Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Thuyết Tâm Lý Xã Hội: Mầm Xanh
  3. Chương 42
Trước /53 Sau

Tiểu Thuyết Tâm Lý Xã Hội: Mầm Xanh

Chương 42

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

42.

"Vậy là Mi đã nhìn thấy mày lúc đó sao?"

Nghe Ân hỏi mà tôi chỉ biết cúi đầu. Cúi đầu vì không thể nói gì cả. Vốn, không phải chỉ cổ họng tôi nghẹn ứ mà là cả tâm can cũng trống hoác. Như thể, bên trong chỉ là một cái hố cát khô khóc, nóng bỏng. Và nếu như thứ gì rớt vào, nó sẽ bị vùi lấp rồi biến mất hẳn tựa chưa từng tồn tại. Thậm chí, thế giới này còn chẳng ghi nhớ đến sự có mặt vô nghĩa đó. Và đó là nỗi đau đớn của tôi.

"Tao nhớ là... lần gần nhất tao nhìn thấy mình như vậy là khi chúng mình đang ở nhà tao nhỉ? Cũng có con Hà và Thư ở đó."

"Bốn tháng trước." Tôi bổ sung vào lời Ân.

Bấy giờ chúng tôi đang ở bệnh viện. Nó ngồi trên giường, còn mình bên cạnh, tay cầm dao gọt những quả táo đỏ tươi.

Cơn đau đó của tôi đến và đi là ngẫu nhiên. Không báo trước, không có dấu hiệu gì cả. Nó là một cơn bão đổ bộ qua khối óc, khiến tay chân run rẩy. Vào cái ngày bốn tháng trước đó, cả bọn còn đang nói chuyện cười đùa thoải mái. Ấy vậy mà, đột nhiên, cả cơ thể mình cứng đơ. Ngay lập tức, tôi ngã lăn đùng ra đất. Đau tới mức điếng người. Tuyệt vọng tới mức không sao cựa quậy được. Mọi lần như nhau, nó ập đến bất ngờ nên không thể kêu cứu. May mắn thay, lúc đó, con Hà đã giữ mình lại. Nó liền đỡ lấy tôi, rất nhẹ nhàng. Tôi nhớ lúc đó, việc đầu tiên Hà làm là lật nghiêng người mình lại. Cứ thế, nó để tôi úp mặt vào lồng ngực, trong khi một tay đỡ sau lưng... Còn một tay thì lại nắm lấy chặt lấy hai tay tôi. Tuy không rõ, nhưng hình như Hà không cho mình tự bấu lấy đầu. Và đã cảm giác nó đặt tôi xuống một nơi rất mềm mại, êm ái. Như là một cái gối. Khi đó, Hà bảo tất cả mọi người im lặng. Rồi nó thủ thỉ. Chỉ duy nhất lúc đó nó nói những lời rất dịu dàng. Chỉ có lúc đó con Hà mới dịu dàng như vậy. Thoáng chốc, tôi thấy mắt Hà sưng tấy lên. Và nó chỉ thôi nhìn mình khi ngước mặt lên xem đồng hồ. Hà cứ giữ tôi suốt quãng thời gian địa ngục đó. Suốt năm phút đồng hồ dài dai dẳng.

"Mày đã đi khám rồi chứ? Hay để con Hà khám cho mày?"

Tôi liền lắc đầu, "Chúng mình đều biết có khám cũng không có tác dụng gì."

Đây không phải là bệnh, tôi với Hà đều biết điều đó. Và Ân hay cả Thư cũng tự hiểu, đấy là nghiệp chướng tôi phải mang. Bởi lẽ, cuộc đời của cả gia đình mình gắn với thứ tội ác khủng khiếp của loài người ngay từ cái thuở mới bắt đầu chập chững. Từ lâu, ba tôi cũng đã từng bị dày vò bởi cơn đau này rất nhiều lần. Ông lớn lên cùng nó, sống với nó đã là cả nửa đời người. Và giờ, tới lượt tôi.

"Mày biết tao không tin chuyện ma quỷ." Ân cười nhếch mép, còn tôi bâng quơ nhìn những vết băng bó trên người nó. "Tao nghĩ là mày thật sự bị bệnh. Bệnh di truyền gì đó từ ba mày."

"Động kinh không có di truyền." Tôi phản bác lại. "Với cả, thằng Tú đâu có bị."

Tú là người con trai duy nhất trong nhà không bị cái nghiệp chướng này đeo bám. Bởi lẽ, nó đã khóc nức nở từ cái lần đầu tiên được ba chỉ cho cách làm gà. Ký ức cũ kỹ trong đầu tôi bây giờ hiện lại, trên lưỡi dao bén tới mức có thể soi thấy bản thân. Lúc đó, Tú sợ tới phát khóc. Nó ngay lập tức chạy vào trong nhà, la hét loạn cả lên. Và rồi, nó tức giận với ba. Nó gào lên rằng mình ghét cái nghề ông làm tới mức nào. Nó nạt ba đừng chỉ cho ai cái ngón nghề đó nữa. Cứ như thế, Tú thù hằn cái nghiệp chướng đã gắn liền số phận của cả gia đình tôi. Nhiều đến mức nó thà rằng không bao giờ ăn thịt một lần nào nữa. Và rồi, tất nhiên, Tú cũng không kế nghiệp ông.

"Lúc đó... Mi sợ lắm." Suýt nữa là tôi đã cắt vào tay. May quá. "Cô ấy cứ khóc không thôi."

