Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mạc Tang Ức ngồi trên giường, sau khi nghe thấy cửa phòng mở ra, trong phòng không còn âm thanh khác, nghĩ rằng Khuyết Dương chắc chắn cũng đã đi ra ngoài, mới giật màn ra định bụng tìm y phục của mình, chân vừa mới vươn ra khỏi chăn, Mạc Tang Ức đã bị người đứng bên làm cho hoảng sợ.
“Khuyết Dương?!” Mạc Tang Ức hoảng sợ hô, người này vẫn còn đang ở trong phòng!
“Ca, mấy cái này bẩn rồi, đổi bộ sạch đi.” Lam Khuyết Dương đem màn vén lên, nhặt lên áo lót, trù khố và tiết khố bị vứt trên mặt đất đặt lên ghế, từ bên cạnh lấy ra một bộ y phục mới, cũng ngồi trên giường.
Đôi chân trần lại chậm chạp lui về trong chăn, Mạc Tang Ức một tay ấn giữ chăn trên người, một tay đỡ lấy y phục, thấy Lam Khuyết Dương ngồi ở kia không có ý đứng dậy, khó xử mở miệng: “Khuyết Dương…Ngươi…Ngươi quay lưng đi, ca…mặc y phục.” Hắn bây giờ không mảnh vải che thân, thật sự không muốn mặc y phục trước mặt Khuyết Dương.
“Ca, hoàng thượng có thể nhìn ngươi, ta không thể nhìn sao? Ngươi chính là ca ta.” Lam Khuyết Dương không động đậy nhìn người vẻ mặt đang dần ửng hồng, ngữ điệu thản nhiên, ánh mắt u ám.
Mạc Tang Ức vừa nghe, mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng lại không thể bác lại. Nếu Hoài Diệp có thể đối mình như thế, vậy hắn vì sao không thể mặc y phục trước mặt Khuyết Dương? Lời này nghe lên cũng có đạo lý như thế, nhưng… nhưng tưởng tượng đến phải đối mặt Khuyết Dương như vậy, hắn liền cảm giác thân mình lại bắt đầu như bị thiêu cháy, tim cũng đập đến kịch liệt. Đây… Đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
“Ca, mau mặc vào, coi chừng cảm lạnh.” Thấy Mạc Tang Ức không nhúc nhích, Lam Khuyết Dương cầm lấy áo trong, định bụng tự mình động thủ hầu hạ người này mặc y phục.
“Khuyết Dương…Ta tự làm.” Cầm y phục qua, Mạc Tang Ức cúi đầu không dám nhìn Lam Khuyết Dương, chậm rãi buông tay cầm chăn ra, trong nháy mắt buông tay, từng dấu hồng ấn trước ngực lộ ra. Bất chấp cảm thấy ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình, Mạc Tang Ức rất nhanh mặc vào áo lót, một lúc sau đã thắt xong vạt áo.
Tiếp theo đến lượt mặc tiết khố, cho dù Mạc Tang Ức có tín nhiệm Lam Khuyết Dương ra sao, nhưng lúc này hắn lại như thế nào cũng không dám xốc chăn lên, với Hoài Diệp… luôn là người nọ chủ động, hắn ngăn cũng ngăn không được, nhưng bây giờ… Nghĩ đến người trước mặt này cứ như vậy nhìn thấy chính mình, hắn làm không được.
“Khuyết Dương…” Mạc Tang Ức gần như cầu xin hô, “Ngươi… Ngươi xoay người sang chỗ khác.”
“Ca, hoàng thượng có thể nhìn, ta lại không thể nhìn sao? Hay là nói, ở trong lòng ca, hoàng thượng so với ta thân thiết hơn nhiều?” Khác với ngày xưa, Lam Khuyết Dương lúc này dị thường kiên trì, hoàn toàn không để ý lời cầu xin của Mạc Tang Ức.
Trong lòng biết chính mình quả thật có chút khách khí, cũng không muốn Khuyết Dương bởi vậy mà nghĩ nhiều, trong lòng Mạc Tang Ức đấu tranh, ước chừng đã qua một nén hương, hắn mới có đủ dũng khí, xốc chăn lên.
