Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Tử Tích quay đầu lại theo bản năng, nhìn về phía cửa phòng bên cạnh.
Cung phản xạ của cậu bé rất dài, trơ mắt nhìn cửa phòng “kẹt” một tiếng, “kẽo cà kẽo kẹt” mở dần ra sau.
Gió đối lưu mạnh đến nỗi ban nãy cánh cửa phòng của bọn họ đã bị gió đóng sầm lại.
Nhưng cửa phòng bên cạnh lại từ từ mở ra, cảm giác cứ như có người nào đó đang đứng đằng sau chầm chậm mở cửa ra vậy.
Cánh cửa mở đến một phần ba, lại không di chuyển nữa.
Tô Tử Tích cứng đờ người, cánh cửa kia cũng không nhúc nhích chút nào.
Cứ như có một người vô hình đang nắm lấy tay nắm cửa, dựa vào cạnh cửa nhìn chằm chằm cậu bé vậy.
Da đầu Tô Tử Tích run rẩy, lại dùng sức đẩy cửa: “Túc Bảo, mở cửa! ”
Mẹ nó, mẹ nó, đùa quá trớn rồi đó!
Cửa phòng bên cạnh vẫn không di chuyển chút nào, tiếng gió rít gào, cảm giác bên tai có tiếng cười của ai đó ——
Là tiếng cười mà không phải là tiếng khóc.
Không sợ quỷ khóc, chỉ sợ quỷ cười.
Tô Tử Tích đẩy càng mạnh hơn, con nhóc Túc Bảo này! Cố ý hả?
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra một cách khó khăn, Túc Bảo thở hồng hộc, không nói nên lời: “Anh trai, cửa mở ra ngoài mà!”
Cậu bé dùng sức đẩy mạnh vào trong như vậy, suýt chút nữa là bé không mở ra được rồi!
“Anh trai, anh khoẻ quá rồi đó! ” Túc Bảo nói.
Tô Tử Tích không quan tâm được nhiều như vậy, vội vàng bước vào trong.
Có lẽ khi con người ta rơi vào trạng thái sợ hãi cực độ thì đều sẽ bùng nổ tiềm năng, Tô Tử Tích cũng không biết ban nãy mình đã đẩy cửa mạnh đến mức nào nữa.
Vào phòng, khuôn mặt căng thẳng của cậu bé cuối cùng cũng thả lỏng, cảm thấy cực kỳ khó hiểu bắt đầu mắng chửi: “Khách sạn này thiết kế cái kiểu gì vậy, sao cửa lại mở ra ngoài chứ?”
Hành lang hẹp như vậy, mọi người đều mở cửa ra ngoài, vậy chẳng phải những người muốn đi ngang qua sẽ không đi được à.
Túc Bảo gật đầu: “Ừm ừm, thiết kế rất không hợp lý.
”
Hành lang hẹp dài trảm tâm sát*, cửa mở ngược, còn đối nghịch.
(*) Trong phong thuỷ, một hành lang quá dài hoặc quá hẹp lại chạy thẳng tắp sẽ biến sinh khí thành sát khí, nói chung là điềm xấu
Cứ như ban đầu toà nhà này được thiết kế không phải để cho người ở vậy!
Tô Tử Tích quan sát không gian trong phòng một chút, liếc qua thấy trang trí khá đẹp, mặt tường trắng ngần, trong phòng khách nhỏ đặt một chiếc ghế sô pha màu trắng gạo, rèm cửa là loại hai lớp, lúc này mành vải chính đã được cuộn lên, chỉ để lại một lớp vải thưa màu trắng.
Vải thưa trắng nhẹ nhàng đong đưa theo gió, bên cạnh chiếc ghế sô pha hình đám mây có đặt một cái bàn cà phê hình tròn, khiến thiết kế màu kem chủ đạo này càng có vẻ sạch sẽ và mềm mại hơn nhiều.
Nhưng Tô Tử Tích nhìn lại cảm thấy rất khó chịu.
Cậu bé tùy ý ngồi xuống sô pha, lập tức bị lún xuống.
Cậu bé oán giận nói: “Trông thì thế thôi chứ thực chất trang trí kiểu này giả vãi.
”
Một chiếc sô pha chất lượng thì sẽ là kiểu mềm mại nhưng khi ngồi lên không bị xẹp lún, có độ đàn hồi tốt, chất vải thân thiện với da, tạo cảm giác thoải mái.