Thì gặp chuyện như thế phải khóc chứ. Ân bình thản vì đó đúng là điều hiển nhiên. Nhớ cái lần đầu tiên, Thư cũng khóc òa lên còn gì. Chỉ có Hà... Con Hà rất bình tĩnh. Tôi luôn nhớ lại rằng, lúc ấy, cả bọn chỉ nhìn thấy hai mắt Hà đỏ tấy. Và chỉ khi mọi thứ dừng lại, nó mới rơm rớm nước mắt. Vào cái lần đầu tiên, Hà khóc rất ít. Nó chỉ nhỏ một hai giọt trong khi cả đám rối hết cả lên. Thư thì khóc tưởng như tôi chết mẹ rồi. Ân thì run rẩy, tới nỗi sau đó nó cứ cà lăm mãi thôi. Lần đầu tiên nhìn thấy tôi như thế với mỗi đứa đều giống như trải qua một trận lũ lụt. Sau khi nước rút, tất cả đều cảm thấy bản thân chẳng còn hy vọng sống. Tụi nó uể oải kể cả đang thở phào.

"Mày kể với Mi về nguyên nhân chưa?" Cuối cùng, Ân đã hỏi điều tôi nơm nớp lo sợ nhất. "Ít nhất là, cái nguyên nhân mà mày nghĩ..."

Và như lần trước, tôi lại nhẹ nhàng lắc đầu, "Mi còn không biết tao làm công việc đấy." rồi đặt quả táo đã gọt xong xuôi lên dĩa trên tủ đầu giường. Hẳn Mi chỉ nghĩ rằng mình là một thằng thư sinh. Thậm chí, nếu như không từng nhìn thấy tôi nấu ăn, ắt em sẽ còn đoán rằng đến gà còn trói không chặt. Lúc này, nhớ tới Mi làm mình bỗng chốc nhẹ lòng. Tôi tự nhiên mỉm cười, dù vẫn đang cúi đầu xuống. Và những ngón tay cầm con dao thấy nhẹ hẫng đi. Có lẽ, tôi cầm nhiều tới mức đã quen. Lưỡi dao đã gắn liền vào thành một phần cơ thể, nhấc xuống hay cầm lên cũng giống như nhau.

"Tao không muốn Mi nhìn thấy chuyện này nữa."

Hai mắt Ân mở to khi tôi ngẩng đầu lên và nói với nó điều mình ước. Vì chuyện đó không thể nào thành sự thật, cả hai đều biết sẽ là như thế nào. Bởi lẽ, nếu một ngày tôi còn cầm lưỡi dao và bổ chết những con vật kia đi, thì cơn đau sẽ vẫn tiếp tục ập đến. Không dứt cũng như chả có lối thoát nào cho cái định mệnh khốn cùng. Tôi phải chấp nhận nó, trong đau đớn tới mức tuyệt vọng. Đã là gánh nặng đeo bám suốt trên vai.

Mày không thể bỏ công việc đó. Ân nói y như những gì tôi nghĩ.

"Nếu mày bỏ thì cả nhà mày đói. Mày chịu để nó khóc hay để cả nhà mày chết đói?"

Tôi ước gì mình có thể làm một công việc khác. Không. Thậm chí là sống một cuộc đời khác. Mỗi lần đau đớn tới cùng cực, tôi lại ước mình có thể hoàn toàn chết đi mà sống lại một kiếp người khác không có những nghiệp chướng này bủa vây. Mẹ đã rời bỏ gia đình từ khi Thố còn nằm trong nôi. Thố bây giờ là bổn phận cả cuộc đời tôi. Và tôi... là kẻ nghèo khó với cái nghề đồ tể tồi tệ, tàn nhẫn hàng ngày giết mổ hàng chục con vật vì miếng ăn. Giành giật sự sống còn với cả súc sinh, tôi là thằng thất bại. Trái ngược hẳn với mình, tôi nhìn lên Ân và nó đã là một thằng thành công. Một cậu công tử được sinh ra đã ở trong gia đình giàu có. Không gì ngáng đường, kể cả sinh mạng của một con người. Bây giờ, Ân tông xe chết người thì với nó, cũng chỉ là chút lầm lỗi thoáng qua. Thậm chí còn không để lại dù chỉ một vết nhơ.

"Phải chăng đã đến lúc rồi?" Tôi nói mà tự cảm thấy tương lai trước mắt vô cùng mơ hồ. "Chuyện tao với Mi."

Và rồi, Ân thở dài trước, "Mày biết là đáng lẽ nên kết thúc sớm hơn còn gì." sau đó đáp lời. Càng sớm càng tốt.

Lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện. Từ nãy đến giờ, Mi ở ngoài ấy còn tôi chỉ ngồi trong phòng bệnh một mình với thằng Ân. Cứ tưởng là em đi vệ sinh chứ? Tôi tự hỏi và rồi len lén ra nhìn xem. Thằng Ân cũng ráng nhấc người, nó rón rén ở phía sau. Nhìn qua ô kính hình vuông trên cửa, tôi thấy Mi đang đứng với Hà và cũng nghe được giọng nói dịu dàng của em. Nếu như chia tay, trăm ngàn lần, tôi sẽ nhớ đến thanh âm đó mãi mãi. Nhớ mà không thể nghe lại được. Mà tôi cũng không có cách nào đàn ra thứ âm thanh tuyệt mĩ đó lần nữa. Cứ như thế, tự nhiên trong lòng tôi đã nhung nhớ em, dù cả hai vẫn chưa xa cách. Vậy là, tôi chưa nỡ chia tay. Họ đang nói gì vậy? Ân đứng ngay sau lưng tôi hỏi nhỏ. Và mắt Mi hôm nay tràn đầy hy vọng. Từ lúc ấy, mình đã thấy em cứ ưu sầu buồn bã. Em hay hỏi tôi có làm sao không? Có cần nghỉ ngơi gì không? Tôi hiểu Mi lo lắng cho mình. Nhưng tất cả những câu hỏi đó của em càng trở thành gánh nặng đeo bám. Ước gì, nó có thể như tác dụng của chính nó, là không có nghĩa lý gì với cơn đau đớn ấy. Nhưng, em càng hỏi thì càng lo lắng và tôi cũng càng đau lòng hơn. Mi ơi, anh đã làm em phải hoảng sợ rồi đúng không? Là một cô gái xinh xắn, dịu dàng, đáng lý ra em phải được hẹn hò với người luôn làm mình cảm thấy hạnh phúc và an toàn. Tuy vậy, tất cả những gì cuộc đời tôi mang đến cho em sẽ là đau đớn cùng mất mát. Tương lai phía trước của cả hai mù mịt như đứng trong đêm đen kịt, không ánh sao. Cái lúc đó vô cùng lạnh lẽo. Không ngọn nến nào đủ thắp sáng, chứ nói chi là lãng mạn. Đáng lẽ, từ lúc gặp được Mi, tôi đã phải buông tay em ra ngay. Và chỉ giữ những luyến lưu bên trong mình mãi mãi. Tôi phải nói rằng mình không yêu em mặc dù em luôn là người mang lại cho mình hơi thở của cuộc sống. Từng chút hạnh phúc nhỏ nhoi Mi gửi đến tôi quý báu còn hơn cả vàng.

