp với đôi mắt biếc. Cả chiếc đầm phồng hoa nhí màu tím gợi nhớ đến đồi xuân tại Đà Lạt trong tập thơ cũ đã ố vàng... Và tôi nhận ra mình đã ngẩn ngơ.
Chuông điện thoại chợt reo lên. Tôi với Ân nhìn nhau. "Nó gọi mày nè."
"Mày nghe đi." Tôi bặm môi, nhạt nhẽo, và quay trở lại với ánh đèn bên đường rơi trên đôi vai nhỏ của cô gái. Cô ấy cũng đang nghe điện thoại.
Ân thật sự bắt máy. "Chà, hôm nay bận mất rồi. Tiếc quá. Em biết đấy... Lần sau vậy?"
Không đủ hứng thú để nghe thằng Ân đang nói gì vì lòng mơ hồ gửi gắm ra ngoài hiên. Tôi thấy khóm hoa đỏ tự nhiên nở rộ trên đôi gò má cô gái, vì nước mưa đã đột ngột lả tả rơi. Dẫu có chùi đi, nó sẽ không ngừng lại... Lấp lánh tựa như pha lê, tôi đột nhiên rơi vấn vương vào những dòng sóng sánh. Muốn nhặt nhạnh từng chút một, mang cất vô lọ thuỷ tinh.
"À mà, hôm nay, em mặc gì đấy?"
Ân vẫn đang nói chuyện con cánh cam đó sao? Vậy là nó có tới? Tôi mơ màng nửa chú ý, nửa không. Những giọt nước kia vẫn khiến lòng không ngơi bịn rịn. Nhưng có thể làm được gì? Tôi đâu thể bước đến gần nụ hoa đang e ấp khiến mình xuyến xao, vì chỉ có thể trông ngóng. Dựa người vào tường, tôi nhìn Ân thở dài. Rồi đột nhiên, nó liếc mình. Không phải hành động mà là có gì ẩn giấu bên trong.
"Em mặc đầm phồng sao? Có hoa tím nhạt? Và tóc thắt bím?"
Ngẩn ngơ người khi từng từ mà miệng Ân cất lên, cô ấy là con cánh cam ấy? Là cô gái bên cửa sổ, người khiến mọi thứ đều là chỉ là khung cảnh trong mắt tôi? Băn khoăn níu giữ lòng tương tư. Giờ thì, Ân biết mắt tôi đã treo ngoài hiên cửa ngay thuở ban đầu. Rồi, nó áp máy điện thoại vào tai tôi.
"Em... chờ anh đã hơn một tiếng đồng hồ rồi... Liệu có chuyện gì hay anh bận thật?"
Hàm răng tôi cứng đờ. Hơi cũng khó khăn thở. "Không phải là em không tin anh, nhưng... nó làm em phải nghĩ rằng, anh thật sự không quan tâm gì đến em sao?"
Em đang rơi nước mắt vì tôi. Nhưng lại không thể nói được gì. Nào có khác gì bức tượng sẽ chỉ đứng yên khi gió thổi hay bão giông. Mưa xuống và tôi vẫn đứng yên, không cất tiếng. Thà khắc tiếng lòng mình lên cây chứ không thể nói mình đã yêu em.
"Anh." Em gọi vì tôi không trả lời. Cứ cắn răng vào môi, tay tự động vò bên ngoài bìa sách cũ. "Hay là, anh đã đến?"
Làm sao em biết? Ruột gan nóng lên khi nhìn em. Những giọt ướt át lại róc rách chảy vào hồn như suối trong.
"Và anh đã thất vọng khi nhìn thấy em? Có phải thế không?"
Khoé môi Ân đang mỉm cười. Nó đọc vị được tôi. Nó biết tôi thổn thức thế nào khi biết em là em, là người mà cho đến tận giờ tôi vẫn không thể rời mắt khỏi... Tôi thấy đôi vai gầy có bóng đèn hắt lên đã run rẩy. Càng làm muốn ôm lấy em. Bấy giờ Ân hí hoáy viết lên mặt khăn giấy ăn ba chữ và, ba chữ đó, làm tôi đứng bật dậy ngay. Qua bển đi. Ký ức của tôi kể từ nay sẽ khắc ghi khung cảnh này mãi mãi. Sự bồi hồi biến mắt mình thành thứ dẫn đường đến với em. Chưa bao giờ thấy những bước chân của bản thân như bay như nhảy đến vậy, không thể dừng cơn nhớ nhung. Cứ để lòng trải dài mênh mông như biển lớn, nao nức như cánh én lần đầu. Thì ra, xuân cũng có thể về nơi tận cùng lạnh lẽo. Mắt, tay, chân, và trái tim dẫn mình đến với em, cho phép yêu em. Đồng thời, dòng suối trong từ em giờ khiến cõi lòng xói mòn. Tôi tựa như là cây nến và em là ánh lửa giữa đêm khuya. Vì em mà nguyện chảy tan. Tôi chạy nhanh đến trước mặt em ngay sau khi bước vào quán cafe sách yên tĩnh. Em là người đã chọn buổi hẹn của đôi mình ở đây. Không ngờ tới, đã nghĩ rằng vì con bọ cánh cam chỉ đang cố gắng làm hài lòng người khác,... Hoá ra, giờ mới nhận ra, bản thân mới chính là con bọ cánh cam của vận mệnh. Cứ ngỡ là mơ mà vận mệnh đã gieo duyên tôi đến với em. Lúc này, em chưa nhìn thấy tôi vì còn đang sụt sùi khóc lên cánh tay bé nhỏ. Hiện tại, nên nói gì? Tôi không thể thú nhận mình với em... Đâu điên đến mức vậy. Nó sẽ phá hỏng cơ hội duy nhất cuộc đời cho phép nhành mai của tôi ra hoa. Không thể nhận mình nhưng bị sự hối lỗi dày xé. Tôi muốn xin lỗi em.
"Liệu...," Em nghe thấy khi tôi cất tiếng. Và lúc, đôi mắt long lanh của em nhìn sang, với những giọt nước cùng đóa hồng nở trên má, tim liền hẫng một nhịp. Tôi đã say.
Tôi khó khăn nói với em, "Liệu anh có thể ngồi cùng em không?"
Em ngơ ngác nhìn nhưng vẫn gật đầu. Từ từ ngồi xuống, tôi có thể cảm nhận được trái tim của em đang nhói đau. Nhưng em chưa biết thôi. Sự thổn thức của tôi sẽ thay em đớn đau.
Vì có tôi trước mặt nên em sẽ thôi khóc. Vì đó là lẽ thường tình, ai lại bật khóc ở chốn những kẻ lạ đều có thể hay? Như một toà mê cung, con người luôn gom cảm xúc giấu đi, chứ sao làm như thế nào lại chìa ra sự yếu ớt. Cố gắng tỏ vẻ là mình mạnh mẽ, những cánh hoa bị vùi dập trong bão giông. Tuy nhiên, em vẫn đang khóc. Thì ra, tâm hồn em là một cánh đồng hoa bất tận mênh mông. Nơi khiến người ta luyến lưu vì vẻ yêu kiều bình yên. Những giọt mưa rơi trên trang sách khiến tôi bần thần, không thể không rung động. Đáng lẽ, sự u buồn ở đôi mắt em phải bị giấu kín. Tại sao lại cứ khiến tôi đắm đuối trong bể tội lỗi. Làm sao để phai nhoà và dỗ dành em?
