Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếu Mộng như trầm ngâm một lúc, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Mạn Mạn, tôi đã chuẩn bị đoạn video ở Lâm Yên kia rồi, nên có gì thì cô cứ hướng về tôi, đừng làm khó dễ anh Đông và chị tôi."
"Uy hiếp tôi?" Kiều Mạn vén chăn mỏng lên ngồi dậy, dựa vào trên đầu giường, thấp giọng bật cười: “Tiếu Mộng, cô chỉ có chút khả năng này thôi?"
"Mạn Mạn, tôi không có cha mẹ, từ nhỏ đã phải đi nhờ ở đậu cùng với chị ăn, chị ấy là người thân duy nhất của tôi, mà anh Đông, là người đàn ông tôi yêu nhất..."
Tiếu Mộng hít thật sâu, nhàn nhạt trần thuật: “Nếu vâng vâng dạ dạ có thể sống yên ổn vô sự với nhau, tôi cũng không muốn phải ép buộc thế này."
Kiều Mạn tự xưng là người khoát đạt không câu nệ, biết tiến biết lui, mặc dù không chứa được hạt cát nào ở trong mắt, thế nhưng chỉ cần có thể bỏ qua, cô đều sẽ cố gắng bỏ qua.
Thế nhưng mà kịch tình cảm cẩu huyết này của Tiếu Mộng và Tương Anh Đông, lại cố biến cô thành trò cười.
Chuyện cười nhạo nhất thiên hạ.
Bàn tay dùng sức nắm chặt điện thoại di động của cô dần trắng bệch, giống như nghe thấy chuyện cười nào, nụ cười càng nồng hơn: “Nói như vậy, người vô tội ngược lại là cô và Tương Anh Đông?"
Dứt lời, cả hai lại trầm mặc.
Cả hai đều biết, mũi kích chống với mũi gươm, kết quả, chỉ có lưỡng bại câu thương.
Không biết qua bao lâu, giọng nói không nhanh không chậm của Tiếu Mộng lại truyền tới lần nữa, rốt cuộc cô ta cũng nói ra mục đích gọi điện thoại đêm khuya.
Cô ta nói: “Mạn Mạn, tôi hy vọng cô có thể nói rõ ràng với anh Đông, bảy giờ tối mai ở Tử Dạ, anh ấy sẽ chờ cô ở đó, cô là người thông minh, nên nói gì, chắc không cần tôi phải nói cũng biết, đúng không?"
Cúp điện thoại, Kiều Mạn siết chặt tay, nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ xuất thần rất lâu.
Đến khi cả người đều cứng lên, cô mới lại nằm xuống.
Tâm loạn như ma, câu nói liên quan đến đoạn video Lâm Yên của Tiếu Mộng vẫn quanh quẩn ở bên tai cô, rất lâu cũng không tiêu tan.
Những hồi ức bị cô cưỡng ép phong tỏa ở tận cùng trong trí nhớ, cứ như vậy gào thét phá rào bung ra, khoảng khắc đó không ngừng lăng trì trái tim cô.
Từ sau khi xảy ra chuyện ở Lâm Yên, cô ngủ không được tốt cho lắm, hôm nay cũng giống như vậy.
Lại bởi vì Tiếu Mộng, sợ rằng khó ngủ được.
...
Bảy giờ ngày hôm sau, Kiều Mạn xuất hiện ở Tử Dạ đúng giờ, cô mặc chiếc váy đầm dài qua gối màu trắng như tuyết, làm nổi bật vóc người mềm mại uyển chuyển của cô.
Tử Dạ là hội sở tư nhân sang trọng nhất, cũng là cao cấp nhất Lâm thành, người có thể đến đây tiêu tiền, không giàu thì cũng sang.
Thành thật mà nói, cô rất ít khi tới đây, mấy lần đi tới, đều là đi với Lâm Yên.
Phó Thanh Sơn buông ly rượu không xuống, nhàm chán dịch chuyển ghế, vừa liếc mắt đã nhìn thấy được bóng dáng màu trắng không cách nào hòa nhập được với nơi này ở cửa kia.
Cô nhìn quanh trái phải, tựa như đang tìm người.
Anh ta cầm lấy ly rượu chát, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói với Kỷ Vân Thâm ở bên cạnh: “Lão Kỷ, cậu vừa từ chối gặp mặt người ta, người ta đã ngựa không ngừng vó tìm tới, chậc chậc, cô gái này yêu cậu thế."
Kỷ Vân Thâm nhìn sang theo động tác tay của Phó Thanh Sơn, liền thấy Kiều Mạn cực kỳ chói mắt đứng ở trong đám người, trong đôi mắt đen như mực dấy lên cảm xúc không biết tên.
Anh lấy một điếu thuốc châm thuốc, ngậm lên miệng, hít một hơi: “Nếu hâm mộ, tôi có thể đề nghị bác trai sắp xếp mấy buổi đi coi mắt cho cậu."
Phó Thanh Sơn vội vàng thu liễm ý cười trên sự đau khổ của người khác trên mặt lại, nghiêm túc nói: “Tôi biết không ít truyền thuyết liên quan đến cô gái này, có thời gian tôi sẽ kể cho cậu nghe, này... cô ấy tới kìa."
Kiều Mạn không quen thuộc với nơi này, tìm một lúc, cũng không nhìn thấy Tương Anh Đông.
Lơ đãng quay đầu, ánh mắt vừa vặn chạm vào ánh mắt sâu không thấy đáy ở cách đó không xa.