Đã có lúc, tôi thấy thật may mắn khi có em ở bên. Tuy nhiên, hiện tại, sẽ còn may mắn hơn nữa... Nếu như em được sống một cuộc đời an nhiên.

Dĩ nhiên là không có tôi ở đó. Không có tôi ở đó. Không có tôi ở đó.

Mi đang hỏi con Hà làm cách nào để giúp đỡ tôi nếu như chuyện đó xảy ra lần nữa. Hình như, Hà không hề chỉ dẫn gì cho em. Bởi lẽ, nó chả mở mồm. Gương mặt Hà lạnh lùng như khối băng, còn không có cái cau mày. Cứ đứng yên với hai tay cho vào túi áo, đôi mắt eo hẹp của nó hờ hững nhìn Mi. Chắc Hà đã nghĩ, chẳng có cách nào để cứu vãn nữa, ngoài cái chết. Tôi chắc mẩm nó nghĩ như thế, vì đã thấu hiểu nhau quá lâu. Tuy là người giữ cùng lúc giữ tôi và Ân qua khỏi cơn nguy kịch nhưng Hà hẳn đã sẵn sàng cho cái chết của bất kỳ ai. Thậm chí, những lá thư tuyệt mệnh trong phòng nó sẽ là những bước đi đầu tiên tiến vào cõi bên kia trống rỗng. Ở đó, tôi sẽ không còn bị dày vò bởi bất kỳ điều khốn nạn gì. Vậy nên, Mi ơi, chỉ có là em xem anh như đã chết. Và em hãy để anh sẽ chết, vào một ngày trời xanh chả xa.

Dù sao thì

tôi cũng có sống khi nào hở em?

Chết tức tưởi

trong lúc lặn ngụp bởi quá khứ

Chết tê tái

cố gắng kết liễu đời mình.

Chết bản thân thèm muốn cái chết.

Cần được hỏa thiêu.

Những mảnh tro tàn vỡ vụn

tan trong gió.

Xác thịt bụi bẩn không ai nhìn.

Cái chết của tôi là bị dìm xuống giữa bể đời nhỉ?

Là điên điên dại dại chết chìm trong suy nghĩ

Bó buộc trong đống bể nát,

Quá khứ cùng cực

đem trưng bày,

mọi người cùng chiêm ngưỡng

Cuộc đời bệnh tật,

đáng kinh.

Chết tàn bởi những điều u ám.

Lúc giấc ngủ nông,

một mình đơn độc bất ngờ

Khi tất cả say cơn nồng chỉ mình thao thức.

Chết ở bờ vực cuộc đời,

mấp mép bến sông.

Cuộc đời chốn hoa lệ

và tôi là một vị khách

không mời tới

Nó hành hạ tôi

vì dám đến dạo chơi.

Nên giờ tôi hối hận

muốn trở về cát bụi.

Thành những mảng đen nhẻm,

cháy đen thui.

Thành cỗ quan tài

chứa đựng những u uất.

Thành cái hố sâu

đã nuốt chửng lấy mọi cõi đời.

Và thành bia mộ

chỗ chẳng ai sẽ viếng thăm.

Tự giết mình vì cuộc đời tàn bạo sẽ không giết chết hẳn tôi

vì nó muốn để tôi bị hành hạ không ra khỏi lối.

Hàng ngày, tôi thấy máu tràn ngập những ngón tay,

rồi mùi hương tanh tưởi lồng vào phổi

như cá ươn làm mục rỗng hết cõi lòng.

Làm ơi, em ơi hãy để tôi được chết

Là giải thoát mình,

chứ chẳng có sức chống chọi thêm.

vì mỗi ngày

tôi thở

một nửa

nửa còn lại

đã liền chết mất đi.

Hà bảo rằng mình chưa từng thấy anh Phúc như thế bao giờ.

"Chắc chỉ là một cơn đau đầu." Hà nói những lời tôi nghĩ rằng cô ấy đang nói dối.

Tôi có cảm giác rằng Hà đang nói dối tôi. Trực giác mãnh liệt cho mình biết điều đó. Nhưng, tại sao? Tại sao Hà lại phải nói dối rằng chuyện tồi tệ đó chưa từng xảy ra? Hay cô ấy không muốn tôi biết được điều gì?

"Thật sao?" Tôi hỏi ngược lại Hà với sự lo lắng. "Lúc đó anh Phúc đau đớn lắm. Liệu... cho dù Hà chưa từng thấy, thì nếu nó xảy ra lần nữa, Mi phải làm gì đây?"

Lúc này, tôi thấy Hà lắc đầu. "Tôi không biết." Một cách vô cùng nhẹ nhàng, thản nhiên. Tại sao lại thế? "Mi thử cho nó uống thuốc đau đầu xem?"

Khuôn mặt Hà vô hồn đối diện, cùng đôi mắt hờ hững nhất mà tôi từng nhìn thấy. Có vẻ như, cô ấy chẳng hề lo lắng gì về chuyện này. Dù tôi có nói thế nào, ngữ khí của Hà vẫn nhàn nhạt không đổi. Như nhìn thấy nhau qua một lớp khói mờ mịt, xám ngắt. Cứ thế, tôi vô cùng khó chịu. Tại sao Hà lại tỏ ra ơ hờ đến vậy? Mà càng vậy, tôi càng biết rằng cô ấy đang nói dối. Thậm chí, cho dù không thì tại sao Hà lại không tỏ ra lo sợ gì cho anh? Cô ta bàng quan đến phát sợ.