Không thể chỉ ngồi lặng lẽ nhìn, may mắn, bàn tay tôi đã có thể nhấc được mà đưa đến em chiếc khăn voan. Luôn mang theo nó ở bên mình, chưa bao giờ biết vì cớ gì. À thì ra,... Trái đất cứ xoay vòng. Cho đến khi ngày lên đêm rơi và bây giờ, đó là dành cho em.
"Em cầm lấy đi."
Khát khao muốn xoa dịu nỗi buồn em làm tôi bồi hồi không thể thở. Nhất là khi, những đầu ngón tay của em sượt qua mình. Quyến luyến theo chiếc khăn voan đang hôn lên mí mắt kia, tôi muốn mình chẳng là người nữa. Dẫu ướt át hay chỉ là vật vô tri, nếu được vì em, ước ao bản thân là bất cứ thứ gì.
"Cảm ơn anh." Em đã thổi gió ấm vào lòng lạnh.
Dâng trào sự thèm muốn được nghe và trò chuyện cùng, tôi tiếp tục nói:
"Sao em lại khóc?"
Giây phút ở trong ánh nhìn của em, tôi biết mình đã quá đà. Nhưng sự sợ hãi không lớn lên như chồi xanh. Trên thực tế, nó còn không có cơ hội nảy mầm vì em vẫn ở đây với tôi.
"Em..."
Màu hoa đào nở trên bờ môi nhỏ. Tôi muốn mình là ánh đèn, vì nó bao trùm lên sự xinh đẹp của em.
Tôi lắng nghe, "Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của em với người mình thích. Nhưng mà...", nghiêm túc và chân thành, "Anh ấy không đến."
"Vì sao?"
Tay nắm chặt sợi dây đeo chiếc đàn guitar ở trên vai, ngăn sự bồn chồn khiến muốn thú thật với em. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng sợ hãi khi phải nói dối. Nó như thiên bẩm của bản thân. Nhưng bây giờ, lại kinh hoàng đổ mồ hôi.
"Vì anh ấy bận."
Em đã cố gắng kìm nén, tuy nhiên, giọt nước đó vẫn thấm đẫm hồn tôi. Thật lạ lùng cái cách mà chỉ một giọt nước lại có thể khiến cả mặt hồ rúng động. Đến mức chẳng muốn cầu xin tha thứ cho mình. Tôi không thể để đôi mắt em ướt nhòa thêm nữa. Nhưng sự thành thật cũng sẽ chỉ khiến nhau cùng đau khổ mà thôi. Chẳng nhẽ, trong ký ức lần đầu gặp gỡ sẽ chỉ là những giọt nước mắt buồn bã?
Âu yếm nhìn em, cầu xin em, tất cả là lỗi của tôi.
"Em có từng... đọc qua quyển Hoàng Tử Bé chưa?"
Biết mình đã buông lời không đầu không đuôi, tôi cúi mặt trước đôi mắt thơ ngây.
Nhưng, vẫn cứ nói ra, "Trong truyện Hoàng Tử Bé, có một đoạn đối thoại thế này...
"Có một con cáo nhỏ làm bạn với Hoàng Tử Bé. Vị hoàng tử khi đến thăm con cáo chưa bao giờ báo trước, cũng chưa bao giờ đến cùng một giờ. Có buổi đến, buổi không và điều này khiến con cáo phải bộc bạch tâm tư."
Tôi mừng vì em đang lắng nghe mình. Len lén nhìn lên đồng thời những đầu ngón tay của chúng tôi cũng khẽ chạm vào nhau.
"Con cáo nhỏ nói với ông hoàng tí hon: – Tốt hơn là cậu nên đến đúng giờ như hôm trước. Nếu cậu đến, chẳng hạn như lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ, mình đã cảm thấy hạnh phúc. Thời khắc càng trôi, mình lại càng hạnh phúc. Đến bốn giờ thì mình phát cuồng lên và lo lắng... Nhưng nếu cậu đến bất cứ lúc nào, mình không biết lúc nào thì nên trang phục cho cõi lòng mình. Phải có nghi thức chứ."
Nghi thức là cái gì?
"Đó là cái làm cho một ngày trở nên khác những ngày khác, một giờ trở nên đặc biệt hơn những giờ khác." Tôi nắm lấy tay em. "Thời gian là thứ vô giá nhất trên đời và sự chờ đợi càng khiến nó quý báu hơn. Vì vậy, mọi sự chờ đợi của em đều nên dùng thật tương xứng, vì nó thật đáng trân trọng..."
Mở lòng bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt mình, xuân về xuyến xao. Tôi chậm rãi nắm cả hai bàn tay em.
"Không có người đàn ông nào quá bận để dành thời gian cho cô gái mà anh ta thật sự quan tâm. Nếu anh ta không ở đây vì em, điều đó có nghĩa là anh ấy không xứng đáng với sự chờ đợi của em. Với tình yêu, nó sẽ khiến mình kiên cường. Sẽ khiến mình nguyện trèo bảy núi vì thương em."
Một tay đỡ bên dưới, một tay lại ấp ủ tay em,... Tôi nín thở khi chạm đôi môi của mình lên từng đốt ngón tay tí hon. Không biết em có đang nhìn không, nhưng mình chẳng bận tâm. Giờ đây, tôi chỉ biết trái tim mong nhớ nụ cười em.
Xin em, tôi thầm lặng thổn thức đến mức muốn gọi tên em. Đam Mỹ Hài
Tôi hé mắt nhìn và em hình như muốn nói gì với tôi. Nhưng, em không thể tìm được câu từ gì chính xác. Tôi cũng biết giờ đây cầu vồng của mình ở đâu.
"Thôi vậy, không thể để nỗi buồn chiếm trọn tim ta được." Vẫn giữ tay em nhẹ nhàng trong tay mình, tôi nghiêng đầu nhìn em. "Liệu anh có thể biết tên em, được không?"
Em treo cầu vồng lấp lánh trên môi, "Em là Trúc Mi." Nụ cười của em thật đáng yêu.
"Đỗ Trúc Mi."
"Chào em, Trúc Mi." Tự môi dịu dàng cong lên.
Chưa từng biết rằng nụ cười có thể thắp sáng nụ cười, tôi ngạc nhiên vì sự hân hoan. Ánh ban mai giờ đây phải nhường chỗ cho em. Chưa bao giờ tôi thấy mình đủ đầy thế này, cũng chưa bao giờ tôi thấy cảm nhận rõ tay mình từ nay không thể buông lơi.
Có sao trong mắt em, nhờ thế tôi nhận ra mình là nhà thiên văn. Tôi nguyện xin với những vì sao đó, hãy luôn long lanh.
"Còn anh tên gì?"
Giọng nói của Mi gợi đến tôi như cái cách chim buổi sớm véo von vào đầu mùa. Làm sao có thể giấu được sự si mê của bản thân. Tự nhìn thôi cũng đủ hiểu, Mi biết tôi từ giờ sẽ ở bên em. Em yên tâm. Kể từ giờ, em là "nghi thức" của tôi. Lòng muốn trả lời rằng "Tên là người yêu em." nhưng sự e dè đã giữ tôi bộc bạch bản thân mình thêm nữa. Mi là nữ thần, còn bản thân chỉ là kẻ mới yêu.
"Anh là Bùi Hồng Phúc." Tôi trả lời đơn thuần, giấu nhẹm sự tương tư.
Dặn lòng, nếu em muốn mình ở bên, thì tôi sẽ không bao giờ rời đi. Tôi sẽ kiên cường ở đây, dù không bao giờ được thoát ra. Còn để thật sự kề cạnh bên em, tôi chỉ có mộng mơ. Hãy chỉ để tôi là Ngạn của em. Làm quen với em là điều phi thường nhất trong cuộc đời tôi.
