Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mười giờ tối, Quan Thư Diệc mệt mỏi về đến nhà. Văn Nguyệt thì trốn trong phòng giả vờ ngủ nhưng thực chất lại căng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Quan Thư Diệc định đi tìm Văn Nguyệt, nhưng giữa đường bị Quan Thư Dã chặn lại.
Quan Thư Khanh đứng bên cạnh, lo lắng nhìn hai người họ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Có chuyện gì?" Quan Thư Diệc cau mày nhìn Quan Thư Dã.
Quan Thư Dã cứng người đối diện với anh trong chốc lát, cuối cùng cắn răng nói: "Anh đừng đi tìm Tiểu Nguyệt nữa, cuộc gọi video tối qua là em cúp máy."
Quan Thư Diệc tuy đã có chuẩn bị từ trước nhưng nghe xong sắc mặt vẫn tối sầm lại: "Cậu nghĩ vì cậu là em trai tôi nên tôi không dám làm gì cậu sao?"
Quan Thư Khanh nghe thấy vậy liền cảm thấy chuyện này sắp không ổn, lập tức nói: "Anh cả đừng giận! Tiểu Dã và Tiểu Nguyệt còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Bọn chúng từ nhỏ đã luôn bên nhau, chỉ là nhất thời không kiềm chế được mà thôi..."
Quan Thư Dã ngắt lời Quan Thư Khanh, bướng bỉnh nói: "Tiểu Nguyệt vốn dĩ là Omega của em, cậu ấy luôn ở bên em! Nếu không phải anh cả đột ngột đánh dấu cậu ấy thì làm sao cậu ấy lại dính líu đến anh? Hơn nữa anh cũng đâu có định cưới cậu ấy..."
Thấy sắc mặt Quan Thư Diệc càng lúc càng tệ, Quan Thư Khanh đá vào đầu gối Quan Thư Dã, khiến cậu không đứng vững mà quỳ sụp xuống đất.
"Còn không xin lỗi anh cả! Em đang nói bậy bạ gì thế?" Quan Thư Khanh liên tục ra hiệu bằng ánh mắt cho Quan Thư Dã nhưng hắn lại làm như không thấy. Y đành phải giữ chặt vai, không cho hắn đứng lên.
Quan Thư Diệc hừ lạnh một tiếng, nói: "Dù tôi không cưới em ấy nhưng em ấy vẫn là người của tôi. Trong bụng em ấy là con của tôi. Cậu chọn đi, để tôi đánh một trận rồi đưa cậu đến trường nội trú, hay để tôi đánh một trận rồi từ nay không được gặp lại em ấy nữa."
Quan Thư Khanh bối rối nói: " Người nhà với nhau sao có thể không gặp mặt chứ."
Quan Thư Diệc bình thản đáp: "Để Văn Nguyệt chuyển đến căn nhà khác của anh."
Quan Thư Dã giận dữ nói: "Anh coi cậu ấy là chim hoàng yến nuôi trong lồng sao?"
Quan Thư Diệc nhếch nhẹ môi: "Đúng vậy. Vậy cậu chọn phương án thứ hai à?"
Đầu Quan Thư Khanh đau như muốn nổ tung, y sắp không giữ nổi Quan Thư Dã nữa. Nếu hai người họ đánh nhau thật, y biết đứng về phe ai đây?
Đúng lúc này, Văn Nguyệt bất ngờ từ trong phòng bước ra lao vào vòng tay của Quan Thư Diệc. Cậu đã xịt thuốc khử mùi, chỉ còn phảng phất hương dâu của riêng cậu khiến tâm trạng Quan Thư Diệc dịu lại đôi chút.
"Cuối cùng em cũng chịu ra mặt à?" Quan Thư Diệc xoa nhẹ vành tai cậu nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng.
"Xin lỗi, xin lỗi anh Diệc, anh đừng giận nữa được không?" Văn Nguyệt nước mắt lưng tròng, van nài nhìn anh.
Quan Thư Diệc lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cậu, nói: "Anh có thể không giận, nhưng phải có điều kiện."
Văn Nguyệt tròn mắt, nhìn anh với vẻ mặt “Anh nói gì em cũng đồng ý."
Quan Thư Diệc khