Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉ là lời còn chưa nói hết, tiếng lộp bộp chạy đến thở hổn hểnh, người hầu chạy tới hô to: “Lão gia, không xông rồi, thiếu gia không xong rồi.”
Mạc lão gia sợ hết hồn: “Có chuyện gì?”
“Đại thiếu gia đột nhiên hôn mê bất tỉnh…”
Lời còn chưa nói hết, Kiều An Hạ đã xoay người chạy như bay vào nhà. Mạc lão gia nhìn bóng lưng chạy thật nhanh của cô liền nhíu mày, một giây sau liền bước đi và lên tiếng: “Gọi bác sĩ Hàn đến.”
Trong đại sảnh, khi Kiều An Hạ chạy đến thì Mạc Thiên đã được đưa vào trong phòng ngủ.
Ninh Tư Tình kinh hãi mất hồn mất vía sắc mặt tái nhợt nhìn Mạc Thiên bất tỉnh trên giường. Nhưng lúc này không ai để ý đến cô ta, mọi người đều chỉ quan tâm đến Mạc Thiên.
Kiều An Hạ muốn đến gần anh liền bị Mạc Côn ngăn lại.
“Cô nghĩ cô có thể làm loạn ở Mạc gia sao?”
Kiều An Hạ muốn nói gì đó, phía sau là Mạc lão gia và quản gia đi vào bên trong, dù sao Mạc lão gia cũng là ba của Mạc Thiên, cô cũng có chút nhẹ nhõm.
Tất cả mọi người đều thấp thỏm lo lắng, Phương Nhã không nhịn được thì thầm: “Mạc Thiên một mình ở bên ngoài cũng không tốt, nếu có người nhân cơ hội ra tay với cậu ấy, cũng không có ai biết.”
Lời này chính là ám chỉ Kiều An Hạ, Mạc Côn phụ họa: “Anh hai, Phương Nhã nói đúng.”
Sắc mặt của Mạc lão gia ngày càng khó coi: “Người đâu, mời cô Kiều ra ngoài.”
Người hầu liền vây quanh, Kiều An Hạ sao có thể rời đi, an nguy của Mạc Thiên cô còn chưa rõ.
Trong lúc dằn co thì bác sĩ Hàn bước ra ngoài.
“Sao rồi?” - Mạc lão gia lo lắng.
Bác sĩ Hàn lắc đầu: “Mạc lão gia, thiếu gia tình trạng rất kỳ lạ, tôi chưa bao giờ gặp phải.”
“Ha…” - Mạc lão gia lui người về sau một bước: “Sao có thể như vậy được, loại bệnh này có từ khi nào?”
Kiều An Hạ lợi dụng tình huống liếc vào bên trong phòng, trên mặt Mạc Thiên nổi mẩn đỏ.
Kiều An Hạ đi về phía bác sĩ nói: “Có thể cho tôi thử không?”
Bác sĩ Hàn ngạc nhiên: “Vị tiểu thư này, cô cũng là bác sĩ sao?”
Kiều An Hạ lắc đầu: “Tôi không phải bác sĩ, nhưng tôi đã từng nhìn thấy loại bệnh này, xin hãy để cho tôi thử xem.”
“Không được.” - Mạc Côn ngăn cản nói: “Cô biết cái gì mà đòi làm loạn.”
Mặc dù hắn không quá tin tưởng Kiều An Hạ có thể chữa trị, nhưng mà có thể ngăn cản sẽ liền ngăn cản.
Kiều An Hạ không để ý đến bọn họ, hướng về phía bác sĩ: “Hãy để cho tôi thử.”
“Cô thật sự đã gặp loại bệnh này?”
Kiều An Hạ gật đầu: “Bệnh nhân nổi mẩn đỏ khắp người trông giống như nổi mề đay, nhưng nó chỉ là hiện tượng bên ngoài, không có nồi mề đay.”
“Đúng là như vậy.” Bác sĩ gật đầu: “Mạc lão gia, tôi nghĩ cô ấy biết về loại bệnh này, sao không thể cô ấy thử xem.”
Mạc lão gia nhìn Kiều An Hạ hồi lâu, sau đó gật đầu: “Vậy cô thử xem.”
Kiều An Hạ vội vàng bước vào bên trong, đỡ Mạc Thiên, làm theo cách trước kia từng làm.
“Xin lỗi, mời mọi người ra ngoài trước.”
Mạc Côn nghe vậy liền nói: “Chúng ta đều là người thân của Mạc Thiên, cô có tư cách gì nói chúng tôi ra ngoài, ai biết cô có hạ độc thủ với Mạc Thiên hay không?”
“Được rồi.” - Mạc lão gia đột nhiên lên tiếng, nháy mắt với bác sĩ: “Cậu ở đây giúp tôi xem một chút, những người khác ra ngoài với tôi.”