"Mi cho phép anh cứ nắm tay em thế này nhé?"
Đôi gò má của Mi đỏ bừng lên khi gật gật đầu. Em thật đáng trân trọng. Đóng tâm trí để tận hưởng mọi thứ kỹ càng nhất, mắt tôi trìu mến nhìn cầu vồng bắc ngang.
Hy vọng có thể luôn nhìn ngắm nụ cười của em.
"Chị hai ơi, ba mẹ đến rồi nè!"
Sự vui mừng của thằng em trai vọng đến tận phòng Hà, đánh thức nó khỏi bóng tối đen kịt. Bước từng bước xuống những bậc cầu thang, con bé nghe thấy nguồn sống của căn nhà tưng bừng lên. Phá vỡ thói quen vốn là nơi yên tĩnh và cô độc nhất phố thị, giờ đây, ánh sáng tràn ngập mọi ngóc ngách. Hà nhìn thấy những tia vàng lung linh, long lanh và hào nhoáng cùng mọi âm thanh của tiếng cười. Cái khoảnh khắc bước xuống nhà, nó biết rằng mình đã lạc.
"Cháu chào hai bác ạ."
Khang hồ hởi đón lấy cái bắt tay chắc chắn, mạnh mẽ của ông Tấn. Tuy không phải là người duy nhất nên hòa hợp với gia đình này nhưng chỉ có thằng bé là kẻ cố gắng.
Bà Ly đáp lại đứa trẻ, "Chào con. Con là bạn của Phương nhỉ?"
Vì, để được ăn tối, thậm chí là gặp gỡ gia đình này là điều hiếm hoi mà một đời người đôi khi chẳng thể có cơ hội.
Cái bắt tay đĩnh đạc của ông Tấn làm thằng bé cảm thấy ái ngại. Dù cho có vỗ vai nó thân mật, thì với đôi mắt sắc bén, Khang biết ông ta là ai. Tất nhiên, Hà biết thằng bé nhận ra ngay khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, quan trọng. Khuôn mặt của người đàn ông thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo, bản tin... Người đàn ông không thiếu thứ gì trong tay. Người đàn ông đủ đầy tiền và quyền lực. Người đứng trên hàng trăm người. Người đàn ông mà mọi lời nói đều có sức nặng làm rung chuyển mọi thứ, quyết định từ mạng sống đến cuộc đời của mọi kẻ khác. Người đàn ông thống lĩnh thành phố. Với cương vị đó, ông Tấn luôn xuất hiện với bộ âu phục, mà người ta ngóng trông kể từ khi nghe đến tên. Không cần phải nhìn, Hà cũng đủ biết, bên ngoài, ít nhất là có đến hai vệ sĩ đang chờ.... Và mọi nơi gót giày của ông chạm tới, người ta đều phải cúi đầu. Như thể, cả thành phố này, mọi con đường đều trải thảm đỏ dành cho ông ta. Song hành bên cạnh ông Tấn, bà Ly thật đáng kinh ngạc. Với một đứa trẻ như Khang, thằng bé không thể ngờ rằng, người phụ nữ của ông ta, phu nhân của vị chủ tịch thành phố Nguyễn Tất Thành- Phạm Duy Tấn lại là trẻ đẹp đến vậy. Vẻ ngoài của bà làm thằng bé cùng mọi thứ choáng ngợp. Không thể nào. Bà hẳn là người xinh đẹp nhất mà thằng bé từng nhìn thấy. Mà trên thực tế, Ly là người phụ nữ xinh đẹp nhất Việt Nam vào năm mình mười tám tuổi.
"Cô... trẻ quá." Khang buột miệng, khó có thể giấu được sự kinh ngạc.
Ly thích thú sự chân thật của thằng bé. "Cảm ơn con." Đôi môi đỏ của người phụ nữ cong lên, cặp mắt thì sáng ngời và tràn đầy xúc cảm. Sự kiều diễm đến mức thằng bé chẳng nhận ra mình đang tỉnh. Thật khó có thể tin là bà đang ở đây, khoác tay cùng người đàn ông, là chồng mình, đã ngoài năm mươi.
Ghé vào tai bạn mình, Phương nói nhỏ, "Để kể ông nghe một bí mật nhé." Khang thắc mắc. "Mẹ tôi từng là Hoa Hậu Hoàn Vũ Việt Nam đó."
Hóa ra là thế. Nên vậy. Bước ra từ trong sách gia đình ông Phạm Duy Tấn cùng bà Tôn Nữ Khánh Ly là hình mẫu lý tưởng cho tất cả dõi theo. Một gia đình hoàn hảo.
"Mẹ nhớ bé Hà của mẹ lắm."
Đứng yên vì bà Ly mới là người bước đến và vươn tay ôm chầm lấy, Hà không nói gì cả. Bấy giờ, nó hạ tầm mắt nhìn xuống. Mặc kệ người phụ nữ đang siết chặt mình, vuốt mái tóc cắt ngắn ngang vai, đối lập hoàn toàn với mái tóc xoăn dài của bà. Và Hà thà nhìn xuống tà váy lụa xẻ vạt cùng đôi giày đắt tiền cùng màu...hơn là nhìn vào mắt người mẹ.
Ly vuốt khuôn mặt đứa con gái, "Hình như con ốm hơn thì phải? Con không ăn uống đầy đủ sao? Hay là con bị bệnh? Việc học mệt quá à?"
Bao lời yêu thương lúc này như gửi vào hư vô vì Hà chẳng phản ứng lại. Nó ngẩng lên vì bà đã nâng khuôn mặt nó bằng đôi bàn tay dịu dàng, ân cần từng chút một. Nhưng, đổi lại bất cứ sự quan tâm ấm áp, Hà vẫn không nói gì.
Thấy vậy, ông Tấn lên tiếng. Giọng ông ta gằn xuống, trầm. "Mẹ mày đang hỏi mày đó."
Rồi, rồi... con bé mới nhớ ra mình đang bị bao trùm bởi sự hy vọng tràn trề dâng trào lên trong mắt bà Ly. Bà vẫn đang chờ đợi nó trả lời.
"Con không sao." Hà nói.
Nhưng, đồng thời, tay cũng đột nhiên rụt lại. Không còn đan cả mười ngón với nhau. Bà Ly liệu có hụt hẫng khi con gái mình lại thu bản thân với mẹ? Hà đã lùi lại và rút tay khỏi bà, khỏi người mẹ. Và nó nên mừng rỡ vì Phương đã vô ý chen vào khoảnh khắc khiến người ta chết lặng.
Nhanh chóng, cậu em trai thay thế ngay chỗ chị, hai tay ngay lập tức nắm lấy tay mẹ, tươi cười nói:
"Mẹ, mẹ. Hôm qua ấy, chị hai đưa con đến một trạm cứu hộ chó mèo. Ở đó có nhiều con chó mèo dễ thương lắm."
Bà Ly nhìn con trai như thể hoa hướng dương thấy mặt trời. Và vào lúc này, Hà cảm thấy mình tựa làn sương khói. Có thể biến mất bất cứ khi nào, không ai hay. Cô độc đến mức chẳng ai chú ý đến, con bé lẩn thẩn mình bước ra ngoài hiên nhà, qua khỏi chiếc cửa sổ lớn, đến khu vườn bên ngoài. Hết ngẩng đầu nhìn bầy chim trên cành cao, nó ngồi thỏm xuống vuốt ve con Lu bên dưới chân. Đổi lại, Lu dụi đầu vào tay Hà. Đến một con vật, như tôi và Lu, cũng biết cảnh này buồn bã.