Nhưng chiếc sô pha này vừa ngồi xuống đã bị lún rồi, bề mặt vải cũng có cảm giác khó chịu không thể tả, nhìn kỹ chiếc bàn cà phê tròn ở trước mặt, thậm chí có thể thấy được nó đã được quét qua bằng loại lớp sơn kém chất lượng.
Đây là một loại “ảnh ảo” vô cùng điển hình, xem ảnh thì thấy cũng ổn, nhưng khi vào ở rồi mới biết được nơi này cực kỳ không thoải mái.
Túc Bảo lôi đồ trong va li ra, đầu tiên thì bé lấy một đôi dép vịt nhỏ màu vàng đáng yêu ra rồi xỏ vào chân.
Sau đó bé lấy dép lê của Tô Tử Tích ra, lôi hai bọc ga trải giường với chăn bông ra ngoài, lại lấy hai túi quần áo, một túi “trang bị”, một túi đồ dùng sinh hoạt gồm khăn mặt, bàn chải đánh răng, vân vân, rồi tiếp tục lấy ra một gói đồ ăn vặt lớn ra!
Tô Tử Tích nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, một cái va li bé tí xíu như vậy, sao có thể nhét nhiều đồ vào như vậy chứ?
Túc Bảo lê dép chạy tới chạy lui, bày biện đồ dùng xong xuôi, còn bớt thời gian đi an ủi cậu bé:
“Anh trai, kiên trì một chút nha! Nếu anh cảm thấy quá chậm, vậy lát nữa chúng ta sẽ qua phòng bên cạnh để kiểm tra xem sao.
”
Tô Tử Tích: “! ”
Còn muốn sang phòng bên cạnh để kiểm tra nữa hả?
“Tại sao?” Cậu bé cực kỳ khó hiểu.
Có nữ quỷ liền nhất định phải trảo sao?
Tại sao cậu bé lại không thể yên phận ở lại nhà họ Tô, lấy mười tám là bùa trừ tà để dùng chứ? Tại sao lại cứ nằng nặc đòi tới bắt quỷ?
Túc Bảo nói: “Nếu không bắt thì nó vẫn sẽ luôn quấn lấy anh, anh sẽ liên tục gặp ác mộng, từ từ yếu dần yếu mòn, thậm chí còn mắc bệnh, tinh thần hoảng hốt, bị bệnh tâm thần, lang ben, động kinh, thận hư, nấm móng! ”
Bé giơ ngón tay liệt kê một đống.
Tô Tử Tích: “Dừng lại @#T¥! !”
Mớ hỗn độn gì thế hả!
Túc Bảo: “Tóm lại, dựa theo lời sư phụ nói, như này gọi là tránh được mùng một nhưng không tránh được mười lăm, trị ngọn không trị được gốc.
”
Tô Tử Tích: “Vậy thì sao? Tại sao lại phải lặn lội đường xa đến đây để bắt quỷ vậy? Sao không gọi nó ra rồi bắt lấy nó ở ngay trong thủ đô chứ?”
Túc Bảo “ồ” một tiếng: “Sao em không nghĩ ra nhỉ?”
Tô Tử Tích: “Vậy nên hiện tại chúng ta lập tức trở về.
”
Túc Bảo lắc đầu: “Không được.
”
Tô Tử Tích che mặt gãi tóc: “Tại sao lại không được?”
Túc Bảo: “Tiền phòng không hoàn lại, không ở thì sẽ rất lãng phí.
”
Tô Tử Tích: “! ”
Cậu thiếu chút tiền đó chắc!
“Anh sẽ cho em tiền!” Tô Tử Tích quật tính tình lên đây.
Túc Bảo vẫn lắc đầu nói không được: “Anh trai cho tiền là tiền của anh trai, ba cho tiền là tiền của ba, nếu lấy tiền của anh trai nhưng không ở lại khách sạn mà ba đã đặt trước, vậy tiền của ba sẽ bị lãng phí.
”
Mỗi lần gặp tình huống như vậy, logic của cục bột nhỏ cực kỳ rõ ràng.
Vả lại, hôm đó khi bé xoay cụ rùa, quẻ tượng nói rằng bọn họ cần phải tới đây — tuy rằng bé cũng không biết vì sao lại vậy.
Tô Tử Tích hộc máu.
Tiểu công chúa của nhà họ Tô được cả nhà cưng chiều lại tính toán chi li chỉ vì tiền thuê phòng hai ngày!
