Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Lạc sợ điếng hồn, suýt chút nữa đã hét toáng lên vì sợ hãi, vất vả lắm mới duy trì được thiết lập của mình.
Anh ôm chặt Túc Bảo, lùi về sau một bước, cảm giác thế giới quan của mình đã sụp đổ.
Ban đêm gặp quỷ còn có thể nói do mộng du nên gặp ảo giác chứ hiện tại thì không thể lấy cớ này rồi!
Vậy nên, tại sao anh lại nhìn thấy nữ quỷ này?
Tiểu Ngũ nằm trong balo thú cưng cũng giật mình, lập tức kêu quác quác: “Ngươi đừng tới đây…”
Câu thoại mang theo hiệu ứng lồ ng tiếng này cũng chính là lời thoại trong lòng Tô Lạc bấy giờ!
Tuy anh chưa từng gặp nữ quỷ mặc áo cưới trước mắt này bao giờ nhưng dáng vẻ của nó rất quen thuộc, ảnh chụp của nó lúc còn sống đã lưu truyền trong vòng fan của anh từ xưa lắc xưa lơ rồi.
Chính là sasaeng fan gõ cửa nửa đêm, lắp đặt thiết bị theo dõi anh, lẻn vào phòng khách sạn của anh thu thập tóc rụng.
Quả nhiên, phim truyền hình đều gạt người, ai nói quỷ không thể ra ngoài vào ban ngày thế?!
Túc Bảo lại rất bình tĩnh, đúng là vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay mà, bé chợt hỏi: “À cậu tư ơi, sasaeng fan là gì thế ạ?”
Vừa rồi những người dưới lầu đều luôn miệng nói gì mà sasaeng ấy, bé thắc mắc từ nãy đến giờ, sasaeng fan là cơm* gì vậy? Có ăn được không? Có ngon như cơm chiên dứa không nhỉ?
*fan và cơm đều là 饭 nên Túc Bảo nhầm lẫn
Cổ họng Tô Lạc căng thẳng, bề ngoài vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, làm bộ không nhìn thấy nữ quỷ kia.
Anh nhìn thẳng về phía trước không dám chớp mắt, giải thích cho cục bột nhỏ hiểu, cố hết sức khiến sắc mặt mình vẫn như thường: “Sasaeng fan là những người hâm mộ điên cuồng cực đoan, chuyên bám đuôi và có những hành động gây hại tới thần tượng.
Bọn họ coi việc xem trộm, theo dõi, chụp lén đời sống riêng tư của thần tượng là vinh quang…”
Túc Bảo bừng tỉnh, gật đầu tổng kết: “Tức là fan bi3n thái đúng không ạ?” Thì ra không phải là cơm thật…
Tô Lạc thoáng chốc không biết nói gì, bé hiểu như vậy cũng không sai.
Nữ quỷ nghe Tô Lạc nói xong thì u oán than: “Anh trai, sao anh có thể nói người ta như vậy chứ~ Vì anh mà em không cần ba mẹ luôn đấy, anh không thể đối xử với em vậy được, em yêu anh mà… Cho em ở với anh không được ư? Em hứa sẽ nghe lời, nếu anh chê em vướng bận thì em móc tròng mắt của mình ra nhé!”
Nói xong, nó bay sang một bên tự móc mắt ra thật.
"Như vậy thì anh chỉ cần mang theo tròng mắt của em là được rồi! Em đảm bảo sẽ không có chuyện gì đâu! Anh ơi, chỉ cần có thể nhìn thấy anh mỗi ngày là em thỏa mãn rồi…”
Tô Lạc nhìn đôi mắt kia, lông tóc dựng đứng!
Kỷ Trường thấp giọng nói: "Túc Bảo, vào phòng trước đi.
”
Tô Lạc bất ngờ nghe thấy giọng nói vang lên bên tai mình, vừa quay đầu lại thì phát hiện phía sau lại xuất hiện thêm một người, tóc tai trên đỉnh đầu anh lập tức dựng ngược.
Người đàn ông này đến từ khi nào thế?
Bàn tay mở cửa của anh không ngừng run rẩy.
Túc Bảo đồng cảm: “Cậu tư, để con mở cho!”
Thì ra cậu tư và anh trai nhỏ giống nhau, anh trai nhỏ thường xuyên nghiên cứu làm thế nào gặp quỷ nhưng gặp rồi thì lại sợ, cậu tư cũng vậy!
Xoạch, cửa vừa mở ra, Tô Lạc đã nhắm tịt mắt ôm Túc Bảo vào phòng.