"Em vào bếp chuẩn bị bữa tối cùng các con nhé." Lúc này, ông Tấn đưa những bọc chứa đầy thức ăn cho thằng Khang, tuy ánh mắt vẫn trìu mến nhìn vợ mình. Rồi khi rảnh tay, ông vuốt nhẹ vai bà. "Anh và Hà sẽ chờ ở đây."
Chẳng lý do gì để từ chối, bà Ly và hai thằng con trai lập tức cùng nhau vui vẻ mà đi vào căn bếp nơi đèn đã sáng sẵn. Sự rộn ràng làm chủ cả căn nhà, và lửa sẽ bập bùng lên sớm thôi. Khi cả ba người kia đã rời đi, ông Tấn mới từng bước chậm rãi, tiến đến chỗ Hà. Con bé đứng dậy khi ông ta ở gần hơn. Lúc này, cả hai đối diện với nhau. Không có ánh mắt nào khác ngoài ánh mắt mà Hà luôn dùng để nhìn ông. Nó eo hẹp và đen tối như một cái khe núi bị vỡ ra, Con bé giữ hai bàn tay bấu chặt lên hai cánh tay mình. Và rồi nó thấy cái liếc của ông Tấn còn sắc hơn dao bén.
"Ít ra mày cũng phải nên thấy vui mừng chứ?"
Hà mím môi, y như cái lúc né tránh ánh nhìn yêu thương của bà Ly. Co người tựa con ốc rụt vào vỏ, nó cứ đứng yên đó nhìn ông. Điều đó khiến Tấn khó chịu.
Cứ như thế, ông ta liền càu nhàu, "Bộ mày không thích chuyện này sao?"
Tất nhiên rồi. Hà suýt buột miệng nhưng cái siết hơi cũng đủ giúp ông Tấn hiểu rằng, nó không hề thích việc này. Ánh nhìn của con bé giờ đây đột nhiên càng trở nên eo hẹp hơn trước. Đôi vai gầy cũng co lại dần. Bây giờ, Hà nhìn thẳng vào người đàn ông. Đúng, nó chẳng hề ưa thích việc này. Là một đứa con nhưng nó không muốn ông bà đến nhà mình, không muốn bà ôm nó, không muốn bà nhìn nó bằng ánh mắt tràn trề yêu thương hay hy vọng, không hề mong muốn bà nấu cho nó bữa cơm ngon.
Nếu nó có thích, thì nó đã mời bà đến dự buổi lễ tốt nghiệp trường Y đáng tự hào. Nếu nó có thích, thì Hà đã điên rồi.
"Con nhỏ vô ơn." Ông Tấn không chịu được liền la mắng đứa trẻ. "Mày không thích nhưng mẹ mày đã vì mày mà đến đây,.. mày vô ơn đến mức không thể tỏ ra tử tế được sao?"
"Tại sao bà ta phải làm như vậy?"
Đổi ngược lại, Hà quác mắt liếc người đàn ông. Họ vẫn đang ở đối diện nhau. Và con bé là kẻ duy nhất dám dùng cái nhìn tựa như nghiến răng dành cho ông.
"Bà ta đâu có được lợi lộc gì trong chuyện này? Tôi được lợi lộc gì trong chuyện này? Tôi cũng đâu có ưa thích hay nhờ vả... Tại sao bà ta phải làm như vậy?"
Ông Tấn tức giận quát to, "Vì mẹ là mẹ của mày!"
"Bà ta không bao giờ là mẹ của tôi!"
Sau câu nói ấy là một tiếng đánh tàn nhẫn vang lên. Rồi tất cả mọi thứ trở về vẻ yên lặng.
Hà bị tát đến mức mặt lật sang một bên. Để chống lại với sự áp đặt của ông Tấn, con bé cũng đã quát lên và đổi lại, nó bị cái bạt tai của ông làm im bặt. Hít một hơi sâu, người đàn ông biết mình vừa để cảm xúc lấn át. Bàn tay vừa vung lên tát đứa trẻ được thu lại, cho vào trong túi quần. Với ánh mắt trừng trừng, đầy kiên định và mãnh liệt, ông Tấn nói:
"Cho dù mọi chuyện có như thế nào thì mẹ mày là mẹ của mày, đã và luôn là như thế. Đừng bao giờ nói thế một lần nữa. Tao thách mày đấy."
Bây giờ, với một bên gò má đỏ ửng, Hà mím môi gật đầu. Và rồi con bé hít một hơi sâu. Sự đớn đau làm nó đủ cảm nhận rằng tim đã vỡ tan thành từng mảnh.
"Đừng có giỡn với tao. Nghe rõ chưa?"
Cái bạt tai ông Tấn giáng lên làm khuôn mặt của đứa trẻ đỏ ửng. Chỉ có thể che giấu dưới mái tóc khi cúi mặt, Hà đau tới mức không thể nhỏ lệ. Cứ thế, nó lại lần nữa thu mình rồi lẩn thẩn bước vào bên trong. Tựa như một cái xác vô hồn. Không có cảm xúc cũng chẳng nói ra những điều mình nghĩ suy, tôi thấy chiếc lồng vô hình giam giữ con bé. Chiếc lồng mà bản thân thấy an toàn để lẩn trốn khỏi thực tế phũ phàng.
"Chị hai?"
Đột nhiên bị giữ tay lại, Hà sững người. Phương tự dưng quay ngược trở lại phòng khách, không biết vì lý do gì... Tụi nó đụng nhau ở lối đi và thằng bé thấy gì đó bất thường ở chị mình. Nó không hiểu sao chị lại đột nhiên muốn rời đi? Với khuôn mặt cứ ẩn sau mái tóc rối.
"Tránh ra."
Hà vùng vằng ra, nhưng bàn tay to lớn của thằng Phương rắn chắc hơn. Cứ siết chặt, nắm lấy con bé không buông. "Chị hai đừng đi lên phòng mà. Vào bếp chung với em và mẹ đi. Hôm nay mẹ sẽ nấu canh súp đấy. Em thích ăn món đấy lắm."
"Tao nói là bỏ tao ra." Mím chặt môi, Hà cáu gắt.
"Không mà... Ơ?"
Vì giằng co với nhau mà Hà buộc phải giật mạnh tay. Cứ thế, vô tình đã để lộ bên gò má ửng đỏ. Ngay lập tức, thằng nhóc con sững sờ cả người. Lúc này, ánh mắt của hai đứa trẻ trừng trừng nhìn vào nhau. Rồi đột nhiên cô chị gái cúi đầu xuống, răng cắn lên môi. Biết Phương đã trông thấy, Hà càng nín bặt. Nó tuyệt đối không dám nhìn vào khuôn mặt đang kinh ngạc kia. Cúi đầu, đứng yên như một bức tượng, đứa trẻ của tôi kìm nén cảm giác vỡ vụn thành từng mảnh trước cậu em trai. Tuy nhiên, Phương không bao giờ để yên.
"Chị hai?"
Lúc này, nó dùng hai bàn tay chạm nhẹ vào mặt chị mình, nửa sợ Hà sẽ đau nhưng nửa muốn xem kỹ hơn. Cẩn thận, những ngón tay nó bèn vén tóc con bé lên. Màu trên má Hà thắp mắt thằng này đỏ hoe.
Phương gằn giọng, "Ai? Ai làm thế này với chị?" ngay lập tức hỏi mọi chuyện ra lẽ.
Tuy nhiên, Hà lại lắc đầu. Tôi biết con bé sẽ không bao giờ nói ra.
"Không có gì đâu..."
