Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người rời khỏi khách sạn, dọc đường đi không ít ánh mắt đổ dồn về phía này, cũng phải thôi, diện mạo của Lương Khê cùng Triệu Ảnh Quân thật sự quá nổi bật, dù có đem bọn họ vứt vào đám đông, chỉ một cái liếc mắt liền nhận ra.
Đứng ở mép đường, Lương Khê vẫy tay bắt taxi: "Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về nhà."
Thấy đối phương mãi không trả lời, Lương Khê khó hiểu quay đầu, Triệu Ảnh Quân một bộ trầm mặt, cúi đầu không nói.
"Cậu không khỏe sao?" Lương Khê lo lắng hỏi, dẫu sao cậu cũng đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với anh.
"Tôi không có nhà."
"Cái…" Lương Khê có hơi kinh ngạc, đánh giá Triệu Ảnh Quân hồi lâu mới dám xác định đôi mắt anh chưa từng né tránh, có lẽ không phải lời nói dối. Nhớ lại bản thân cũng từng là trẻ mồ côi, đáy lòng Lương Khê sinh ra chút đồng cảm, vô thanh vô thức mở lời: "Cậu không ngại đến sống cùng tôi đi, tôi cũng chỉ có một mình."
"..." Triệu Ảnh Quân cúi đầu, khuôn miệng không nhịn được khẽ nhếch, áp chế xúc động trong lòng, lần thứ hai ngẩng đầu, mày khẽ chau lại, ấp úng nói: "Làm… làm phiền anh."
"Không có gì." Lương Khê cũng không quá để tâm, cùng là đàn ông với nhau việc này cũng không phải vấn đề lớn.
Một câu nói liền định sẵn mọi chuyện, Triệu Ảnh Quân dọn đến sống cùng Lương Khê, hành trang của anh cũng chỉ có ít quần áo cùng một con gấu Teddy lớn hơn một mét, lông gấu màu trắng đã ngả sang màu trứng gà, xem ra tuổi đời nó không nhỏ.
"Cậu cũng thích gấu bông?" Vốn tưởng rằng tên đàn ông ba mươi tuổi như mình thích chơi thứ này đã đủ kỳ quặc, lúc này nhìn tới Triệu Ảnh Quân, Lương Khê dù cố đem hai hình ảnh trái ngược này đặt cạnh nhau, vẫn là không hề tương thích.
Triệu Ảnh Quân không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ thản nhiên ôm nó vào phòng ngủ, anh không thích gấu bông, chỉ vừa vặn người trong lòng anh yêu thích nó mà thôi.
Đôi khi tình yêu chính là vô tri như vậy.
Lương Khê lẳng lặng nhìn bóng lưng Triệu Ảnh Quân, dường như trong ký ức đã từng thấy qua, nhưng hiện tại cậu không làm cách nào nhớ ra được.
Đi theo Triệu Ảnh Quân vào phòng, Lương Khê đứng tại cửa nhìn anh đem quần áo cất gọn gàng vào tủ, mỉm cười nói: "Để tôi gọi điện cho cửa hàng gia dụng đặt thêm một chiếc giường."
"Không cần."
"Tại sao?" Có cần phản bác nhanh vậy không? Lương Khê nghĩ.
Triệu Ảnh Quân từ từ bước đến chỗ Lương Khê, cúi thấp người đứng ngang bằng với cậu: "Tôi muốn ngủ cùng giường với anh."
Lương Khê ban đầu sửng sốt, sau khẽ cười vươn tay kéo lấy cổ áo anh: "Cậu không sợ nửa đêm tôi làm ra chuyện bậy bạ."
"Rất sẵn lòng phục vụ." Triệu Ảnh Quân híp mắt cười.
Lưu manh, trong đầu Lương Khê tự động nhảy ra hai chữ này: "Không đùa nữa, cậu muốn ăn gì?"
"Anh nghỉ ngơi đi, để tôi." Triệu Ảnh Quân kéo Lương Khê đến bên giường, buộc cậu nằm xuống.
"Nhưng…" Lương Khê muốn ngồi dậy, cậu cảm thấy Triệu Ảnh Quân không phải một người thường xuyên vào bếp đâu, ngộ nhỡ…
Giọng điệu Triệu Ảnh Quân trở nên nghiêm khắc: "Ngoan, nghe lời tôi, nghỉ ngơi một lát."
Nghe Triệu Ảnh Quân nói đến vậy, Lương Khê chỉ đành ngoan ngoãn nằm trên giường mà lướt điện thoại xem tin tức giải trí, chán rồi lại nghiêng đầu nhìn sang chú gấu Teddy bên cạnh, lén lút nhìn cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, cậu mới dám ôm lấy, không ngờ lông nó lại mềm mại đến mức này, thoải mái đến nỗi Lương Khê ngủ quên lúc nào chả hay.
Ở phòng bếp, Triệu Ảnh Quân mở cửa tủ lạnh đem toàn bộ nguyên liệu bày biện trên bàn, mặc tạp dề, tao nhã thắt thêm một cái nơ, nở một nụ cười vô cùng tự tin.
"Được rồi, trước hết là rửa rau…" Loay hoay cả buổi, Triệu Ảnh Quân cũng làm xong một bàn thức ăn, gồm bốn món mặn cùng một món canh. Lúc này Lương Khê cũng từ bên ngoài đi vào, ngửi được mùi thức ăn có chút khen khét…
"Anh dậy rồi sao?" Triệu Ảnh Quân kéo ghế cho Lương Khê: "Đến ăn cơm đi."
Lương Khê rất tự nhiên ngồi xuống, dùng muỗng xới cơm vào bát cho cả hai, dường như hơi nhão. Lại nhìn dĩa rau xào đã đen đến mức không đoán ra được chủng loại, Lương Khê vẫn không tỏ vẻ gì, dùng đũa gắp vào miệng ăn thử, màu sắc tuy không đẹp nhưng cũng không đến mức khó ăn.
Thấy Lương Khê ăn đồ tự tay mình nấu, Triệu Ảnh Quân trong lòng vui sướng như có một bầy ngựa chạy qua, tự nhủ cần phải cố gắng hơn nữa.
"Cậu cũng ngồi xuống ăn cơm đi."
"A, được."
Dưới căn nhà nhỏ, hai người đàn ông cùng dùng bữa, dẫu không biểu hiện ra ngoài nhưng tâm tình bọn họ đều vui vẻ, không một mình… Thật tốt!