Hạ thân bị người nhìn chằm chằm, hai tay Mạc Tang Ức phát run nghĩ muốn mặc vào tiết khố, nhưng ngay khi chân vừa mới luồn vào, tiết khố lại bị bị người đoạt đi. Mạc Tang Ức bối rối ngẩng đầu nhìn, đã thấy Lam Khuyết Dương vứt tiết khố của hắn ở chân giường, trên mặt là thần sắc hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
“Ca…” Tiếng nói Lam Khuyết Dương trở nên vô cùng khàn, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào dục vọng đã ngẩng đầu lên kia của Mạc Tang Ức, “Chịu đựng đối với cơ thể không tốt.” Nói câu Mạc Tang Ức nghe không hiểu lắm, Lam Khuyết Dương gạt màn xuống, nhất thời, trong giường tối sầm.
Mạc Tang Ức chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh như sắp nhảy ra ngoài, nghĩ muốn kéo chăn qua, chăn lại bị đoạt đi, hắn nhìn về phía Lam Khuyết Dương, nghĩ muốn mở miệng, lại cái gì cũng nói không ra, bên tai đều là tiếng tim mình đập.
“Ca… Nhắm mắt lại.” Lam Khuyết Dương tới gần Mạc Tang Ức, khe khẽ nói. Mạc Tang Ức lập tức nghĩ cũng không nghĩ gì liền đem mắt gắt gao nhắm lại, tình cảnh lúc này, hắn đã sớm nghĩ muốn có một cái lỗ để chui vào.
Cảm giác chính mình bị người đẩy ngã, tiếp đó cái chăn bị kéo lên, sau đấy… vạt áo bị người cởi ra, Mạc Tang Ức sợ hãi mở hai mắt, đã thấy một tay Lam Khuyết Dương giữ phía trên, mà mặt hắn đã nhanh dán lên mình. Có phần thở không nổi, Mạc Tang muốn quay đi…, lại bị người ngăn lại, mà phương pháp người nọ ngăn hắn, khiến cho hắn sợ tới mức mắt hạnh mở to.
Nghĩ muốn mở miệng hô, lại không biết ngược lại cho người nọ thừa dịp có cơ hội, lưỡi bá đạo không còn ngăn trở vọt vào trong miệng mình, cuốn lấy đầu lưỡi hắn. Tay mang theo vết chai dày động tới lui trên thân hắn, cảm giác tê dại lập tức theo ngay sau đó. Nghĩ muốn đẩy người này ra, nhưng người này lại như cự thạch vẫn không nhúc nhích. Đôi tay từ chối dần dần vô lực, mà sau khi người nọ nắm lấy phân thân không biết dựng lên từ lúc nào của hắn, hắn lại nửa phần lực đạo cũng không có.
Ngay lúc hắn cảm thấy được hạ thân chính mình càng ngày càng nóng, càng ngày càng trướng, người nọ lại ngừng lại, xoay người một cái nằm dưới thân mình. Mạc Tang Ức thở gấp ấn vào bả vai Lam Khuyết Dương, khó hiểu nhìn hắn, cái gì đó cứng lên bị kìm lại, nước mắt khó chịu rơi xuống.
“Ca, làm theo lời ta bảo, ngươi sẽ thoải mái.” Lam Khuyết Dương lau đi nước mắt trên mặt Mạc Tang Ức, mở ra hai chân mình.
………
“A! Ưm…Phù phù…” Xụi lơ dưới thân Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức choáng váng đầu nhắm mắt lại, chờ trận mê muội kia qua đi. Có người cầm bố khăn lau qua hạ thân hắn, Mạc Tang Ức nhìn qua, suy nghĩ từ từ hồi lại.
“Khuyết Dương… Ngươi…” Mạc Tang muốn nói ngươi tại sao phải làm như vậy, nhưng lại cảm thấy lời đó sẽ làm tổn thương người này, đành phải nhìn hắn, hy vọng hắn có thể tự mình nói rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Ca, ngươi vì sao không muốn ta?” Lam Khuyết Dương thu dọn xong, đắp lên cơ thể Mạc Tang Ức, ngồi ở bên cạnh thần sắc trầm thấp nhìn người nọ.
“Ngươi nói cho ca trước, vừa nãy là làm sao vậy?” Mạc Tang Ức kéo tay Lam Khuyết Dương qua, hỏi.