"Sao mà không có gì được!" Thằng bé trai cáu gắt. Hai tay nó vẫn đang giữ ngang ở khuôn mặt chị mình. "Chị hai muốn nói xạo nhưng chứng cứ rõ rành rành thế này mà."
Cứ liên tục hỏi, "Nói em biết đi. Ai làm như thế này với chị?" Nó không thôi thôi thúc Hà.
"Tao đã bảo là không có chuyện gì!" Ngược lại, con bé to tiếng tự vệ.
"Là ba đã làm đúng không?"
Không biết như thế nào nhưng sau lời quát tháo đấy, thằng bé đã đoán được sự thật. Bấy giờ, Hà đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Lần đầu tiên, con bé cảm nhận được khát khao trốn chạy rõ rệt đến thế. Trốn chạy khỏi ánh mắt mãnh liệt của Phương. Chẳng thể giấu mình sau lớp bóng tối đã bị vạch trần, Hà nghiến chặt răng để không cất tiếng. Lúc này, ông Tấn đã đi trở lại vào phòng khách, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế bành. Nhỏ giọng, Phương ghé lên tai chị mình:
"Thừa nhận đi. Là ba đánh chị, đúng không?"
Nó không để Hà lẩn trốn mình.
"Chị không cần phải sợ ông ta. Có em, có mẹ ở đây. Là ba đã đánh chị, đúng không?"
Cúi thấp mặt, Hà lí nhí chối cãi, "Không phải đâu..."
"Phải mà."
Giọng nói thứ ba vang lên khiến cả hai chị em ngỡ ngàng. Phương quay đầu lại, là Khang. Kinh ngạc đến mức ngẩn ngơ người. Mà Hà đã không thể cản được thằng nhóc kia nói ra sự thật mà mình liều chết để che giấu.
Lúc này, Khang, với đôi bàn tay xoa xoa vào nhau, ái ngại nói. "Là thật mà. Em đã thấy."
Trong phút chốc, Hà đã cầu rằng thằng này hãy im miệng đi.
"Em không biết rõ như thế nào... nhưng em thấy ba chị đánh chị mà." Khang không thể giữ được điều này lâu hơn. Như bị ép buộc nói ra để tỏa cõi lòng, nó khiến Hà bàng hoàng nhìn mình.
Thôi chết rồi. Ngay lập tức, Hà quay sang cậu em trai. "Tao xin mày, Phương, đừng..."
Nhưng đã quá trễ. Thằng nhóc đã nắm lấy tay Hà, lôi con bé ngược lại phòng khách, đồng thời cũng lớn giọng gọi bà Ly đang ở trong bếp.
"Mẹ!"
Hà không thể cản được thằng bé. Giờ đây, chuyện đó là bất khả thi. Thằng Phương đã hùng hổ xách tay chị mình, lôi ngược lại chiến trường mà con bé đã trốn chạy khỏi... Cả người Hà run lên. Đôi mắt nhìn cậu em trai như muốn cầu khẩn xin hãy ngừng lại.
Bước đến trước mặt ông Tấn, "Ba đã đánh chị hai, đúng chứ?" Phương ngay lập tức chất vấn ba mình.
"Cái gì?" Ông ta ngạc nhiên, chưa từng nghĩ Hà sẽ nói ra.
Nhưng, đúng là thế, nó còn đang co mình như rúc vào vỏ ốc. Răng thì cắn chặt lên môi, hai mắt không muốn mở ra nữa. Bà Ly bàng hoàng bước vào phòng khách giờ đã nóng đến nghìn độ. Lúc này, ông Tấn cũng từ từ đứng dậy.
"Đừng có chối."
Chưa bao giờ, chưa bao giờ thằng bé giận dữ đến mức này. Cả mặt và mắt nó đỏ bừng lên. Người như bị đốt trong lửa, Phương nghiến từng chữ khi thốt ra:
"Khang và tôi đều biết rõ rồi! Chúng tôi biết ông đánh chị ấy! Tại sao?"
"Tao không có đánh nó." Tức giận vì bị con trai chất vấn, ông Tấn cũng gằn giọng. "Chúng mày thì biết cái gì? Con Hà không có nói thế."
"Chị ấy không nói nhưng tôi biết!" Lôi cơ thể Hà về phía trước, nó muốn cả mẹ và ba mình nhìn rõ khuôn mặt của cô chị gái.
"Nhìn! Ông nhìn đi! Vết thương như thế mà ông còn bảo không có? Không có gì là như thế nào!"
Thằng bé dùng mọi sức để gào thẳng vào mặt ông. Tức đến điên hết cả người, nó trực tiếp tiến lại sát ông Tấn, yêu cầu ba mình thừa nhận chuyện tồi tệ đã làm, sự tổn thương mà đã gây ra. Là một người cha nhưng ông ta lại là kẻ đầu tiên, luôn luôn khiến những đứa trẻ của mình đau khổ đến mức chỉ có thể câm lặng, chờ đợi cơn đớn đau qua đi. Bấy giờ, Hà được bà Ly đón vào vòng tay của mình. Cũng như với Phương đã từng làm, những ngón tay run rẩy lại lần nữa kéo lớp màn tóc rối đã che phủ vết bầm trên má con bé. người mẹ bần thần rồi ngay lập tức bật khóc.
"Hà ơi..."
Nhưng Hà không trả lời Ly. Nó vẫn đứng yên, tay bấu lên tay, cứ cúi mặt xuống ngay khi có thể. Đứa trẻ cứ vậy nhắm chặt mắt sau lớp kính, câm nín nghe ông Tấn biện hộ:
"Con Hà nó không nói gì cả! Nên mày đừng có bịa đặt chuyện lên tao!"
"Bịa đặt? Ông nói là bịa đặt vậy thì hãy nhìn chị ấy đi!" Phương quát to, từ trên, cứ xa xả vào mặt ông. "Nhìn chị ấy đi! Nhìn thẳng cái vết bầm mà nói là không có gì xảy–!"
"Lại lần nữa, sao anh?"
Bất ngờ, câu hỏi được đột ngột chêm vào cùng với tiếng khóc nức nở của bà Ly làm cả hai người đàn ông bàng hoàng. Lại một lần nữa? Nghĩa là thế nào? Thằng Phương không thể giữ nổi bình tĩnh được hơn. Nó quác mắt nhìn khuôn mặt tối sầm lại của ba mình. Cùng lúc đó, ông ta lại chỉ nhìn Ly.
"Lại lần nữa?" Mặc kệ thằng con trai cứ tiếp tục quát lên mình, "Ông đã từng đánh chị ấy trước đây rồi sao?"
Bỏ qua câu hỏi của đứa con trai, Tấn chỉ chăm chăm bước đến gần vợ mình hơn. "Em à,.." đôi tay được đưa về phía trước. Tuy nhiên, người phụ nữ mà ông ta yêu đã né tránh.
"Anh... thật sự không cố ý. Có chuyện đã xảy ra."
"Chuyện gì đã xảy ra? Ông nói xem! Chuyện quái gì đã xảy ra mà ông ra tay đánh chị ấy, không chỉ một, mà bao nhiêu lần trong quá khứ?"
Lúc này, Phương vẫn gào lên khi tay đẩy ông Tấn lùi lại khỏi mẹ cùng chị mình. Nó trừng trừng mắt nhìn người đàn ông có khuôn mặt chẳng thể giải thích được bằng lời. Trong phút chốc hiếm hoi, Hà nhìn thấy ông Tấn nắm chặt hai lòng bàn tay. Ông ta đã đút chúng vào túi quần, mắt thì nhìn thẳng khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của thằng Phương.
Tại khoảnh khắc ấy, con bé chợt nhận ra...
