Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kiều An Hạ muốn quay về nhà, Mạc Thiên liền đứng lên, vừa muốn đưa cô ra ngoài thì Mạc lão gia từ thư phòng đi ra.
“Đừng về, ta đã cho người chuẩn bị xong phòng ngủ, con tạm thời chuyển về Mạc gia. Ba đã gọi người liên lạc bác sĩ, mấy ngày nay sẽ cho Mạc Thiên kiểm tra toàn bộ.”
Mạc Thiên cau mày nói: “Thân thể của con không có vấn đề gì.”
“Có hay không thì để bác sĩ kiểm tra mới biết.” - Ông ta hơi ngừng lại, lại nói: “Kiều An Hạ cũng ở lại.”
Kiều An Hạ có chút bất ngờ, Mạc lão gia vậy mà đồng ý để cô ở lại nơi. Nhưng nếu lần này có thể để cho Mạc Thiên trị khỏi bệnh liền tốt.
“Lão gia nói đúng, anh nên ở lại trị liệu một chút.”
Mạc Thiên lúc này mới gật đầu: “Được.”
Bữa tiệc buổi tối đành hoảng lại, Kiều An Hảo và Mạc Thiên ăn nhẹ một chút, sau đó cô đi về gian phòng mà Mạc gia chuẩn bị.
Kiều An Hạ ngẩn người một chút, biết nếu ở lại nơi này cô đã mang theo máy tính của mình, biết đâu buổi tối rảnh rỗi sẽ thiết kế một chút.
Kiều An Hạ mang khăn tắm đi tắm, tắm rửa xong đi ra, vén chăn chuẩn bị ngủ, nhìn thấy người nằm trong chăn sợ hết hồn.
“Mạc Thiên? Anh vào bằng cách nào?”
“Cửa không khóa.” - Mạc Thiên cười nói.
“Anh ra ngoài đi.”
Mạc Thiên ngả người về sau nói: “Tôi nhớ em.”
“...”
Lời này của anh, khiến trái tim cô lỡ nhịp.
“Ba của anh biết anh ở đây, chỉ sợ hận chết tôi.”
Mạc Thiên xem thường: “Em cho là ông ấy không biết sao?” - Sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây, tôi giúp em sấy tóc.”
Kiều An Hạ nằm trên đùi Mạc Thiên, nghe tiếng quạt gió phù phù bên tai, dường như nhớ ra rất nhiều đêm trước kia, Mạc Thiên cũng sấy tóc cho cô, hai mắt cô nhíu lại chìm vào giấc ngủ.
“Kiều An Hảo.”
Mạc Thiên gọi tên cô, cô mơ mơ màng màng ừm một cái.
“Tôi muốn hôn em.” - Mạc Thiên nói, lời này anh nói rất nghiêm túc, đặc biệt sau khi hai người cùng trải qua sinh tử hôm nay, anh đột nhiên cảm thấy cô như trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc đời anh.
Cô gái không lên tiếng, chỉ truyền đến tiếng hít thở đều.
Mạc Thiên: “...”
Anh đang tán tỉnh cô, còn cô thì đi ngủ?
Đặt máy sấy xuống, Mạc Thiên cúi đầu hôn lấy môi cô, trực tiếp đặt cô dưới thân.
Đôi môi chiếm lấy môi cô, bàn tay cởi chiếc áo choàng ngủ, kéo một cái dây, toàn bộ cơ thể yêu mị hiện ra không có chút che chắn.
Đôi môi bị mút đến mức Kiều An Hạ có chút tê dại ở cánh môi, bắt đầu hé cánh rồi rên rỉ, lợi dụng khe hở, anh đưa đầu lưỡi luồn vào bên trong, cuộn lấy cánh lưỡi cô.
“Kiều An Hạ, của em thật đẹp.” - Mạc Thiên dùng ánh mắt nóng bỏng dán lên thân thể trắng ngần xinh đẹp đã bị phơi bày của cô, sau đó đưa tay cởi quần áo trên người ra.
“Mạc Thiên, anh muốn làm gì?” - Kiều An Hạ trợn mắt nhìn người đàn ông đang để lộ ra da thịt săn chắc… có chút đoán được ý đồ của anh, nhưng đây là Mạc gia mà…
“Ăn thịt em.”
Chẳng đợi Kiều An Hạ đáp trả, cho đến khi trên thân cả hai không còn thứ gì vướng lại, Mạc Thiên đè ép cô dưới giường lớn, đôi môi ngậm chặt đỉnh hồng đang sưng lên của cô, đầu lưỡi nóng bỏng trơn ướt không ngừng đùa bởn, đôi môi không ngừng mút lấy, một bàn tay khác bóp mạnh bờ ngực bên kia không để nó cô đơn, nhào nặn thành nhiều loại hình thù khác nhau.