"Mi không nghĩ rằng uống thuốc có hiệu quả..." Tôi muốn mạnh mẽ phản đối lại nhưng không hiểu sao tự nhiên mình chỉ có thể lí nhí. Những ngón tay cũng đột dưng cứ tự xoa xoa với nhau. Ngược lại, Hà vẫn không biểu hiện gì cả. Đặc biệt, đôi mắt đen láy cứ chằm chằm vào tôi. Tuy nhiên, ánh nhìn đó của Hà rất eo hẹp. Nó vừa chán chường vừa tạo cho mình một cảm giác không thoải mái. Cuối cùng, Hà thở dài.

"Mi cứ mặc kệ đi. Có lẽ đó chỉ là chuyện xảy ra một lần." Cô ta hẹp hòi nói. "Hoặc chả đáng lo ngại gì..."

"Tại sao lại không lo lắng gì chứ?" Tôi lấy hết hơi khí để cãi lại. Nhưng, bấy giờ dù có nói lớn đến mức nào, cũng thấy bản thân vô cùng nhỏ bé. Cứ như mình đang đứng dưới một cái hố sâu tối đen và kêu cứu nhưng Hà không đáp lại lời. Đúng vậy, cô ấy tỏ ra là như không nghe thấy. Cô ấy hoàn toàn bơ tôi đi.

"Lỡ như anh ấy bị mắc một chứng bệnh nào đó nguy hiểm đến tính mạng thì sao... Hai người là bạn thân của nhau cơ mà?"

Giờ phút này, nóng giận cùng lo lắng đã khiến tôi bùng nổ. Hình ảnh bi kịch của ngày hôm ấy hiện tại cũng quay trở ngược lại, mình đột nhiên đau đớn theo. Tim tôi nhói và nóng ran. Tựa như có ai vừa bước vào rồi đốt cả một rừng cây ở đấy. Ngay lập tức, tất cả muôn thú đều hoảng sợ. Chúng bỏ chạy toán loạn. Rồi thật nhiều tiếng khóc la cất lên. Sau đó, khi tôi thôi hét vì hết hơi thì nhìn lại khuôn mặt Hà, thấy một khung cảnh đơn sắc. Chỉ có trắng và đen. Lãnh đạm, lạnh lùng và vô cảm. Hà ơ hờ, không màu sắc, y hệt như cuốn băng cũ đã được xem hồi còn bé. Tuy chỉ nhìn thôi tôi có thể cảm nhận rằng môi cô ấy thấy nhạt nhẽo. Và rồi, Hà lại lần nữa cất chất giọng nhàn nhạt, chán nản:

"Nghe miêu tả thế này thì ai mà chẩn đoán bệnh được." Tựa như cô ấy đang đóng nắp vung đậy lại những hy vọng trong lòng tôi. "Nếu nó không thấy cần đi khám thì cứ mặc kệ đi. Lo xa quá."

"Nhưng..."

"Hà."

Suýt chút nữa thì tôi đã gây gổ với Hà, nhưng bỗng nhiên lại có một anh bác sĩ khác tiến tới. Ngay lập tức, anh ta cắt ngang lời mình, mà cô ấy cũng cùng lúc quay sang, liếc nhìn.

"Cô Nhung gọi em lên văn phòng đấy." Anh bác sĩ nhẹ nhàng nói, khi bốn mắt của họ họ chạm vào nhau. Tức thì, Hà gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi. Thậm chí còn không thèm chào tôi lấy một lời. Cứ như vậy, mình bị bỏ lại với anh bác sĩ vừa xuất hiện, chỉ có thể bất lực nhìn cô ấy đi băng băng từ phía sau.

Tôi không sao hiểu nổi thái độ dửng dưng đó của Hà? Cứ như thể, cô ấy không hề quan tâm đến sống chết của bất kỳ ai ngoài bản thân. Tự nhiên, tới lúc này, tôi lại cảm thấy ghét cô ấy thậm tệ. Nhưng, Hà thật khác với lúc ở sở thú. Cô ấy đã vì anh Phúc và tôi mà tới đó. Sao hôm nay lại trở nên lạnh nhạt, mà càng giống như là giận hờn tôi? Thật quái lạ. Nhất là, tôi chắc chắn Hà đang nói dối. Hẳn, cô ấy đã từng gặp tình huống như thế trước đây. Nhưng, tại sao lại không chỉ tôi cách hóa giải nó? Hoặc làm sao để giúp anh tốt lên? Tôi nghi ngờ tới mức rối loạn. Chẳng lẽ... Hà không muốn ai biết ngoài bản thân?

"Em là bạn của Hà sao?"

Bỗng nhiên anh chàng bác sĩ đó lên tiếng làm tôi cả giật mình. Quay ngược lại, giờ mới nhìn kỹ, người đứng trước mặt đang nở một nụ cười rất hiền hòa. Và anh ấy có ngoại hình dễ cảm mến, theo kiểu dịu dàng thư sinh. Nhất là do chiếc áo blouse trắng khoác trên người... Không, Hà cũng có cái áo đấy nhưng cô ấy chẳng hiền lành một chút nào cả. Ngược lại, còn vô cùng lạnh nhạt. Bấy giờ, tôi nhìn thấy bảng tên trước ngực của anh ghi rõ: Tiến sĩ Bác sĩ Đoàn Minh Tâm.

"Dạ vâng." Lòng tôi ngờ ngợ nhưng thôi thúc mình trả lời. "Thật ra... em là bạn gái của bạn cô ấy."

"À. Hiện tại, Hà được cô Nhung trưởng khoa gọi lên văn phòng rồi. Em đợi một lát nhé." Tâm dịu dàng trấn an tôi. Nhưng, không chỉ có thế. "Ơ... nhưng nãy anh lỡ nghe được, hai em đang bàn cái gì đó rất to tiếng. Liệu..." Anh ấy ngập ngừng. "Anh có thể giúp không?"