"Mày thử quay sang mà hỏi chị mày xem nó đã làm cái gì mà tao phải ra tay đánh nó?"
Đối diện với sự cứng rắn mãnh liệt của ba mình, thằng Phương bần thần. Các nếp nhăn trên gương mặt ông Tấn tụ lại, cả mạch máu trên trán cũng nổi cộm. Vậy mà, vậy mà ông vẫn giữ tay mình trong túi quần, hai vai hơi gồng lên,... Như ngớ người hiểu ra điều gì, Phương ngay lập tức quay sang chị mình. Và Ly cũng biết điều đó.
"Hà ơi..."
Gọi tên nhưng chẳng đổi lại được tiếng trả lời, người phụ nữ đớn đau nhìn đứa con gái. Mắt nó lại đăm đăm xuống mặt đất không nghĩa lý. Cứ như không sống, Hà đứng yên là một pho tượng. Giờ đây, con bé mặc mọi người bao vây lấy mình.
"Chị hai, chị nói đi."
Bấy giờ, thằng Phương ngồi xuống trước mặt, tay nắm chặt lấy Hà, hai đầu ngón cái xoa xoa lên lòng bàn tay.
"Chị đừng sợ. Nói cho em với mẹ biết, chuyện gì đã xảy ra?"
Cho dù nói ra cũng đâu thể thấu hiểu được. Mọi lời nói, mọi bộc lộ... chỉ là vô dụng nếu như người đối diện không thể cảm nhận vết rách trong tim con bé. Chẳng còn chút gì lành lặn để tỉ mỉ may vá lại hay cứu chữa, Hà mang nỗi đau này ngốn nghiến, đành cứ thế, càng rạch sâu thêm một nhát. Tiếp tục như vậy, không chỉ trái tim mà mọi thứ từ đầu ngón tay đến tận chân tóc cũng đã vỡ vụn mà không kẻ nào có thể thấu cảm nổi. Phút chốc, Hà giật tay lại khỏi thằng em trai, đồng thời nhắm tịt mắt lại để không còn có thể nhìn thấy ánh mắt trông chờ của Phương. Mím môi lại với nhau, đứa trẻ bị tổn thương ngay lập tức vùng chạy lên phòng. Đóng sầm cửa, khóa chặt chốt, nó mặc kệ tiếng đập cửa đùng đùng cùng tiếng gọi khản cổ của thằng em trai:
"Chị hai! Chị hai! Mở cửa ra!"
Dẫu cõi lòng đang gào thét muốn thành tiếng, Hà suy sụp trong nghẹn cả thở, trượt mình ngồi xuống sàn. Nó bấy giờ úp mặt lên cánh tay, cong người trong chiếc vỏ bọc an toàn bản thân tự tạo ra để trốn khỏi mọi tổn thương cắt từng mảnh. Và rồi, sự im lặng ôm lấy con bé, xoa dịu mọi thổn thức đang chảy xuống bên gò má đỏ bừng. Lồng ngực bị đè nén áp lực lên của Hà cảm thấy dễ thở hơn khi ở một mình. Nó mừng vì đã mặc kệ mọi thứ, thoải mái vì đã không nói ra. Tiếng lòng nức nở, hỗn độn, thổn thức đấy không được phép để ai biết đến. Cứ như vậy, Hà nuốt những giọt nước thủy tinh trở ngược lại, để chúng vỡ tan và cắt vào bên trong, một mình. Lúc ấy, cả căn phòng yên tĩnh với màu đen tối bao trùm, nó chả nhìn thấy gì ngoài một đôi cánh chim. Sà từ trên cành cao vào căn phòng vẫn đang tràn ngập sự lạnh lẽo, câm lặng... tôi đậu lên tay Hà. Con bé mơ hồ nhìn, qua tròng kính mờ và đôi mắt đã ướt át. Nhẹ nhàng, tôi chạm mỏ mình lên mu bàn tay con bé. Luôn xuất hiện mỗi khi đứa trẻ cần, dù bất cứ chuyện gì, bất cứ đâu. Nên nó chỉ nên nói nếu nó muốn, với tôi.
Hà chẳng nợ lũ người ngoài kia bất cứ điều gì.
Đường phố vắng tanh khi tôi đưa Mi về nhà trọ của em. Hiện tại, sự hạnh phúc tràn ngập lòng nhiều đến mức cái lạnh màn đêm chẳng còn là gì nữa. Tôi thấy toàn thân mình ấm áp vô cùng, phần nhiều vì Mi đang ngồi dựa lên lưng. Em thật đáng yêu. Bé bỏng, trong sáng và ngây thơ như cục bông nhỏ mà tôi sẽ luôn trân quý, Mi làm tôi chẳng thể nhìn đi đâu khác. Đôi bàn tay nhỏ bé của em đang giấu vào túi áo tôi. Từ giờ, ở đó có hơi của hạnh phúc. Len lén nở nụ cười trên môi, thật ra tôi không muốn để em biết mình đang hân hoan như hạn hán thấy mưa rơi. Tôi chỉ muốn cứ lặng lẽ ở bên em.
Dừng trước căn nhà trọ đã ngủ yên trong bóng đêm, em là ngôi sao sáng mà tôi phải từ biệt. Nhìn lên nụ cười ấy, tôi ước ao khung cảnh này có thể đông cứng lại. Làm ơn, thời gian dừng bao giờ trôi nữa, tôi nguyện bị mắc kẹt tại khoảnh khắc này vĩnh viễn cùng em. Nhưng đó là chuyện không thể, vì em phải rời đi, kể từ nay và mãi mãi.
"Cảm ơn anh đã đưa em về nhé." Đôi gò má lộ ra lúm đồng tiền mỗi khi em cười. "À mà, em vẫn chưa biết số điện thoại của anh nhỉ?"
"Tại sao em cần biết?" Tôi nghiêng đầu, ngồi trên chiếc xe máy, chỉ chờ đợi em an toàn vào trong nhà.
Mi bĩu môi, "Bộ anh không tính gặp lại em sao?", rồi chìa tay về phía tôi, "Đưa điện thoại anh đây để em lưu số em vào nào."
"Tiếc quá, anh để quên điện thoại ở nhà mất rồi."
Nở nụ cười nhạt nhòa, thực ra, tôi không nói dối em. Vì đã quá vội vã chạy sang bên em mà điện thoại của tôi đã để quên mất ở chỗ thằng Ân. Giờ đây, không còn gì có thể quyến luyến giữa cả hai, ngoài tình cảm nhất mực che giấu mãi mãi. Em và tôi, cứ thế trở thành ký ức trong lòng.
"Thôi em vào nhà đi." Tôi xua tay.
"A." Mi đột nhiên reo lên. "Hay anh đưa tay đây. Em viết lên tay anh nhé."
"Viết cái gì cơ?" Bần thần vì không hiểu tại sao em cứ nằng nặc, tôi ngơ ngác nhìn Mi.
"Số điện thoại của em!" Mi nói to, hai chân em nhún nhảy lên, như chú thỏ khi mất kiên nhẫn. Đôi lông mày thanh mảnh cong đuôi và cặp mắt biếc đã khiến tôi xiêu lòng. "Mau lên! Đưa tay anh đây đi mà..."
Lúc này, khi lặng nhìn lại lòng bàn tay trống trơn, bên dưới có những vết chai sạn vì âm nhạc cùng thơ văn,... rồi đột nhiên tôi cất giọng. Tuy ánh mắt cứ mông lung nhìn chính bản thân giữa cơn gió lộng, tôi giữ mình không lao đao.