Thôi, tính ra thì tiền thuê phòng hai ngày cũng tốn mất một ngàn tệ.
Cậu bé phải bồi luyện* mãi mới kiếm được một ngàn tệ một ngày!
(*) Bồi luyện ý chỉ việc cùng chơi game online với khách hàng, cung cấp dịch vụ trò chuyện bằng văn bản hoặc giọng nói với khách, từ đó nhận được phí chơi game cụ thể.
Tô Tử Tích đã kiếm được tiền và tự nuôi sống bản thân từ sớm biết rõ kiếm tiền không dễ, không ngờ cậu bé lại vì một ngàn tệ này mà đạt chung nhận thức với Túc Bảo.
Dù sao, tới cũng tới rồi!
Thấy Túc Bảo bận bịu qua lại, cậu bé tức giận đi tới, nắm lấy cổ áo của bé, vẻ mặt ghét bỏ: “Đi qua một bên, anh dọn cho.
Nhìn cái mớ hỗn độn mà em vừa bày ra kìa.
”
Túc Bảo: “Đâu có lộn xộn đâu!”
Tô Tử Tích hừ một tiếng: “Anh không thích người khác chạm vào đồ của mình.
”
Cậu bé lấy đồ của mình ra, “tiện thể” cũng sắp xếp đồ của Túc Bảo luôn.
Túc Bảo không có việc gì làm, đành phải chạy tới chơi với Tiểu Ngũ.
“Vậy thì anh trai, buổi tối chúng ta qua phòng bên cạnh xem thử nha?” Túc Bảo vừa mở lồ ng chim ra, vừa hỏi.
Tô Tử Tích xị mặt: “Sao không phải là ngày mai, lúc mặt trời lên cao chứ?”
Túc Bảo lắc đầu: “Buổi tối quỷ mới ra ngoài á!”
Tô Tử Tích: “! ”
Được rồi, chết sớm đầu thai sớm vậy.
Tiểu Ngũ bay ra khỏi lồ ng sắt, đi theo hình chữ bát, đi qua bên này rồi lại lượn sang bên kia.
“Ôi chao, mát quá đi! ” Nó vẫn lặp lại câu nói đó, chẳng qua lần này có nói thêm được mấy câu phía sau:
“Nơi này có người, nơi này cũng có người, gầm giường có người! Ôi chao, trên điều hòa có hai người!”
Tô Tử Tích đang định trải ga giường, lập tức rợn tóc gáy.
Cậu bé lui về phía sau một bước, rồi lập tức kìm lại dưới ánh mắt khó hiểu của Túc Bảo, cầm lấy đồ đánh răng rửa mặt đi vào phòng tắm.
Tiểu Ngũ: “A — phòng tắm có một bà dì!”
Tô Tử Tích không thể nhịn được nữa: “Câm miệng!”
Túc Bảo khó hiểu nhìn cậu bé, quay lại hỏi Tiểu Ngũ: “Làm gì có người ở trên điều hòa?”
Tiểu Ngũ: “Hai người không biết xấu hổ chỉ mặc qu@n lót kìa!”
Tô Tử Tích: “! ”
Đó là anh em Hải Nhĩ*!
(*) Hai nhân vật hoạt hình cho trẻ con mặc qu@n lót
Túc Bảo lại hỏi: “Dưới gầm giường cũng đâu có đâu!”
Tiểu Ngũ bay xuống dưới, ngậm một tấm danh thiếp từ gầm giường ra, trên danh thiếp ghi là rửa chân, rửa chân cả một đêm, còn in hình một chị gái ăn mặc mát mẻ.
“Quác quác, có người, có người!”
Tô Tử Tích: “! ”
Đó là! loại danh thiếp không biết xấu hổ!
Quá đủ rồi.
Cậu bé cầm bàn chải đánh răng với khăn mặt đi vào phòng tắm, nhìn thoáng qua tờ quảng cáo dán trên cửa phòng.
Có một bà dì cười tủm tỉm, hiền hoà nhắc nhở hãy chú ý đến an toàn phòng chống cháy nổ.
Vậy nên bà dì trong phòng tắm mà nó nhắc tới, ý là cái này hả?
Lại không trông thấy Túc Bảo bỗng nhiên chớp mắt, tập trung nhìn qua, “ồ” lên một tiếng.
“Quả thật có dì nào đó mà! ”.