May mắn thế! Tôi mừng như chớp được vàng. Anh Tâm đúng là tốt bụng. Ngay lập tức, mình liền mang mọi chuyện thuật lại. Thật may quá. Cứ như vậy, anh ấy chăm chú nghe, không sót một chữ. Thậm chí còn quan tâm hỏi lại tôi nhiều thứ. Tâm tỏ ra rất chú ý tới chuyện này. Đôi lông mày thanh mảnh của anh bất giác chuyển động. Nhiều lúc là cau có. Và rồi anh chậm rãi phân tích:

"Vậy là ngoài đau đầu, với hoảng loạn và kiệt sức thì không có biểu hiện gì khác sao?"

Tôi gật đầu, "Vâng ạ. Anh ấy cũng không chịu đi khám nữa. Em không biết nên làm sao."

"Tốt nhất là em vẫn nên thuyết phục cậu ấy đi khám. Nhưng không chỉ về mặt khám tổng quát sức khỏe mà còn là khám tâm lý." Tâm gật gù. "Có thể không phải do bệnh sinh học, cơ thể,... mà là do bệnh tâm lý."

"Bệnh tâm lý sao?" Chẳng lẽ...

"Đúng vậy." Tâm nói rõ ràng mà chậm rãi. "Những người mang bệnh tâm lý như trầm cảm, rối loạn tâm thần, tự kỷ,... đều có thể xuất hiện biểu hiện hoảng loạn bất ngờ. Ví dụ như đau đầu, khủng hoảng, đau tim... Khi đó những triệu chứng phát ra của cơn hoảng loạn có thể bị nhầm lẫn là do tác động của vật lý hoặc bệnh lý cơ thể. Tuy mọi người thường hay xem nhẹ những vấn đề tâm lý nhưng theo anh, chúng đều nguy hiểm như nhau."

"Vậy..." Mình không được khóc. Tôi cố nén những giọt lệ vào, run rẩy hỏi Tâm. "Vậy em nên làm gì lúc đó?"

Ngược lại, ánh mắt anh dịu dàng khó tả. Tôi cứ như bị nó thúc giục phải bật những giọt nước mắt ra. Bấy giờ, lớp màn sương ươn ướt đấy đột nhiên tạo ra trong mình một khung cảnh ảm đạm. Ngay lập tức, tôi liền theo đó mà gãy vụn vỡ. Cả một bầu trời xanh đậm buồn bã. Một ban công đầy gió, hướng về phía cả rừng thông rậm rạp, lặng yên. Và rồi,... phút giây nặng nề liền ập tới, lúc hai chân còn không thể nhấc lên. Trong giấc mơ trắng xóa đó, tôi cảm giác mình đang nằm trong cái nôi ấm. Nhưng bên ngoài, thế giới đã sụp đổ. Có một thứ gì đó đã rơi từ trên lan can cao xuống mặt cỏ xanh của rừng thông. Và nó vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa. Thậm chí, cho dù tôi có khóc to nhiều hơn, cũng sẽ không ai nghe thấy ngoài cơn gió lạnh lẽo tàn nhẫn vẫn thổi tung những bức màn mỏng tanh.

"Em nên làm gì khi chuyện đó xảy ra?"

Anh Phúc sẽ không bao giờ đi khám. Nhất là nếu nó liên quan tới bệnh tâm lý. Giống như Tâm nói, chẳng ai để ý đến những thứ này. Yếu đuối, ích kỷ- người ta mắng chửi nó là vậy. Với lại, Phúc còn chẳng đủ tiền để lo một bữa cơm.

"Em có thể ôm cậu ấy."

Tâm nói một cách tự tin. Thật bất ngờ là hai mắt anh sáng lên, long lanh và tràn đầy hy vọng. Rất chắc chắn, Tâm lặp lại câu nói đó một lần nữa: "Em có thể ôm cậu ấy vào lòng.", rồi mỉm cười với tôi.

"Có lẽ em không biết nhưng có một phương pháp điều trị gọi là DTP. Dịch đơn giản là "Trị liệu áp lực sâu", dành cho những người có vấn đề về tâm lý hoặc kể cả khi tuy bình thường nhưng lại thấy lo lắng bất an. Tuy nói nghe rất phức tạp, đó là một cái ôm vừa siết chặt, vừa kéo dài... cho đến khi cơn hoảng loạn trôi qua."

Tôi ngơ ngác nhìn anh nhưng trong lòng lại mở sáng. Như cái vung Hà vừa đậy lại khi nãy bây giờ đã được Tâm mở ra. Với sự dịu dàng và nhiệt huyết của mình, anh tiếp tục giải thích:

"Hẳn là em cũng từng trải qua cảm giác được ôm nhỉ? Khi ôm một ai đó, nhất là người thân yêu với mình, chúng ta đều sẽ cảm thấy ấm áp và an toàn. Trên thực tế, đó không phải chỉ là cảm giác thôi mà do khi được ôm hay vồ về thì cơ thể sẽ tự sinh ra một loại chất giúp xoa dịu, thư giãn cho hệ thần kinh. Nên khi gặp một người lên cơn hoảng loạn, em có thể ôm để trấn an họ. Đặc biệt, cái ôm càng kéo dài và càng chặt thì mang lại áp lực tốt, khiến đối phương trở nên bình tĩnh nhanh chóng hơn. Đồng thời, lúc hoảng loạn, do không kiểm soát được hành nên em hãy ôm cậu ấy vào lòng để tránh tình huống nguy hiểm cho tính mạng và cả người xung quanh."

Bấy giờ, tôi tự nhìn xuống tay. Hóa ra, thuốc chữa đã sẵn ở đó, không đâu xa cả. Và mình chỉ cần ôm anh vào lòng. Nhẹ nhàng, để anh biết có tôi ở bên. Nhưng, mình chưa thật sự hiểu lắm. Tôi tưởng rằng... khi người ta bị như vậy thì không nên ôm chặt hay... thậm chí lại gần chứ?