Mạc Côn bất đắc dĩ ra ngoài, anh trai đã lên tiếng, hắn cũng không có biện pháp.
Sau khi mọi người rời đi, Kiều An Hạ cởi nút áo của Mạc Thiên, lộ ra những vết đỏ dày đặc trên cơ thể anh, bác sĩ vô cùng kinh ngạc.
“Quá nghiêm trọng. Nhưng cô gái, cô không sợ sao?”
Kiều An Hạ lắc đầu, dùng đôi bàn tay xoa bốp hai vai và xoa lên lồng ngực của anh, sau đó nắm lấy tay Mạc Thiên, thấp giọng gọi: “Mạc Thiên.”
Ngón tay lướt qua phản ứng vi diệu, lòng bàn tay ngứa ngáy, Kiều An Hạ cảm thấy vui mừng: “Anh tỉnh rồi.”
Bác sĩ Hàn cũng kích động: “Mạc thiếu gia, anh cảm thấy thế nào?”
Mạc Thiên không nói gì, Kiều An Hạ vội vàng hỏi: “Lại ngứa à?”
Sau đó, Kiều An Hạ gọi người mang đến đá viên lạnh, cẩn thận xoa bóp cho anh.
Những vết mẩn đỏ trên người của Mạc Thiên từ từ giảm bớt dưới sự kinh ngạc của bác sĩ Hàn.
Bác sĩ Hàn mở cửa đi ra ngoài.
“Sao rồi.” - Mạc lão gia vội vàng hỏi.
“Thật thần kỳ.” - Bác sĩ nói: “Tôi chưa bao giờ thấy tình huống thần kỳ như vậy. Vết mẩn đỏ của Mạc thiếu đã hoàn toàn thuyên giảm dưới sự chăm sóc của Kiều tiểu thư.”
Mạc lão gia lại nói: “Nguyên nhân gây ra căn bệnh này là gì vậy?”
Bác sĩ Hàn cau mày: “Theo kinh nghiêm của tôi, căn bệnh này quả thật rất kỳ lạ, không thể loại trừ rằng đó là nguyên nhân tâm lý, chúng ta phải kiểm tra một lần nữa, Mạc thiếu đã tỉnh lại, tình hình cụ thể có thể hỏi Mạc thiếu một chút.”
Ninh Tư Tình nghe xong liền giật mình, giây tiếp theo cô ta nhanh chóng cúi đầu định bước ra ngoài.
Cửa phòng đột ngột mở ra, Mạc Thiên hét lớn: “Bắt lấy cô ta.”
Ninh Tư Tình theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng đã bị người hầu bao vây lại.
Cô ta hoảng hốt nhìn về phía Mạc Côn cầu cứu: “Ba, mẹ, cứu con với.”
Mạc Côn trợn mắt hỏi: “Đây là chuyện gì?”
Mạc Thiên hừ lạnh một tiếng: “Hỏi Ninh Tư Tình sẽ biết.”
“Nói.” - Mạc lão gia uy quyền nói.
“Con không làm gì cả, con chỉ nhìn thấy Mạc… nhị ca đang ở thư phòng, con chỉ muốn rót cho anh ấy một chén trà, nhưng nhị ca đột nhiên đẩy con ra và kết cục ngất đi.”
Cái này quá hoang đường.
Mạc lão gia sao có thể tin được.
“Cô còn không nói thật, chờ mở camera liền không còn cơ hội nói.”
Ninh Tư Tình sắc mặt trắng nhợt: “Con…” - vội vàng cầu cứu hai người Mạc Côn và Mạc Minh: “Anh hai, bố mẹ, hãy tin con.”
Mạc Côn và Phương Nhã đã ý thức được chuyện gì đang xảy ra nên sẽ không xin tha cho Ninh Tư Tình, Mạc Minh ngược lại muốn cầu xin, nhưng bị Phương Nhã kéo lại.
Vẻ mặt Ninh Tư Tình thất vọng, không còn cách nào khác đành phải nói thật.
“Bác cả, con thật sự không làm gì cả, con chỉ vô tình đụng vào tay nhị ca khj đưa trà mà thôi.”
“Xem ra cô không định nói thật, người đâu…” - Mạc lão gia hét lên.
“Bác cả, con nói…con… con chỉ ôm nhị ca một lúc, thế nhưng chỉ ôm một lúc thì sao bị cái gì? Nhất định là do Kiều An Hạ hằng ngày đối xử với nhị ca đã làm cái gì?”
Kiều An Hạ có chút ngạc nhiên, nếu như lời Ninh Tư Tình nói, cô ta vừa chạm vào người Mạc Thiên, toàn thân anh nổi mẩn đỏ.
