Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kiều An Hạ tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Muốn đưa tay xoa đầu, liền phát hiện cơ thể đang bị trói lại, như thế nào cũng không động đậy được.
Trong lòng Kiều An Hạ run lên, cố gắng nhìn kỹ xung quanh. Trong căn phòng tối tăm, chỉ có một mình cô bị trói ném trên giường lớn.
Chính là Viên Phàm và Kiều An Hiên, bọn họ lại có thể làm như vậy với cô.
Đang suy nghĩ thì cửa phòng mở ra, sau một tiếng cạch, đèn sáng lên.
Khuôn mặt ghê tởm cửa Cao Phú Quý xuất hiện ở cửa, nụ cười thô tục: “Tiểu mỹ nhân, không ngờ phải không? Em lại rơi vào tay tôi.”
Kiều An Hạ run lên: “Ông muốn làm gì?”
“Đương nhiên là chơi em rồi.” - Vừa nói hắn vừa từ từ đi tới.
Tay chân Kiều An Hạ bị trói không thể cử động, chỉ có thể dùng toàn thân liều mạng co rút lại.
“Mỹ nhân, đừng sợ, tôi sẽ dịu dàng.” - Cao Phú Quý nói, ba vết cào trên mặt ông ta càng thêm dữ tợn, hắn tóm lấy chân Kiều An Hạ, kéo cô về phía sau.
Hắn bắt đầu xé quần áo của cô, nhưng vì bị trói nên hắn không thể cởi ra hết.
Kiều An Hạ toàn thân phát rung, ngay lúc hắn kéo quần áo của cô, cô nâng chân đạp một cái, vô tình trúng ngay huyết mạch của hắn.
Cao Phú Quý đau đến gương mặt văn vẹo, tay ôm lấy hạ thể.
“Con đ.ĩ, mày được người khác tặng tới, con ngang bướng cái gì? Hôm nay ông đây chơi chết mày.”
Kiều An Hạ cắn chặt răng, gắt gao trừng mắt nhìn Cao Phú Quý, bất kể như thế nào, cô cũng sẽ phản kháng đến cùng.
Cao Phú Quý tức giận trước sự bướng bỉnh của cô, lần này hắn trực tiếp dùng sức cưỡi lên thân Kiều An Hạ.
Hắn nghiến răng nghiến lời trừng mắt nhìn cô: “Con khốn này, mày đã không biết điều thì đừng trách ông đây không khách khí.”
Mạc Thị.
Trong phòng họp, một giám đốc chi nhánh đang đứng trước Mạc Thiên để báo cáo công tác.
Trợ lý đẩy cửa vào, nói nhỏ vào tai Mạc Thiên mấy câu, ánh mắt anh tối sầm, ném báo cáo lên bàn đứng dậy.
“Tạm dừng cuộc họp.”
“Mạc…Mạc tổng…”
Lời còn chưa dứt, Mạc Thiên đã bước ra khỏi cửa.
Mọi người trong phòng họp nhìn nhau trợn mắt, một người yêu công việc như mạng sống như ông chủ, là chuyện gì có thể khiến boss bỏ cuộc họp mà lao thẳng ra khỏi cửa.
Lúc này, tại một căn phòng rộng lớn, Cao Phú Quý đè trên thân Kiều An Hảo điên cuồng xé nát quần áo của cô, mạnh bạo đến mức Kiều An Hạ sợ hãi chưa từng có, có lẽ hôm nay là ngày cô phải chết.
Đột nhiên ở phía cửa vang lên ầm ầm mấy tiếng. Không giống như gõ, mà là ra sức đập mạnh.
Cao Phú Quý hùng hổ đẩy Kiều An Hạ chửi bới: “Mẹ nó, rốt cuộc tên nào làm hỏng chuyện tốt của lão tử.”
Vừa dứt lời, cánh cửa rơi xuống ầm một tiếng, gương mặt của Mạc Thiên xuất hiện, ánh mắt anh lướt qua phía Kiều An Hạ đang bị trói trên giường, quần áo bị xé tả tơi.