"Anh có thể làm thử cho em xem được không?"

Không do dự, Tâm liền gật đầu. Và rồi, anh liền nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay tôi. Cứ giữ lấy bằng một tay của mình, sau đó, Tâm xoa nắn chúng. Thật dịu dàng, tôi không hề thấy khó chịu gì. Tiếp đến, anh chậm rãi luồn qua phía sau lưng tôi, trong khi những bàn tay vẫn còn nắm lấy nhau. Và rồi, từ đó, Tâm đã ôm chặt mình, với vòng tay chắc chắn vươn tới đằng trước. Tôi thấy bản thân cứ như đang dựa vào một cái ghế rồi quấn chặt mền bông lên người. Dễ chịu lắm. Tâm để tôi dựa đầu vào ngực anh.

"Em có thể đỡ cậu ấy nằm xuống, đặt đầu cậu ấy lên đùi mình. Với cách này cũng áp dụng được trong trường hợp bị động kinh."

Tôi gật đầu. Cảm giác đúng là rất tốt. Như tất cả những mệt mỏi trên lưng liền vơi đi vì tôi dựa lưng vào ngực anh. Và rồi, ở bên tai, Tâm thì thầm những câu nói cổ vũ, bằng chất giọng rất dịu dàng:

"Khi ôm người ta vào lòng, em cũng nên động viên hay an ủi cậu ấy. Ví dụ như, "không sao đâu", "cố lên", "có em ở đây"... cứ ôm chặt và thủ thỉ cậu ấy, cho đến khi cơn hoảng loạn kết thúc."

Như thế nào, tôi liền tập theo anh Tâm nói những lời nói đó. Rồi tự dưng, cả thân mình run rẩy. Hơn nữa, nước mắt cũng tự động rơi lã chã xuống. Tôi đã khóc. Những giọt lệ ướt nhòa theo gò má làm thấm cả vào tay áo Tâm. Nhưng, anh không dừng lại. Tôi cảm nhận được Tâm vừa hít một hơi thật sâu. Mình cũng theo đó mà hít xuống một hơi thật sâu. Rồi, tôi thấy cả cơ thể bồng bềnh, êm ái. Nước mắt thì không sao dừng được. Nhưng, càng rơi lại càng cảm thấy tốt hơn. Được một lúc, Tâm thả lỏng tay và dừng lại. Đến cuối cùng thì anh chỉ nắm lấy hai bắp tay tôi rồi nắn nhẹ. Rồi Tâm vỗ vỗ lên vai:

"Đấy là nếu em thân thiết với cậu ấy còn ngoài ra, em có thể vỗ vai, vuốt lưng hoặc nhấn nhẹ vào những vùng xung quanh đó. Tất nhiên là em cũng nên kiểm soát áp lực mình tạo ra, tránh tạo cảm giác đau đớn."

Rồi anh hướng dẫn tôi tự xoa nắn cánh tay mình, "Em có thể tự tập phương pháp này một mình, cũng để tự điều chỉnh lực. Nếu thấy đau thì tất nhiên đối phương cũng thấy đau."

Giây phút được tự ôm lấy bản thân, tôi hoàn toàn vỡ lẽ. Giống như bỗng nhiên bên trong lớn mầm một cảm xúc kỳ lạ nhưng thật nhỏ bé. Mà, nó vô cùng mãnh liệt. Lúc này, tôi nhận ra không phải chỉ đơn giản là đang tự ôm lấy bản thân, hay chỉ có riêng một mình vỗ về mình... Mà là, khi lục sâu vào bên trong nội tâm, vô vàn ký ức đã hiện ra. Cứ như đọc trở lại một câu chuyện cũ, vốn biết mà quên, bồi hồi kinh khủng. Tôi vừa thấy buồn vừa thấy vui vẻ. Tôi thấy lại khuôn mặt của ba và cả cảnh núi rừng Đà Lạt um tùm. Rồi, đột nhiên, bên tai tôi nghe lại tiếng đàn hát du dương của Phúc. Cùng giọng đọc dịu dàng của anh. Trải qua tất cả những chuyện đó giống như là tôi đang bước chậm rãi xuống một hồ nước của cảm xúc và ký ức. Nó cứ liên tục thay đổi giữa ấm áp và lạnh lẽo, nhưng dù thế nào tôi cũng cảm thấy bình yên. Vì khi càng ngập lụn sâu, tôi càng hiểu thêm về bản thân hơn nữa. Tôi tự dưng biết chính mình có hình thái thế nào và khao khát tột cùng điều chi. Và sau đó, tôi thấy rõ lắm, càng ngày càng rõ ràng hơn, nỗi cô độc mà ai cũng mang.

"Em hiểu rồi chứ?"

Bấy giờ, giọng nói của Tâm kéo tôi về với hiện thực, giữa hành lang bệnh viện trắng xóa. Sau khi hơi đơ người ra chút, tôi liền trả lời anh:

"Em hiểu rồi. Cảm ơn anh."

Và anh Tâm nở một nụ cười nhẹ nhàng, không thành tiếng.

"Thật may là anh đã chỉ cho em." Tôi nói với Tâm. "Nhưng thật ra, em lại không muốn phải làm như thế."

"Tại sao?" Tâm ngạc nhiên.

Và rồi tôi ngước lên nhìn anh, "Giống như... khi em phải làm thế có nghĩa là anh ấy đang rất đau đớn. Sẽ tốt hơn, nếu em sẽ không bao giờ phải làm những chuyện này. Dù em rất sẵn sàng làm vì người mình yêu."

Trong tim tôi như đang tạo ra một khoảng trống. Hụt hẫng vô cùng. Tuy nhiên, đối diện lại với mình, sắc mặt của Tâm đã thay đổi. Anh từ sự ngạc nhiên đến đột dưng, lại trở về vẻ nhã nhặn dịu dàng. Tới mức, nó lộ ra ngay từ đôi mắt phía sau tròng kính.