Phòng nghỉ của anh là loại một phòng một sảnh, lúc này mà đi vào tức là phải ở chung với hai con quỷ trong cùng một căn phòng đấy.
Quả nhiên, nữ quỷ kia bám theo sau lưng Tô Lạc như hình với bóng; anh rót nước, nó cũng đi theo nằm sấp trên máy lọc nước; anh ngồi xuống, nữ quỷ cũng chen lên sofa, dựa vào người anh.
Còn Kỷ Trường thì khoanh tay bay tà tà sang một bên, giống như Vô Thường có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào…
Ánh mắt Tô Lạc trợn tròn không dám chớp, trông dáng vẻ như sắp biến thành gà chọi luôn rồi.
Nữ quỷ nhìn anh đầy si mê, cười khúc khích: "Wow! Anh trai thật đáng yêu! Anh ơi, em biết anh có thể nhìn thấy em mà, thì ra anh cũng sợ quỷ à?”
Tô Lạc không thể nhịn được nữa, cắn răng lạnh lùng nói: “Cút!”
Kiều Kiều tỏ vẻ đau buồn: “Anh ơi, sao anh lại bảo em cút, em vì anh mà không niệm công lao nuôi dưỡng, vạch trần lời nói dối của ba mẹ, thậm chí có thể liều mạng…”
Có ai yêu anh trai nhiều hơn hơn nó không? Không hề có!
Trên đời này, nó chính là người yêu anh trai nhất, ngoại trừ nó ra, không một ai có tư cách ở bên anh trai!
Nữ quỷ si mê tới điên dại, giọng nói cũng trở nên khác thường: “Khặc khặc, anh ơi anh à, hay là anh xuống dưới kia với em đi? Như vậy thì sẽ không có ai tranh giành anh với em nữa rồi~”
Tô Lạc cầu cứu nhìn Túc Bảo, ánh mắt điên cuồng ám chỉ: Túc Bảo! Con không định làm chút gì ư? Mau cứu cậu tư đi!
Túc Bảo ngồi xổm dưới đất, mở balo thú cưng, thả Tiểu Ngũ ra.
Tiểu Ngũ rung lông vũ, nhúm lông ngố trên đỉnh đầu xù lên, bắt chước lời nữ quỷ y như đúc: “Anh ơi~ Anh mua kẹo m út cho em, bạn gái anh sẽ không tức giận chứ? Anh ơi! Bọn mình cùng ăn một cây kẹo, bạn gái anh biết sẽ không ghen chứ? Ư ư ư anh ơi, bạn gái anh sẽ không đánh em đâu đúng không? Bạn gái anh thật đáng sợ, không giống em, anh ơi~"
Tô Lạc: “! ”
Anh không nhịn được trừng con chim xanh biếc này, sao mà nó ồn ào thế nhỉ!
Túc Bảo an ủi: "Cậu tư đừng sợ, Túc Bảo rất lợi hại, có thể bảo vệ cậu tư đó nha!”
Tô Lạc giật mình, ánh mắt cục bột nhỏ sáng ngời trong suốt, tuy chỉ mới bốn tuổi nhưng không biết tại sao bé lại mang đến cho người khác một cảm giác rất yên tâm.
Trong lòng anh vô cùng ấm áp, da gà nổi trên cánh tay cũng từ từ lặn xuống.
Đúng lúc này, cánh cửa bỗng nhiên bị gõ cốc cốc cốc.
Tô Lạc vừa mới bình tĩnh lập tức xù lông, ngón tay không nhịn được run bần bật.
Đường Điền Điền mở cửa, thò đầu vào nhìn quanh.
"Hóa ra hai người ở đây! Tiểu thư Túc Bảo, không phải con muốn đi câu cá à, chú dẫn con đi!”
Tiểu Ngũ lập tức há mỏ: “Xin thứ lỗi, trong phòng có tới bốn người lận nhé, không phải hai người.
Gì, hai mươi bốn người á, thật ra chỉ bốn người thôi…”
Tô Lạc: "! "
Đường Điền Điền: "! "
Tô Lạc đang định nói chuyện, đột nhiên, bàn tay nữ quỷ lướt qua vai anh, dọc theo bả vai trượt xuống dưới, vẽ vòng tròn trên ngực anh, cất giọng ỏn ẻn: “Ỏ~ Thì ra anh trai đang câu cá~”
“Anh ơi, anh đang câu con cá là em ư?”
Dứt lời, nó mở toang cái miệng khổng lồ như chậu máu….