"Em có biết là... nếu gom tất cả mọi người thành một khối thịt viên, thì nhất định đường kính của khối thịt đó sẽ gần bằng 1km không."
Mi đã ngớ người ra nhìn, cứ thế, tôi biết mình đã thành công.
"Khối lượng trung bình của một người là m bằng 62kg/người, với tổng dân số thế giới hiện tại là P-Population là xấp xỉ 7,88 nhân 10 mũ 9 người. Ta có khối lượng riêng của con người D-Density, còn được gọi là mật độ khối lượng, D gần bằng 985kg/m2 sẽ bằng 985 nhân 10 mũ 9/km3. Đặt bán kính của viên thịt là R, ta liền có thể suy ra, thể tích của viên thịt là V=4/3 pi nhân với R mũ 3 là R sẽ có kết quả bằng căn bậc ba của 3V trên 4 pi.
Mà khối lượng của viên thịt sẽ được tính bằng công thức m bằng D nhân V bằng m nhân P suy ra V bằng m nhân P chia D.
Vì vậy, sau khi thế phép toán và tính đường kính của viên thịt, ta sẽ có được 2R bằng 2 nhân căn ba của 3mP trên 4 pi nhân D. 2 căn ba của 3 nhân 62 nhân 7,88 nhân 10 mũ 9, chia kết quả cho 4 pi nhân 985 nhân 10 mũ 9 sẽ gần bằng 0,98 km, là kết quả cuối cùng.
Vì thế, viên thịt người khổng lồ đó sẽ to cỡ 1km nếu được dựng nên."
Tôi nghĩ rằng Mi bỏ chạy trước khi mình kịp nói xong toàn bộ bài toán điên rồ này,... hoặc cũng là ngay sau đó. Bởi vì nó thật sự điên rồ, biến thái, bệnh hoạn. Không ai lại đi nói điều này với người con gái họ muốn yêu thương. Tôi nói điều này vì biết mình sẽ dọa Mi chạy đi ngay lập tức.
Nhưng, không thể hiểu, tại sao em vẫn còn ở đây?
"Tại sao anh lại nói điều này với em?" Đôi mắt em ngơ ngác nhìn tôi. Nhưng tay của Mi vẫn mở ra và đưa về phía trước, trong khi tay còn lại đã nắm chặt cây bút lông dầu.
Như mưa rào rót lên đất hạn, tôi bất ngờ tắm mình trong sự dịu dàng của em.
"Anh nói điều này để dọa em."
Đành nói ra sự thật cho em nghe.
"Ngày hôm nay đối với anh là quá hoàn hảo. Vì được gặp em khiến cho anh muốn thời gian đông cứng lại để không rời xa khỏi khoảnh khắc này... Anh không muốn mọi chuyện quá hoàn hảo. Bởi vì, sự hoàn hảo biến mọi thứ khác trở nên tồi tệ."
Tôi ngẩng đầu nhìn cô thiên thần nhỏ dưới ánh trăng.
"Anh thật ra rất nhàm chán, chỉ là một kẻ không biết gì ngoài sách vở và âm nhạc. Anh không hoàn hảo, vì thế sự hoàn hảo làm anh sợ hãi. Một buổi hẹn hoàn hảo, được gặp em là điều lý tưởng nhất từng xảy ra trong đời anh... nhưng em sẽ thất vọng nếu tiếp tục tìm hiểu sâu hơn về anh, nhận ra anh có thể vô duyên, âu sầu, ngu ngốc, ngớ ngẩn và chán chường đến mức nào.
Anh không muốn em nghĩ về anh đã từng tuyệt vời như thế nào để muốn quen biết anh." Và hy vọng em sẽ hiểu lòng tôi.
Tưởng thế em cứ sẽ im lặng. Nhưng Mi bước đến gần hơn từng bước nhỏ bé và tôi ngồi yên khi nhìn em nắm lấy bàn tay gân guốc của mình. Đầu hơi cúi xuống, Mi mở nắp bút rồi hí hoáy viết lên lòng bàn tay. Từng con số một, từng chữ nắn nót, xinh xắn, bây giờ đang nằm gọn ghẽ. Thổn thức đến mức bồi hồi trong từng nhịp tim, tôi ngước mắt nhìn em. Tại sao, làm như thế nào, Mi lại hoàn hảo đến như vậy?
Gọi cho em nhé. Đỗ Trúc Mi.
Em nở nụ cười với tôi sau khi viết xong. Đôi má lúm đồng tiền duyên dáng đó. Những dòng chữ giờ đâu thể bôi được, cho dù nó có viết bằng bút lông dầu hay không...
"Anh không cần phải ước thời gian ngừng trôi đâu. Vì chuyện này sẽ mãi tiếp diễn, cho dù có hoàn hảo hay không. Chỉ cần anh gọi cho em."
Mi xoa nhẹ bên ngoài rồi đẩy cho những ngón tay tôi nắm chặt lòng bàn tay lại. Sau đó, em cứ thế lẳng lặng đi vào nhà, vẫy tay với tôi sau lớp cửa kéo sắt đang dần dần, cho đến khi đóng kín hẳn. Chỉ còn một mình bên ngoài, cô đơn trên làn đường vắng lặng, tôi cong lưng hôn lên vết mực em để lại. Tôi kề môi sát lên đó, cúi đầu dưới ánh trăng sáng dịu dàng. Rồi hít một hơi rất sâu.
Mi ơi, ngày mai, em sẽ không khóc đâu, đúng không?
Tôi liền đến nhà con bé ngay khi nhận được tin. Nóng hết cả ruột gan lên, gió lạnh tấp lên người cũng chẳng hề gì... chỉ muốn xuất hiện ở nhà Hà ngay. Kể cả khi chưa bước qua cánh cổng lớn đó, tôi dĩ nhiên đã biết con bé đang ở đâu. Nhìn thấy Tấn ngồi trên ghế, nắm chặt hai bàn tay lại cùng với tay của vợ mình ở trong lòng, hắn lại làm hỏng việc. Tấn dõi theo tôi bằng ánh mắt chẳng thể nói được điều gì nữa, tất cả đã là vô ích. Ly lao vào ôm lấy tôi ngay khi biết tôi đã đến. Trong lúc vỗ về cô ta, tôi nhìn thằng nhóc học sinh đã hé cái mồm chẳng đúng lúc ngồi trong góc.
Xoa xoa lưng người phụ nữ đang nức nở bên vai mình, tôi nói với con trai:
"Toàn, con đưa Khang về trước nhé."
"Thế lát mẹ về như thế nào?" Toàn hỏi tôi.
"Hoặc con vòng lại đón mẹ hoặc Grap(*) chạy cả ngày mà con."
Nói thế Toàn mới đồng ý đưa Khang trở về trước.
Ly khóc thành tiếng ngay khi những thằng bé trai rời khỏi nhà. Cô ấy hẳn đã kiềm chế đến giới hạn... Xoa dịu nỗi đau của Ly, tôi cứ nghe cô ấy nức nở thành lời rằng "tại sao Hà không bao giờ mở lòng với em vậy, chị Nhung? Tại sao nó chưa bao giờ cần em? Chưa bao giờ đón nhận em?" Tại sao ư?
Chậm rãi trả Ly lại vào vòng tay của Tấn, sau đó tôi mới lặng lẽ bước lên phòng Hà. Từng bậc thang đều tối mịt mù, chỉ sáng lên khi nhìn thấy thằng bé trai ngồi co ro trước cánh cửa đóng kín. Ắt hẳn đây là đứa trẻ thứ hai.
"Chào con."