Còn cô và Mạc Thiên mỗi ngày bên nhau, còn tiếp xúc thân mật, lại không có bị gì.
Mạc lão gia tử nhìn thấy mọi thứ vừa xảy ra, nhíu mày nói: “Đây ruốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mạc Thiên, bác sĩ Hàn, hai người vào thư phòng gặp tôi.”
Trước khi đi, Mạc Thiên nắm chặt tay Kiều An Hạ: “Tôi sẽ mau trở lại.”
Nhìn thấy hai người tình cảm, Ninh Tư Tình càng tức giận hơn: “Kiều An Hạ, tiện nhân này, cô đến cùng đã làm cái gì?”
Kiều An Hạ nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải là do cô làm cái gì à?”
Lúc này Mạc lão gia đã không còn ở đây, mọi người đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn Ninh Tư Tình, tuy cô ta không phải là con ruột nhà họ Mạc, nhưng cô ta và Mạc Thiên cũng là anh em họ trên danh nghĩa, sao cô có thể trắng trợn câu dẫn Mạc Thiên ở trong nhà họ Mạc.
Chính cô ta là người gây ra chuyện lớn cho Mạc Thiên, hiện tại còn mặt mũi đi nói người khác?
Ninh Tư Tình lập tức nhận ra sự giễu cợt từ người khác, lập tức tức giận lao về phía Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ nhanh tay lẹ mắt né sang một bên, Ninh Tư Tình trực tiếp ngã xuống đất, muốn làm ầm ĩ, bị Mạc Côn gầm lên.
“Còn chưa đủ mất mặt sao?”
Ninh Tư Tình ôm mặt khóc, Phương Nhã không nhịn được, đi đến đỡ Ninh Tư Tình.
Bên trong Mạc Thiên từ thư phòng bước ra, nhìn về phía Kiều An Hạ, thấy cô không sao liền nói: “Nhị thúc, ba gọi chú.”
Mạc Côn và Phương Nhã nhìn nhau, Phương Nhã thấp giọng nói: “Anh hai đang giận, anh nên cẩn thận lời nói.”
Mạc Côn gật đầu quay bước đi vào thư phòng.
Mạc Thiên nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ không có ức hiếp em chứ?”
Kiều An Hạ hất cằm: “Anh cho rằng tôi dễ bắt nạt vậy sao?”
“A… tiểu hồ ly…”
Hai người thì thầm nói chuyện, nhưng vẻ mặt của Mạc Thiên không thể giấu được, ánh mắt Ninh Tư Tình tức giận gần như vọt ra khỏi đầu.”
Một lát sau, Mạc Côn cũng bước ra khỏi thư phòng.
“Tư Tình, con tạm thời dọn ra ngoài một khoảng thời gian đi.”
Ninh Tư Tình hoảng hốt: “Vì cái gì?”
“Con còn không biết xấu hổ mà hỏi vì sao?” - Mạc Côn nghiến răng nghiến lợi mắng.
Phương Nhã vội nói: “Tư Tình, lúc này Mạc gia hỗn loạn, con nên chuyển ra ngoài một thời gian, khi nào Bác cả con bớt giận, mẹ sẽ đón con về.”
Phương Nhã sai người dọn hành lý cho Ninh Tư Tình.
Ninh Tư Tình không cam lòng trừng mât nhìn Kiều An Hạ: “Cô hài lòng chưa, cô đừng tưởng rằng đuổi tôi đi cô có sẽ chen chân vào Mạc gia, cô chỉ là một thứ…”
Nhưng cô ta không dám nói, sự sợ hãi vẫn còn đọng lại trong lòng cô ta. Ninh Tư Tình hừ một tiếng đứng dậy bỏ đi.
Kiều An Hạ bất đắc dĩ thở dài: “Nhà anh thật náo nhiệt.”
Mạc Thiên cười nói: “Bây giờ liền ghét bỏ tôi.”
“Ừm, đúng vậy thì sao?” - Kiều An Hạ mỉm cười.
“Em dám…”
“Nhưng Mạc Thiên, cô chạm vào anh anh liên không ổn, vậy sao chúng ta lại…”
“Tôi cũng không biết.”
Kiều An Hạ kinh ngạc, sau đó lại nghe Mạc Thiên nói tiếp: “Tôi vốn nghĩ cả đời sẽ không gặp được một cô gái phù hợp với tôi, đột nhiên liền gặp em.”
Kiều An Hạ cúi đầu, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Mạc Thiên lại muốn cô trở thành phụ nữ của anh ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Chỉ là vì, anh ấy chọn cô, bởi vì cô phù hợp thôi sao?
Tại sao trong lòng Kiều An Hạ dâng lên một cỗ thất vọng, trái tim thắt lại.