“Ca, ta đã sớm muốn làm như vậy, sợ ngươi không vui, cho nên vẫn chịu đựng.” Lam Khuyết Dương nâng tay Mạc Tang Ức lên khẽ hôn.
“Khuyết Dương, ta ngươi… là huynh đệ.” Mạc Tang Ức vẫn chưa rút tay về, chính là nói ra chỗ mình cảm thấy không thích hợp.
“Huynh đệ thì làm sao? Có phải ca cảm thấy ghê tởm?” Lam Khuyết Dương mãnh liệt tới gần Mạc Tang Ức, người nọ là thân nhân duy nhất của hắn, nhưng cũng là người duy nhất hắn yêu, hắn vì sao không thể làm như vậy!
“Khuyết Dương, ngươi nên biết, ca không có ý tứ kia.” Một tay kia sờ lên khuôn mặt băng hàn của Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức ôn nhu trấn an.
“Ca,” Lam Khuyết Dương ôm lấy Mạc Tang Ức, “Chuyện giữa ngươi và hoàng thượng, Khuyết Dương sẽ không can thiệp, nhưng là… Ca, ngươi cũng là của Khuyết Dương, Khuyết Dương cả đời này cũng sẽ không buông ngươi ra.”
“Ha hả… Khuyết Dương, bộ dáng ngươi hiện tại mới giống một đệ đệ, ngày thường, ngươi cái gì cũng an bài cho ca thật tốt, làm cho ca cảm giác ngươi mới là huynh trưởng ấy.” Mạc Tang Ức quay lại ôm người có tiếng nói lộ ra vẻ bất an, vỗ nhẹ mấy cái.
“Ca… Vậy ngươi vừa rồi, vì sao không muốn ta?” Lam Khuyết Dương tiếp tục hỏi, vì sao ca vừa nãy cự tuyệt hắn.
“Khuyết Dương…” Vân vê mái tóc buông xõa của Lam Khuyết Dương, yêu thương mở miệng nói: “Như vậy sẽ đau, nếu ca làm như vậy, ngươi sẽ rất đau.”
“Ca?!” Lam Khuyết Dương vươn người dậy, kinh hoàng nhìn Mạc Tang Ức.
“Khuyết Dương, ca không hiểu vì sao làm như vậy sẽ thoải mái, kỳ thật… ngươi dùng tay là được, ca cũng không muốn chỉ để mình dễ chịu một chút, mà làm cho ngươi đau.” Mạc Tang Ức cười nhìn Lam Khuyết Dương, trong mắt tràn đầy thương yêu.
“Ca… Khuyết Dương sẽ không đau.” Lam Khuyết Dương ôm chặt lấy Mạc Tang Ức, toàn thân bắt đầu phát run… Ca khi đó, đến tột cùng đã trải qua đau đớn đến nhường nào.
“Sẽ, ca biết, nhất định sẽ.” Lúc nói lời này, tâm Mạc Tang Ức bắt đầu co rút đau đớn, hắn biết, mặc dù không nhớ nổi mình làm sao mà biết được, nhưng hắn chắc chắn biết.
Lam Khuyết Dương liều mạng nhịn xuống chua chát trong mắt, y chỉ muốn ôm người này, liền cứ như vậy mà ôm hắn.
“Khuyết Dương… Ngươi và Hoài Diệp là chỗ dựa duy nhất của ca trên đời này, có thật nhiều chuyện, ca cũng không hiểu được, ca cũng không biết chuyện với hai người các ngươi đến tột cùng là đúng hay sai, nhưng vô luận là như thế nào, đáp ứng ca, ngươi cùng Hoài Diệp… ai cũng không thể có chuyện, bằng không, ca sẽ không chịu nổi.”
Mạc Tang Ức ôm Lam Khuyết Dương không nhìn thấy sắc mặt, trong lòng đối trời xanh cầu xin: Lão thiên gia, nếu là sai, cái sai kia xin để cho một mình ta gánh chịu, đừng trừng phạt đến bọn họ, bọn họ, là th duy nhất mà ta có.
Lam Khuyết Dương gắt gao siết lấy đệm giường, khàn khàn mở miệng: “Ca, ta đáp ứng ngươi, ngươi nói cái gì ta cũng đáp ứng ngươi.”