Phương ngẩng mặt lên và tôi thấy khóe mắt nó đỏ hoe đồng thời ướt đẫm. Hẳn thằng bé đã ngồi đây, khóc, đợi chị mình mở cánh cửa ra đến mức kiệt quệ mọi sức lực. Phương chẳng cất tiếng được, thằng bé đã gào thét đến khản cổ.
"Cô... cô là ai...?" Giọng run lên khi hỏi, tất nhiên nó không nhớ tôi là ai, dù tôi đã từng đỡ cái đầu của nó, lắng nghe những tiếng khóc đầu tiên.
Tôi xoa đầu thằng bé, "Cô là Nhung, là bạn của ba con, đồng thời là cô giáo của Hà."
"Tại sao cô lại ở đây?" Phương hỏi.
(*) Grap: được ghi trại lại từ hãng phương tiện vận chuyển có thật, Grab.
"Cô ở đây vì ba mẹ con và chị Hà con cần cô." Sau câu trả lời đó, tôi thấy nước mắt chực trào khỏi mắt thằng bé. Tôi nghiêng đầu hỏi Phương.
"Tại sao con khóc?"
"Con... con có cảm giác là... tại sao, tại sao chị hai luôn chẳng bao giờ nói gì với con, với gia đình, với bất kỳ ai, với cả mẹ nữa," Đứa trẻ này thật giống mẹ nó. "Chẳng lẽ, chị hai không cần con? Không cần bất kỳ ai? Kể cả... chị hai cũng không cần mẹ luôn."
Không. Tôi lắc đầu, giữ nguyên tư thế cùng bàn tay cứ vuốt nhẹ nhàng qua từng sợi tóc rối bời của thằng bé.
"Đứa trẻ nào cũng cần mẹ cả."
Đôi mắt Phương lóng lánh nhìn tôi.
"Và bất kể người mẹ nào cũng cần con của mình."
Cứ thế, tay tôi trượt xuống bên gò má ươn ướt của thằng bé. "Nên là, con xuống dưới nhà an ủi mẹ Ly được không? Giúp ba đưa mẹ về nhà. Bà ấy đã mệt mỏi lắm rồi."
Lúc này, Phương miễn cưỡng gật gật đầu. Hai bờ môi thằng bé mím chặt lại với nhau, kìm nén những giọt nước chực trào. Rồi cả hai cùng nhau đứng dậy, tiện tay, tôi gõ ba tiếng lên cửa phòng Hà.
"Chị Hà cứ để cho cô."
Cánh cửa của Hà bật mở ngay khi Phương đã rời đi. Chỉ hé mở một chút, như là mời tôi vào đi, vì con bé hiện tại đang ngồi trên giường. Chậm rãi bước đến bên trong, tay tôi đóng cửa ở phía sau rồi bật đèn lên. Hà nhăn nhó khi ánh sáng rọi xuống mặt. Chúng tôi đứng đối diện nhau, lúc ánh sáng thế chỗ cho bóng tối mà phủ đầy căn phòng. Cứ thế, tôi thả chiếc túi xách ở trong tay xuống sàn, mắt nhìn đứa trẻ đã vật lộn với chính mình.
"Con cảm nhận thế về Ly là không được đâu."
"Thế ổng bả muốn con cảm nhận như thế nào?"
Hà đứng bật dậy ngay lập tức. Khác hoàn toàn với biểu hiện lúc nãy, chắc chắn, nó nói rất lớn. Con bé nhìn thẳng vào mặt tôi.
"Ông ta muốn con xem bà ta là mẹ, bà ta nói rằng bà ta yêu con nhưng con không hề cảm thấy một chút tình yêu nào ở đó cả. Bởi vì sao? Bởi vì sao thì cô biết mà!"
Tôi cứ đứng yên lắng nghe trong khi Hà đi qua đi lại trong căn phòng của chính mình. Đứa trẻ đó cứ liên tục gào lên:
"Bởi vì họ đâu có ở đó! Chả có gì khác cả, ngoài việc họ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời con cho đến tận bây giờ! Giống y như lúc con còn năm tuổi, cô biết đấy, lũ trẻ ở trường hỏi ba mẹ mày đâu mà chẳng biết trả lời như thế nào? Và cũng chẳng khác mỗi lúc ngồi nhìn dòng người qua lại tay nắm tay, đủ đầy gia đình? Ai cần bọn họ chứ? Họ xuất hiện chỉ để gây rắc rối, hỗn loạn cho đời con! Không gì khác cả! Con trở thành thiên tài khi mới bốn tuổi. Đứa trẻ mười tuổi học cấp ba đầu tiên và duy nhất ở thành phố này! Con tốt nghiệp Đại Học Y trong vòng bốn năm! Con để dành tiền và trả hết tất cả nợ nần để mua được căn nhà này! Con đã làm được tất cả mọi thứ, chẳng cần đến họ, đến bà ta, vì họ đã không hề ở đây!"
Mặc dù nước mắt rơi lã chã nhưng nó vẫn gào lên.
"Con không cần họ lúc đó thì cũng chẳng cần họ bây giờ! Nên họ, làm ơn, cứ thế biến mất khỏi cuộc đời con vĩnh viễn không được sao? Cô Nhung, con đã từng hứa với cô và con sẽ làm được. Con sẽ trở thành một tiến sĩ tài năng, sẽ khiến cô tự hào, sẽ trở nên càng ngày càng giỏi giang và tốt đẹp hơn mà không cần có họ...! "
Tôi im lặng chứng kiến sự xúc động làm con bé chao đảo rồi kiệt sức, vỡ vụn đến mức tưởng chừng không thể chữa lành. Ngược lại, Hà với đôi mắt cháy bỏng mà lại nức nở, nỗi đau không ngừng trào dâng. Cứ từng giọt chảy xuống đôi gò má đỏ bừng, đến khoé môi của con bé cũng run bần bật lên. Nó hít một hơi sâu, mắt cay xè mà lại mở to.
"Con chỉ cần... chỉ cần...Mẹ... Mẹ của con thôi!"
Và rồi, Hà nhào vào lòng mẹ, mếu máo khóc và gọi tôi như những ngày tấm bé.
"Mẹ!"
Đỡ lấy đứa trẻ dần dần gục người xuống, vẫn đang tiếp tục thổn thức đòi mẹ, tôi cảm nhận những ngón tay con bé đang bấu lên lưng mình. Nó gục đầu lên vai tôi, nước mắt ngay từ đầu đã lã chã rơi, giờ lại càng bùng nổ hơn. Cứ như thế, con bé cứ khóc cứ siết chặt lấy tôi. "Mẹ, mẹ ơi..." Nó không để mình đi. Ngược lại, tôi cũng ôm trọn cơ thể gầy gò ấy, từng vết nứt, cẩn thận nhặt nhạnh từng chút một và xoa dịu mọi nỗi đau. Môi tôi suỵt hơi như người mẹ an ủi trái tim gào thét rơi dần vào sự bình yên. Cứ thế, từ từ Hà không khóc nữa, nhưng những ngón tay vẫn ở trên lưng tôi.
Khi nãy, tôi có bảo với thằng nhóc rằng: "Đứa trẻ nào cũng cần mẹ." và Ly hỏi tôi tại sao Hà lại chưa từng mở lòng với cô ấy,... Đứa trẻ nào cũng cần mẹ cả, nhưng nó cần mẹ của nó, người mẹ nó thực sự xem là mẹ. Người mẹ nó sẵn sàng sa vào lòng, khóc như một đứa trẻ dẫu đã lớn hay trưởng thành đến mức nào... Tôi vuốt lưng Hà, rồi hôn lên tóc, mang tai và má con bé.
Không phải mọi ngôi nhà đều là mái ấm.