“A….ưm… Mạc Thiên, không nên ở đây đâu…”
Kh.oái cảm truyền đến dây thần kinh từ bộ ngực bị chơi đùa, Kiều An Hạ không nhịn được uốn éo cơ thể bên dưới, hoa h.uyệt bên dưới không ngừng rỉ ra mật hoa trơn bóng, đầy kích thích, cảm giác trống rỗng, cảm giác muốn lấp đầy truyền đến, Kiều An Hạ cảm giác ngứa ngáy hạ thân, muốn thật nhiều hơn.
Một bàn tay nóng bỏng đột nhiên hiểu được ham muốn của cô, đặt bàn tay lên hoa h.uyệt mà vuốt ve.
“A… tiểu hồ ly… miệng lớn nói không muốn mà miệng nhỏ chảy thật nhiều nước như vậy….”
Giọng nói đầy mê hoặc của Mạc Thiên vang lên, tiếp đó Kiều An Hạ cảm giác hoa h.uyệt bị một đầu lưỡi dài nhám nóng ấm linh hoạt liếm láp.
Toàn thân Kiều An Hạ căng cứng, khoái cảm kịch liệt, anh dùng lực mút lấy hai cánh hoa, dùng răng nhẹ nhàng cắn lấy viên trân châu nhô lên, rồi lậy mút lấy, rồi lại nhả ra, có chút thô bạo, có chút căng tức, nhưng lại đưa Kiều An Hạ đến bồng lai tiên cảnh, cô phải dùng tay bịt miệng mình lại để ngăn đi tiếng rên rỉ đầy d.âm đãng của chính mình.
“Đừng… Mạc Thiên… đừng cắn nữa… ngứa lắm…”
Kiều An Hạ run rẩy lắc đâu, một tay bịt miệng mình, một tay tóm lấy tóc trên đầu của Mạc Thiên đang nằm ở ngay dưới bụng mình.
Bàn tay anh mạnh mẽ nâng mông cô lên, dùng lực tách hai chân cô ra, tư thế này hoàn toàn bại lộ mật đạo đang tràn ngập mật ngọt, hai cánh hoa bị cắn đến ửng đỏ, gậy sắt nóng bỏng cọ qua cọ lại đùa bỡn cánh hoa, khiến hang động ngứa ngáy liên tục phun ra mật ngọt.
Bị đùa bởn, toàn thân cô ngứa ngáy, càng thêm mẩn cảm, muốn nuốt lấy gậy sắt vào bên trong cánh hoa, lấp đầy sự trống rỗng, nhưng Mạc Thiên lại không nuông chiều cô như mọi khi, cô càng thèm muốn, anh càng không cho.
“Em muốn cái gì, nói cho tôi nghe.” - Mạc Thiên dùng ánh mắt tà mị trên khuôn mặt đẹp trai tuấn mãnh nhìn bộ dạng đang thèm muốn của cô dưới thân mình.
Kiều An Hạ cắn môi không nói, hai mắt ướt át vì khoái cảm nhìn anh.
Mạc Thiên lắc đầu một cái, bỏ đi, tiểu hồ ly của anh trời sinh bướng bỉnh.
Gậy sắt phía dưới đã đặt ngay cửa động, lần này không đùa giỡn nữa, c.ắm thẳng vào bên trong hoa h.uyệt đang tràn ngập mật ngọt trơn ướt, từng cú nhấp mạnh nhẹ không quy định, kích thích hang động càng ngày càng phun ra nhiều mật ngọt, khiến gậy sắt ướt đẫm.
“Đừng…đừng mà… ở đây không được đâu.”
“Không muốn sao? Hửm.” - Mạc Thiên đưa bàn tay chạm vào viên trân châu, nhấn mạnh, mật ngọt tìm khe hở túa ra, ướt đẫm cả ngón tay anh: “Miệng nhỏ phun nước ướt như vậy, tiểu hồ ly của tôi… thật d.âm đãng.”
Không đợi cô phản ứng, Mạc Thiên cười lạnh một tiếng, ngón tay thô bạo xoa nắn xoa nắn viên trân châu đã sưng c.ứng, gậy sắt bỗng dưng hung hăng xông vào bên trong hang động mạnh mẽ hơn, không cho cô thời gian thích ứng, c.ắm vào vừa mạnh vừa sâu.