………
Trong vườn, Lam Khuyết Dương linh hoạt múa kiếm trong tay, cùng với tiếng kiếm khí “vù vù”, thân hình Lam Khuyết Dương rất nhanh di chuyển, sau mấy cú vung thần tốc, Lam Khuyết Dương thu thế một cái, kiếm về bên trong vỏ.
“Bộp bộp bộp” Mạc Tang Ức vỗ tay khen, “Khuyết Dương, ngươi múa thực đẹp, ngươi dạy dạy ca đi, ca nếu có chút công phu bằng một nửa công phu ngươi, là có thể đi ra ngoài rồi.” Mạc Tang Ức hâm mộ nhìn đệ đệ, cũng tự tay châm một chén trà lài cho đệ đệ.
“Ca, chuyện này ngươi đừng nghĩ nữa, ngươi từ trước đã không có ngộ tính với võ học.” Lam Khuyết Dương ngồi xuống, uống trà ca rót, không lưu tình chút nào mà nói.
“Khuyết Dương, biết đâu lúc ta mất trí nhớ, lại đột nhiên có ngộ tính với võ học thì sao.” Mạc Tang Ức không buông tha thuyết phục Lam Khuyết Dương, hi vọng người này có thể dạy dạy mình.
Lam Khuyết Dương thản nhiên nhìn người có vẻ mặt đòi hỏi, mặt không đổi sắc nói: “Ca, Khuyết Dương ba tuổi bắt đầu tập võ, đến nay cũng đã có mười bảy năm rồi, mà ca ngươi đã sớm qua tuổi luyện võ, nếu bây giờ bắt đầu luyện, ít nhất cũng phải hai mươi năm mới có thể học được sơ sơ.”
“Hai mươi năm…” Mạc Tang Ức vừa nghe, nhất thời có hơi nhụt chí.
“Ca, ngươi nếu muốn đi, chờ thân mình ngươi dưỡng hảo, ta mang ngươi đi là được, cần gì phải khó xử chính mình?” Lam Khuyết Dương lúc này mới mềm giọng.
Mạc Tang Ức vừa nghe, nở nụ cười, liền cắn một miếng bánh hạnh nhân mà Lam Khuyết Dương đưa cho, nói: “Cũng phải, ta đã quên còn có Khuyết Dương đấy.”
Lam Khuyết Dương cũng nở nụ cười hiếm thấy, mặc dù chỉ là khóe miệng nhếch lên một chút, nhưng hai tròng mắt lấp lánh tỏ rõ vui sướng và thỏa mãn trong lòng hắn, trở thành chỗ dựa của ca, là tâm nguyện lớn nhất trong đời hắn.
“Phường chủ, ta đã trở về.” Ngay khi Mạc Tang Ức và Lam Khuyết Dương đang nói chuyện phiếm, một người tuổi quá năm mươi xuất hiện trước mặt hai người, người nọ có chút kích động nhìn thấy Mạc Tang Ức đang ngồi trong đình.
“Tả thúc, không phải nói khỏi cần vội vàng trở về sao?” Nhìn thấy người tới, Lam Khuyết Dương lập tức đứng dậy nghênh đón.
“Ta không vội, chính là thu tô nhanh hơn năm trước, cho nên trở về trước thời hạn.” Tả Tường đi vào, nhìn kỹ Mạc Tang Ức một hồi, mới quỳ xuống hành lễ, “Tổng quản phường viên Tả Tường bái kiến… Mạc vương gia.”
Thấy người này quỳ xuống, Mạc Tang Ức vội vàng đứng dậy đỡ người đứng lên: “Thỉnh người mau đứng lên, Khuyết Dương gọi người Tả thúc, ta đây cũng phải gọi người tiếng Tả thúc, người làm như vậy, Tang Ức không dám nhận.”
Tả Tường đứng lên, trong mắt tràn ngập nước mắt, có chút nghẹn ngào nói: “Vương…Vương gia, lão nô cuối cùng cũng nhìn thấy vương gia.”
Mạc Tang Ức không hiểu người này vì sao lại kích động như thế, vừa đỡ người đến ngồi ghế dựa, vừa dùng ánh mắt hỏi Lam Khuyết Dương.
