Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe được giọng nói của Lương Khê, Trì Viễn hoảng loạn, nhanh tay đem toàn bộ đĩa CD cất vào tủ, vội trả lời: "Không… không có gì!"
Lương Khê từ ngoài bước vào, đưa mắt nhìn xung quanh, phòng ngủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc cũng được sắp xếp ngăn nắp, không có vấn đề gì: "Tối nay cậu và Hân Nghiên ở lại dùng bữa đi, xem như lời cảm ơn của tôi."
"Được." Trì Viễn từ dưới đất đứng lên, ra khỏi phòng vẫn không ngăn được nhìn tủ đầu giường thêm lần nữa.
Bận rộn cả ngày, ai nấy đều có chút mệt mỏi, may mà buổi chiều Lương Khê đã nhờ Hân Nghiên ra ngoài mua đồ về nấu ăn, nên bữa tối cũng không đến mức chậm trễ.
"Lẩu?" Trì Viễn mắt chữ O mồm chữ A nhìn nồi lẩu sôi sùng sục, tỏa ra hương vị thơm ngào ngạt.
"Anh Khê nấu đó." Hân Nghiên cầm chén đũa từ trong bếp đi ra, ngửi được mùi thơm thức ăn, bụng cô cũng phát ra âm thanh "rột rột".
Âm thanh quá mức lớn khiến hai người đàn ông trong phòng đều nghe thấy, Hân Nghiên xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào.
"Đều đói rồi, ngồi xuống cùng ăn thôi." Lương Khê đặt một khay thịt bò cùng hải sản xuống bàn, kéo ghế ngồi phía đối diện Trì Viễn.
"Dạ vâng." Hân Nghiên cũng ngồi xuống cạnh Lương Khê.
Đem thịt, hải sản và rau cho vào nồi lẩu, Trì Viễn cùng Hân Nghiên thầm nuốt nước bọt, muốn ăn quá đi mất! Chính là bị gương mặt trông đợi của hai người chọc cười, lẩu vừa sôi Lương Khê đã múc vào bát cho họ: "Đừng khách sáo!"
"Ưm ưm." Hân Nghiên đã sớm bị cơn đói chi phối, không màng hình ảnh thục nữ của bản thân, cắm đầu vào bát.
"..." Trì Viễn vẫn chưa động đũa.
"Ăn đi." Lương Khê chủ động gắp cho Trì Viễn một miếng thịt, lại gắp cho Hân Nghiên một con tôm càng xanh, sau mới tự mình dùng bữa.
Nhìn miếng thịt trong bát, Trì Viễn có một loại xúc động không nói thành lời, dùng đũa cho miếng thịt vào miệng chậm rãi nhai, thật ngọt.
Một đường tập trung ăn uống, hầu như trong suốt bữa ăn ba người không hề mở miệng nói thêm bất kỳ lời nào. Dùng bữa xong, Lương Khê dọn dẹp bát đũa trên bàn, Trì Viễn cùng Hân Nghiên cũng tới phụ giúp một tay.
"Trễ rồi hai người về đi." Lương Khê nói: "Phần còn lại cứ để đấy cho tôi."
"Nhưng…" Hân Nghiên đang định nói thêm, chợt phát hiện đồng hồ trên tường kim giờ đã chỉ mười giờ đêm, ngày mai cô còn phải đến công ty nữa.
"Vậy bọn tôi về trước, có gì cần giúp đỡ cứ liên lạc cho tôi." Trì Viễn đưa tay lên tai ám chỉ, sau mới mang theo Hân Nghiên đi khỏi.
Tất bật suốt cả một ngày, Lương Khê sau khi từ phòng tắm đi ra đã mệt muốn chết, vừa lên giường liền muốn rơi vào mộng đẹp, đương lúc sắp chìm sâu, Lương Khê mới sực nhớ đám gấu Teddy của mình đều còn trong căn hộ của Thẩm Đông Quân.
Cũng không thể quay về chỗ đó đi… Phải làm sao? Phải làm sao? Lương Khê tâm trạng sầu não, nhưng có lẽ vì bản thân thực sự rất mệt, chẳng bao lâu âm thanh ngái ngủ của cậu đã vang bên, căn phòng sáng đèn suốt cả đêm đó.
*** *** ***
Trì Viễn trước đưa Hân Nghiên về nhà, sau mới trở về chỗ ở của mình. Đoạn đường phía trước vắng lặng không một bóng người, phải đi tiếp một đoạn khá xa, thỉnh thoảng mới bắt gặp được vài người lao công đang quét đường.
Mở cửa xe, gió lạnh trực tiếp hất vào mặt khiến Trì Viễn tỉnh táo hơn không ít, từ trong túi áo lấy ra một cái đĩa CD, đây là món đồ hắn trộm lấy từ căn hộ của Lương Khê.
Mày đang làm cái gì vậy chứ? Cái này là ăn cắp, ăn cắp đó biết chưa? Trì Viễn suốt dọc đường đều đinh ninh như thế.
Nghiêng đầu nhìn đĩa CD trên ghế, vỏ bên ngoài rõ ràng là hình ảnh của một cặp nam nữ đang ôm nhau, nhưng tiêu đề và gương mặt của nam chính đều bị xé mất, nếu tinh ý có thể nhận ra vết rách trên đó là do móng tay của người tạo thành.
Rốt cục trước đó đã xảy ra chuyện gì?