“Ưm…a….a…a…a.” - Tiếng rên rỉ ngắt quẳng phía sau bàn tay che miệng, cô không tài nào thích ứng được sự kịch liệt của anh, hoa h.uyệt cấp tốc co rút lại, tạo nên một khoái cảm cực hạn bị bị Mạc Thiên kịch liệt c.ắm vào rút ra.
“A…tiểu hồ ly, của em thật chặt, kẹp thật sướng…muốn đâm thật mạnh, muốn đâm hỏng.” - Bàn tay anh tóm lấy hai chân cô tách ra hết mức, gậy sắt to dài, không ngừng ra vào hang động chật hẹp.
“A…không được…Mạc Thiên…a…a… ăn không nổi, lớn quá… sắp không được rồi…”
Hang động dưới thân Kiều An Hạ đã ướt thành một mảng, toàn thân cô rung rẩy đạt cực đỉnh, mật ngọt theo gậy sắt trào ra không kiểm soát.
Mạc Thiên quá xấu xa, nhìn thấy cô đạt cực đỉnh vẫn không có ý định nhẹ nhàng hơn, vẫn điên cuồng c.ắm vào rút ra cửa động, toàn thân Kiều An Hạ muốn nổ tung, ra sức uốn éo cơ thể muốn thoát ra, lại bị anh trực tiếp đâm vào nơi sâu nhất, khiến toàn thân thêm lần nữa tê dại.
Mạc Thiên bỗng nhiên rút gậy sắt ra khỏi cửa hang, một đợt cao trào vừa qua khiến cửa động vô cùng nhạy cảm, bờ môi tóm lấy cửa động, liếm láp tất cả mật ngọt từ bên trong đến bên ngoài.
“Ưm….”
Kiều An Hạ cảm thấy hôm nay Mạc Thiên quá khác lạ, anh ấy quá điên cuồng muốn xâm chiếm cô.
Mạc Thiên lui về phía sau một chút, lật người Kiều An Hạ năm úp lại, bốp một tiếng, đánh vào cặp mông cong vút: “Vểnh mông lên.”
Bờ mông căng mọng mẫn cảm co rút lại mà vểnh lên, miệng nhỏ bên dưới đẩy cao, Mạc Thiên cầm gậy sắt to dài sưng tấy đẩy vào, cho miệng nhỏ ăn nguyên một gậy không chừa một khe hở.
Khoái cảm kịch liệt, vừa đạt cao trào, vừa bị mút mát ngứa ngáy, giờ lại bị xâm chiếm khiến cô không chịu nổi kẹp chặt hai chân, hoa h.uyệt trơn nháp co rút lại, kẹp lấy gậy sắt từ phía sau đâm tới, đâm sâu đến cực hạn cuối cùng.
“A…tiểu hồ ly, kẹp thật chặt… kẹp rất sướng… của em bị tôi chơi bao nhiêu lần vẫn chặt chẽ như vậy…chơi em thật sướng…”
Mạc Thiên sướng đến mức bốp chặt eo cô, dùng lực đâm vào với tối độ không thể tin được, phành phạch đâm vào tận cùng, cho đến khi hai dòng chảy từ cửa động túa ra theo bắp đùi chảy xuống ga giường ướt thành hai vũng.
“Tiểu hồ ly, ở đây không có áo mưa… tôi bắn vào bên trong em, có được không?”
Kiều An Hạ chóng hai tay dưới gas giường, đầu lắc điện cuồng: “A…đừng…hôm nay…không an toàn…”
Chỉ nghe thấy tiếng hừ lạnh phía sau lưng, vẫn là không cho anh bắn vào…
Mạc Thiên từ phía sau phát ra tiếng hừ hừ, ngón tay đột nhiên chạm vào lỗ nhỏ chúm chím gợi tình trước mặt, đầu ngón tay ma sát bên ngoài, phía dưới mẫn cảm đến mức co lại, Mạc Thiên nhếch môi, hai mắt sáng lên, lập tức thăm dò ngón tay vào bên trong.
“Không…Mạc Thiên… không được…” - Kiều An Hạ như hét lên.
Bên trong tựa hồ như tầng tầng lớp lớp vách thịt bọc lấy ngón tay của anh, kẹp thật chặt, nghĩ đến nếu gậy sắt c.ắm vào nơi này sẽ điên đảo ra sao.
Gậy sắt lần nữa mạnh mẽ tìm kiếm điểm G nhạy cảm, cố tính đâm vào một điểm, khiến Kiều An Hạ điên đảo, thêm lần nữa cao trào.