"Anh cũng đã từng nghĩ như em. Nhưng, nếu chuyện đó chưa bao giờ xảy ra thì chúng ta sẽ không biết tất cả những điều tuyệt vời này. Cứ như thế, chúng ta cũng sẽ không còn là chúng ta bây giờ nữa. Thực chất, con người sẽ càng trở nên yếu đuối và tệ hại nếu như chẳng có một quá khứ xấu xa."

Tâm nói điều khác với mọi người, nhưng tôi hiểu ra thứ đằng sau đó. Không phải chỉ câu chữ đang được tuôn ra mà khi càng ngẫm nghĩ lại, tôi thấy bóng ma ẩn mình sau lưng Tâm. Dù không rõ tại sao, nhưng nhất định, con đường anh đi qua đã chẳng dễ dàng.

Cuối cùng, tôi cảm ơn Tâm một lần nữa, và tất nhiên, anh ấy vẫn rất vui vẻ mà nở lại một nụ cười.

Sau đấy, chúng tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Và rồi bỗng nhiên, cả đất trời đều vỡ làm hai.

"Mình chia tay đi, Mi."

Cuối cùng, thằng Phúc cũng nói ra câu đó. Và tất nhiên, tôi thấy bầu trời đã vỡ làm hai trong mắt cô gái bé nhỏ. Từng mảnh, từng mảnh... vỡ vỡ vụn. Từng mảnh, từng mảnh... vụn vụn vỡ.

"Anh vừa nói gì?"

Ôi cô gái bé nhỏ, những giọt thủy tinh trong veo, vỡ tan tành và ướt đẫm.

"Tại sao anh lại nói như vậy?"

Động đất và run rẩy lẩy bẩy. Cô gái bé nhỏ đáng thương. "Anh trả lời em!"

"Chính em tự biết những chuyện mình đang làm."

Phúc trả lại Mi mọi thứ. Cả tình yêu lẫn dối trá. Cả dịu dàng lẫn nhẫn tâm. Bấy giờ, tôi thấy cả hai nhìn nhau, nhưng không còn những tia sóng mềm yếu và lung linh. Thay vào đó, ta có tuyệt vọng và nuối tiếc. Tôi thấy thằng Phúc hít một hơi sâu, sau đó, nó tuôn ra một câu mỉa mai:

"Thật buồn cười khi em liên tục nghi ngờ tôi có tình cảm với người khác nhưng chính em mới là kẻ như vậy."

Tôi hiểu thằng Phúc đang nói ra vì muốn biến tất cả những điều này thành sự thật. Nó cần biến tất cả những ảo tưởng đó của mình thành thật, dù là vu khống. Hay dù là do chính nó giăng vũng bùn này ra.

"Anh nhìn thấy em ôm Tâm và anh nghĩ như thế sao?" Mi hỏi cắc cớ ngược lại. "Nếu vậy anh cũng thấy em tự ôm chính mình chứ? Đó chỉ là một phương pháp trị liệu thôi."

Lúc này, Tâm cũng gật đầu. Trông mặt anh ta vô cùng bối rối. À, tôi nhớ ra rồi. Tôi biết anh ta. Tôi rõ ràng là biết anh ta. Bởi lẽ, Tâm chính là chàng bác sĩ mà con Hà thầm để ý. Mới lần trước, khi lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt với nhau, anh ta đã đuổi theo nó tới tận cổng bệnh viện, để rồi thấy nó leo lên xe người khác rồi đi khuất. Ngày hôm ấy, Hà chẳng giải thích gì nhiều cả. Nhưng rất hiếm khi tôi thấy nước mắt nó lưng tròng như vậy. Và thế là tôi đã đủ hiểu, rằng người thanh niên kia quan trọng tới mức nào. Nhưng, cho dù ra sao đi nữa, con Hà vẫn đã leo lên xe của tôi, thay vì ở lại. Cứ như thế, mình hiểu rằng Hà đã dứt bỏ đi mối tình đó.

Cũng giống như Phúc bây giờ. Nó đang cố gắng nuốt những nuối tiếc vào bên trong, tuôn ra những lời đổi trắng thay đen và cạm bẫy tăm tối.

"Em nghĩ rằng tôi không biết gì hết sao?" Phúc nói nhẹ nhàng nhưng đầy cay nghiệt. "Rằng em... thật ra thích một người khác. Kẻ đó là người em luôn mơ mộng đến. Cái tên có giọng đọc trong trẻo ở trên trang hội sách mà em yêu thích."

Ví như tất cả những tình cảm của thế giới này đều như một cửa hàng của trăm ngàn sự lựa chọn, sẽ không bao giờ có ai yêu một người vô điều kiện. Tất cả mọi người đều phải lòng với người trước mắt vì bất kỳ lý do gì, và đối với tôi, không có lý do nào lớn lao hơn lý do nào cả. Hà và Phúc đã yêu vì sự dịu dàng, tử tế mà nó hiếm hoi nhận được. Thư đã yêu vì sự quan tâm bầu bạn từ thuở bé và đối lập, có những kẻ yêu vì túi tiền của người ta. Trên thế giới, con người yêu nhau là để trục lợi. Những lợi ích tinh thần hay tiền bạc đều giống nhau. Vậy nên, chẳng ai là trong sạch hay cao cả.

"Người ấy chính là tôi."

Phúc nói ra bí mật đáng lẽ nên được tiết lộ từ lâu.

"Chính là tôi. Tôi cũng là người hẹn em ra quán cà phê ấy và suýt nữa thì bùng hẹn. Sau đó, tôi giả vờ rằng mình là một người khác, là cái anh chàng an ủi vỗ về em."

Trước mặt chúng tôi, cô gái bé nhỏ vẫn tiếp tục run rẩy. Và Mi chẳng bật được tiếng nào thành lời, dù luôn cố gắng nói gì đó ra.