Tim anh nhu nghẹn lại, dưới tốc độ của gió, anh nện thẳng cú đấm vào mặt Cao Phú Quý.
“Mạc…” - Cao Phú Quý còn chưa kịp nói gì, đã bị lật úp đè xuống mặt đất, Lương Ân từ phía sau đã khống chế hắn.
“Ra ngoài hết đi.” - Mạc Thiên nhìn bọn người đang muốn tiến vào liền lớn tiếng.
Lương Ân nghe vậy, ánh mắt lướt quá Kiều An Hạ, sau đó áp chế Cao Phú Quý đi ra ngoài cùng đâm cận vệ.
Mạc Thiên cởi áo khoác của mình, chậm rãi đi về phía trước, khoác lên người cô gái nhỏ đang run rẩy.
Kiều An Hạ sợ đến không còn tỉnh táo, theo bản năng co rúm người lại: “Đừng chạm vào tôi.”
“Là tôi đây.” - Mạc Thiên ôm cô gái đang sợ hãi vào lòng: “Tôi là Mạc Thiên, đừng sợ.”
“Mạc Thiên?” - Kiều An Hạ khàn giọng ngẩng đầu lên, trong mắt người đàn ông mang theo sự thương cảm, không giống như người đàn ông trước kia, khi nào gặp cô cũng muốn giao dịch, và bức cô phải ngủ với anh.
“Đúng vậy, là tôi đây, em đừng sợ.”
Không hiểu vì sao, lời nói này của anh khiến sợ hãi trong lòng Kiều An Hạ tiêu tán đi rất nhiều. Mũi cô cay cay, không nhịn được nữa mà nhào vào trong ngực Mạc Thiên, khóc lớn.
Mạc Thiên chỉ lẳng lặng ôm cô, cho đến khi cô khóc đến lả người, anh liền bế cô ra khỏi nơi chết tiệt này.
Khi Kiều An Hạ tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau, cô đang nằm trong bệnh viện, vết thương trên người đã được băng bó lại.
Bên giường, một cô gái mặc vest công sở thấy cô đã tỉnh liền cười nói: “Kiều tiểu thư, cô tỉnh rồi. Tôi là trợ lý của Mạc tổng, tôi tên là Anna. Mạc tổng phân phó tôi ở đây chăm sóc Kiều tiểu thư, cô có cần gì đều có thể nói với tôi.”
Cô ấy là người của Mạc Thiên…
Ký ức ngày hôm qua hiện lại trong đầu cô, nếu Mạc Thiên không xuất hiên kịp lúc, có lẽ cô đã…
Viên Phàm, hắn ta thật nhẫn tâm…
“Mạc… Mạc tiên sinh đâu rồi?”
Nghe vậy, Anna khẽ cười một tiếng: “Mạc tổng hôm qua vì đi giúp cô nên bỏ lỡ cuộc họp quan trọng, cho nên sáng sớm hôm nay liền đi Mạc thi tiếp tục cuộc họp, sau đó sẽ đến thăm cô.”
“Ừm.” - Kiều An Hạ gật đầu: “Vậy tôi sẽ đợi anh ấy đến.”
Anna có chút ngạc nhiên: “Cô có việc cần gặp Mạc tổng?”
Kiều An Hạ chỉ gật đầu, sau đó nằm xuống, nhắm mắt lại.
Tỉnh lại một lần nữa, đã là trời tối, trong phòng không có mở đèn.
Trong bóng tối vang lên một giọng nam nhan trầm thấp: “Nghe Anna nói, em tìm tôi?”
Kiều An Hạ sửng sốt, ngồi bật dậy mở đèn lên.
Nam nhân trước mặt cô mặc một bộ vest cao cấp thiết kế dành riêng cho Mạc gia, lúc này đang khoanh chân ngồi trên ghế sô pha đối diện giường bệnh, vẻ mặt lười biếng, chỉ có đôi mắt sâu thẳm đang lẳng lặng nhìn Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ đột nhiên hoảng sợ cụp mặt xuống, nhưng nghĩ đến tất cả những gì Viên Phàm đã làm với cô, cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và đối mặt với Mạc Thiên.