Cánh tay mạnh mẽ vòng eo cô ôm lấy, gậy sắt cứng rắn rút ra khỏi hang động, mật ngọt phun ra dính nhớt cả gậy sắt. *** *** đưa đến lối vào lỗ nhỏ bên trên đầy mẫn cảm mà ma sát và thăm dò.
“Mạc Thiên, không thể…đừng c.ắm vào… nơi đó không được…”
“Đừng sợ… tôi sẽ nhẹ nhàng… sẽ thật nhanh sướng…”
Ngón tay thô thon dài c.ắm vào hang động đang sưng mộng lên mẫn cảm sau khi lên đỉnh, từng ngón tay v.ân vê cánh hoa sưng đỏ, bên trong đột nhiên ngón tay cong lên, tìm được điểm nhạy cảm nhất, nhẹ nhàng xoa xoa.
Khi ngón tay chạm vào điểm G, khoái cảm kích liệt kéo đến như một dòng điện, cảm giác toàn thân muốn gậy sắt lấp đầy một lần nữa.
Gậy sắt nhân cơ hội Kiều An Hạ lên cực điểm, gậy sắt đang thăm dò cúc hoa bị nuốt vào, đầu rùa một đường trơn tuột vào, cả hai đều phát ra tiếng rên rỉ.
“Đau… đau… lưu manh… rút ra….a…a…” - Kiều An Hạ bị kích thích đến mức quên mất ở đây là Mạc gia, gậy sắt c.ắm vào quá thô, quá to, khiến cô muốn rách ra, gậy sắt bị kẹp cắn thật chặt, vừa đau, vừa hưng phấn.
“Cộc…cộc…” - Kiều tiểu thư… có chuyện gì sao.
Bên ngoài có tiếng người hầu gõ cửa khi nghe tiếng hét.
Kiều An Hạ sợ hết hồn, Mạc Thiên phía sau bị kẹp đến đau cả gậy sắt, dừng một chút để thích ứng.
“Tôi…tôi không sao… có gián… tôi…tôi bắt được rồi, không sao.”
Người hầu bên ngoài ngẩn ngơ… Mạc gia có gián sao?
Nghe tiếng bước chân của người hầu rời đi, Mạc Thiên khuấy động ngón tay bên hoa h.uyệt gảy vào điểm G, gậy sắt đã bắt đầu động đậy nhẹ nhàng.
Kiều An Hạ cảm thấy căng tức, cả người đều lâng lâng, không kiềm chế được mà thét lên.
Ngón tay đang c.ắm vào hoa h.uyệt rút ra mang theo **** *** nhiễu ra, chồm người lên trên, nhét hai ngón tay vào miệng cô, ép buộc cô mút lấy ngón tay của anh.
“Bảo bối, em muốn cả Mạc phủ nghe em rên rỉ d.âm đãng ra sao sao?”
Kiều An Hạ bị ngón tay trong miệng chặn lại, âm thanh rên rỉ chỉ còn nghe ư ử trong cuốn họng.
“Sướng quá… em đúng là tiểu hồ ly… nơi nào cũng cắn thật chặt.” - Bên dưới, gậy sắt được hông dùng sức c.ắm vào, bị kẹp đến gắt gao khiến tón thân anh đổ mồ hôi nhỏ giọt xuống tấm lưng trắng nõn nà hoàn mỹ không chút tì vết. Anh vươn tay, tiếp tục lấy một chút mật ngọt ở hang động ẩm ướt, đè ép ngực rộng xuống lưng cô, luồn tay xuống phía dưới, chụp lấy bờ ngực lẳng lơ run rẩy, dùng sức xoa nắn, v.ân vê đỉnh hồng.
Từng cú nhấp vang lên tiếng phành phạch, bên trong quen thuộc với gậy sắt, khi cô tưởng chừng bản thân sắp chết đến nơi, một khoái cảm khác lạ kéo đến, khiến hoa h.uyệt co giật, tiếp tục lên đỉnh.
Gậy sắt c.ắm ở trong cúc hoa, dùng sức ma sát, cái sâu mạnh hơn cái trước, Kiều An Hạ rên rỉ khàn cả giọng bị ngón tay chặn lại.
Ngay khi toàn thân Kiều An Hạ đã kiệt sức vì lên đỉnh quá nhiều, hạ thân tê dại, Mạc Thiên từ phía sau phát ra tiếng gầm, gậy sắt trương to, tinh túy cuồng nhiệt phun ra, lấp đầy cúc hoa vẫn đang mẫn cảm đến kẹp chặt của Kiều An Hảo, làm cô bị kích thích đến mức ngất đi trong khoái cảm.