"Cô luôn xem bạn tôi là một kẻ thay thế đúng chứ? Vì cái người trên mạng đã bỏ rơi cô, nên cô đã xem bạn tôi là hình ảnh thực tế thay cho một thứ ảo tưởng." Tôi nói chêm vào để đẩy tình tiết nhanh hơn. "Thậm chí, chúng tôi còn biết, cô hay thường xuyên kể lại những chuyện của Phúc cho hắn ta nghe. Cô không biết mất mặt là gì à? Hay thậm chí, cô còn chẳng quan tâm xem nó nghĩ gì? Nếu hắn chỉ cô làm thế này, có phải khi cô làm theo thì cô sẽ hình dung Phúc là hắn sao?"

Nhưng mà Phúc chính là hắn. Thật tệ khi Phúc chính là kẻ mà nó tưởng tượng nhưng không với tới.

Đến đây, những giọt nước mắt của Mi đã chảy thành dòng. Và lần đầu tiên tôi thấy, cô gái bé nhỏ nghiến răng: "Anh thật độc ác."

Ngay lập tức Phúc đối lại một câu y hệt, "Không có ai không độc ác cả."

"Em biết anh là anh ấy."

Tôi không ngạc nhiên khi Mi nói mấy lời này. "Em biết anh chính là cái người đã hẹn em đến và cũng là người em thầm mơ."

Nhưng tất cả đã quá trễ. Thực tế, tôi đoán là Mi cũng đã biết từ rất lâu. Tôi cược là vậy, nhưng để cứu thằng bạn ra khỏi cái bể rối chằng chịt như tơ nhện, tôi buộc phải không tin.

"Nói dối." Tôi phản bác lại Mi. "Cô chỉ đang tiếp tục nói dối để đánh lừa Phúc thôi. Nếu cô đã biết từ trước rồi, vậy cô hẳn phải căm ghét nó chứ sao lại tiếp tục làm quen?"

Giờ đây, Mi nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu trừng lên, còn Phúc thì liếc nhìn tôi. Gì? Tao đang giúp mày đây.

"Không nói được chớ gì? Cô có tốt đẹp hơn ai đâu. Cũng là con nhỏ bắt cá hai tay thôi!" Được mồm, tôi liền mắng mỏ cô ta.

Ôi, ôi cô gái bé nhỏ. Đây không phải cá nhân đâu nhé, dù rằng tôi ghét cô thật sự, nhưng đây vẫn không phải là do tôi ghét cô đâu.

"Tôi không có!" Mi giận rồi. Đã giận rồi.

"Thế cũng là loại con gái lẳng lơ để trai lạ ôm mình vào lần đầu tiên gặp." Ngay sau đó, tôi chĩa mũi dùi sang Tâm. "Anh cũng đâu đàng hoàng gì!"

Lúc này, anh chàng bác sĩ mới lên tiếng để bảo vệ bản thân: "Không có. Tụi em hiểu lầm rồi." Đó thật sự là một phương pháp trị liệu, tôi biết. Nhưng mặc kệ những lời nói trong sạch, mình càng phải đẩy cao trào lên:

"Hứ. Ai mà thèm nghe mấy người!" Rồi tôi huých nhẹ thằng Phúc. "Bỏ đi là đúng."

Nó nhìn tôi nháy mắt với mình. Ngay sau đó, Phúc trở ngược lại với cô gái bé nhỏ. Mà có lẽ, bây giờ, Mi đã nhìn thấu được cặp mắt buồn bã của thằng này.

Nhưng, chẳng ai còn nói gì với ai cả. Dù Mi chồm đến níu tay nó lại, Phúc vẫn vùng vẫy thoát ra. Thậm chí, tới nước này có còn chẳng thèm quay đầu lại. Lúc này, tôi nghe thấy Mi gọi tên Phúc thật lớn. Nhưng, thằng bạn thân của mình thì lại không nghe thấy gì cả. Nó cứ bước những bước cắt vào lòng mà bỏ đi.

Mi đứng yên và chết lặng. Như thể cô ta đang rơi tự do giữa không trung bao la mà không có gì để bám víu. Cảm nhận được vô vàn không khí vụt qua kẽ ngón tay hững hờ, hẳn là, trái tim của cô gái bé nhỏ đã bị tôi xé nát hoàn toàn. Tuy nhiên, dù đau đớn như kim châm vào da thịt, Mi vẫn nhìn Phúc bằng ánh mắt kỳ lạ. Không phải chỉ mỗi tôi đâu mà anh Tâm cũng thấy, kể cả từng đầu ngón tay đều run hết cả lên. Ánh mắt ấy thật dịu dàng và đầy thương nhớ. Như đã nói, tôi cược Mi biết Phúc là ai và yêu nó thật lòng nhưng chẳng được phép tin.

Mối tình này thật mềm mại,

chỉ cần bóp nhẹ là nát tươm.

"Còn anh đó!" Tôi nói to làm Tâm giật mình. "Để coi sau này tôi kể cho Hà nghe, thì cậu ấy sẽ nghĩ gì về anh?"

Haha. Tới đây thì thật sự là tôi đang châm chọc Tâm. Dĩ nhiên, anh ta liền trở nên lo lắng. Ngay lập tức, Tâm xoay chân chạy đi tìm Hà, biết là thế, để trước cả tôi. Ở phía sau, Mi cũng nhanh chóng đuổi theo. Có lẽ, cô nàng muốn nhờ Hà nói giúp một hai câu gì đó chăng?

Thở dài, tôi không biết nữa nhưng con Hà có lẽ sẽ chả nói được gì. Đúng vậy, tôi đoán là vậy. Và tôi chẳng cược gì ngoài sự thấu hiểu về những đứa bạn thân của Hà. Nó sẽ góp một tay để nghiền nát mối tình này ra làm trăm mảnh.

Hí hửng, tôi trở về giường bệnh và nhìn bầu trời ngoài kia đang xanh lắm. Hôm nay, thời tiết đẹp thật đấy. Chia tay thôi.

Quảng cáo
Trước /53 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tớ Muốn Làm Bạn Tốt Với Cậu

Copyright © 2022 - MTruyện.net