Một lúc sau, Mạc Thiên khẽ cười một tiếng rồi đứng lên.
“Em thật sự khiến tôi bất ngờ. Không ai dám nhìn tôi như vậy cả, nói đi em muốn gì ở tôi?”
“Giao dịch kia, tôi đồng ý làm tình nhân của anh.” - Kiều An Hạ lấy hết dũng khí nói ra.
“Sao?” - Mạc Thiên dừng lại nhìn Kiều An Hạ.
Dũng khí vừa rồi của cô bỗng nhiên bị cắt đứt, Kiều An Hạ muốn mở miệng nhưng không thể nói được gì.
“Không sao, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.” - Vừa nói cô vừa muốn nằm xuống.
“Muốn đổi ý?” - Mạc Thiên bắt lấy tay cô, kéo vào lòng: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”
Khí chất nam tính mạnh mẽ của người đàn ông này khiến cô không thở được, chỉ cúi đầu thấp giọng: “Ừm.”
“Lý do, em muốn lấy lại dự án cho Viên Phàm à?”
“Dĩ nhiên không phải.” - Kiều An Hạ cắn răng: “Tôi muốn hắn ta phải trả giá.”
Nghe vậy, khóe môi Mạc Thiên liền cong lên: “Tốt lắm.”
“Nhưng tôi có một điều kiện.”
“Muốn nói điều kiện với tôi?” - Mạc Thiên nhíu mày: “Em vẫn là người đầu tiên.”
Sau đó, tâm tình rất tốt, đưa tay nghịch mái tóc dài xõa ra của cô: “Nói xem nào?”
“Một năm, giao dịch này có thời hạn một năm. Trong một năm này, anh không được hạn chế tự do đi lại của tôi, tôi cam đoan trong thời gian giao dịch tuyệt đối sẽ không phản bội anh. Sau một năm, bất kể ra sao, giao dịch sẽ dừng lại.”
Bàn tay đang vuốt ve mái tóc của Mạc Thiên dừng lại, anh nhếch môi: “ Em dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ đồng ý những điều kiện này?”
“Mạc tiên sinh…” - Kiều An Hạ muốn nói lại thôi: “Tôi biết yêu cầu của tôi nhiều nhưng mà…”
“Tôi đồng ý yêu cầu này của em.” - Mạc Thiên cắt đứt lời cô: “Có lẽ một năm sau, tôi cũng sẽ chán.”
Nghe vậy, Kiều An Hạ không hiểu vì sao tim lại đập thình thịch, sau đó cụp mắt xuống: “Cảm ơn anh, Mạc tiên sinh.”
“Không cần phải cảm ơn tôi, tôi hy vọng em có thể giải quyết chuyện của mình với Viên Phàm càng sớm càng tốt. Mặc dù chỉ là giao dịch, nhưng tôi không thích tiểu tình nhân của mình lại vướng bận tới kẻ khác.”
Kiều An Hạ cũng tự nghĩ, dù Mạc Thiên không nói, cô cũng sẽ phải ly hôn với tên khốn đó.
“Tôi biết, tôi sẽ giải quyết việc này sau khi xuất viện.”
Lương Ân đẩy cửa đi vào, hỏi thăm tình hình của Kiều An Hảo, sau đó nói về cách sẽ xử lý Cao Phú Quý.
Chỉ e cả đời này hắn sẽ không thể sinh sản và chôn vùi tương lai trong tù.
Ngồi một lúc Lương Ân lại hỏi: “Kiều tiểu thư, cô là cô gái đã làm nhục Mạc tổng vào đêm anh ta bị thương?”
Làm nhục?
Đêm cô gặp Mạc Thiên, quả thật anh ta bị thương khắp người.
Hai má Kiều An Hạ đột nhiên đỏ bừng, cúi đầu không biết nên nói cái gì.
Mạc Thiên cau mày nói: “Lương Ân.”
“Lập tức đi ngay.” - Nói xong, Lương Ân vẫy tay về phía Kiều An Hạ: “Hẹn gặp lại.”