“Ca, Tả thúc là tổng quản nơi này, ngươi là ca ta, trước kia ngươi cũng không khách khí với Tả thúc, cũng gọi hắn Tả thúc.” Lam Khuyết Dương giải thích một phen, ánh mắt Tả Tường tối sầm xuống một chút, nói tiếp: “Đúng vậy, vương gia, người trước kia, thường đến chỗ này, có đôi khi một lần đến ở chính là mấy tháng, chỗ này với nhà người cũng như nhau.”
Mạc Tang Ức nhìn thấy vị lão nhân hiền lành này, có chút áy náy nói: “Tả thúc, thật sự là áy náy, ta cái gì cũng không nhớ rõ, người chớ để tâm a.”
“Không có, vương gia có thể bình an vô sự, lão nô liền cám ơn trời đất, vương gia bây giờ còn có thể gọi lão nô một tiếng Tả thúc, chính là phúc của lão nô, há có thể để tâm.” Tả Tường nhìn Mạc Tang Ức một lần từ đầu đến chân, thiếu gia hắn thật sự ở trước mặt hắn, thật sự không có việc gì, Bồ Tát phù hộ, Phật tổ phù hộ, thần linh các phương phù hộ.
Lam Khuyết Dương tinh tường phát hiện sự mệt mỏi của Mạc Tang Ức, mở miệng đánh vỡ bầu không khí “cửu biệt trùng phùng” (1) của hai người, nói: “Ca, ngươi nên ngủ trưa.”
Tả Tường vừa nghe, vội đứng lên, thần sắc khẩn trương nói: “Mạc vương gia, ngài mau đi nghỉ ngơi đi, lão nô bây giờ đi phân phó phòng bếp, buổi tối làm cho ngài mấy món ngài thích ăn.” Tuy là còn sống, nhưng thân mình kia quá mức gầy yếu, hắn phải hảo hảo bổ bổ cho thiếu gia.
“Tả thúc, người không phải vội, người vừa trở về, trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt một chút, ta sẽ ở chỗ này mấy ngày.” Mạc Tang Ức giữ chặt Tả Tường sắp ly khai, vị lão nhân này chung quy vẫn làm cho hắn cảm thấy được vạn phần quen thuộc, từ đáy lòng không muốn nhìn hắn bận rộn như vậy.
“Tả thúc, người nghe lời ca ta, về phòng nghỉ ngơi một chút, tránh cho ca ta ngủ lại không ngon.” Trong lòng Lam Khuyết Dương biết tâm tư của Tả Tường, mở miệng khuyên bảo.
“Phải, lão nô nghe vương gia.” Tả Tường rốt cuộc không nhịn được nước mắt, thiếu gia hắn vẫn là quan tâm người khác như thế.
………
Trông bên cạnh Mạc Tang Ức, Lam Khuyết Dương nhìn sổ sách Tả Tường vừa mới mang về, Vận phường là tâm huyết của người nọ, hắn không thể có nửa điểm sai lầm. Cửa bị gõ nhẹ hai tiếng, Lam Khuyết Dương buông sổ sách đi ra ngoài.
“Phường chủ, Vinh quận vương cùng Tuyên quận vương ở sảnh trước, muốn gặp người, còn có Tình quận chúa.” Tả Tường vốn đã phải về phòng, ở ngoài cửa thấp giọng nói.
Lam Khuyết Dương vừa nghe, mặt trầm xuống, kéo cửa, cũng thấp giọng nói: “Phái người trông ở chỗ này, nếu ca ta tỉnh, lập tức cho ta biết.”
Tả Tường gật đầu, hỏi: “Phường chủ, thiếu gia lần này có thể ở lại bao lâu?”
“Hoàng thượng chỉ cho nửa tháng, bất quá, có thể thường xuyên lại đây ở mấy ngày, Tả thúc, người trong viện ta giao cho ngươi, đừng để cho bọn họ nói những lời không nên nói, để cho hắn nghe được.” Lam Khuyết Dương đối với vị lão quản gia này như đối với Mạc Tang Ức, chan chứa tôn kính.
“Yên tâm, ta sẽ không để người trong viện này quấy nhiễu sự thanh tĩnh của thiếu gia.” Tả Tường nghe vậy, lập tức trở nên nghiêm khắc.
Chú thích
(1) cửu biệt trùng phùng: gặp lại sau bao ngày xa cách ↑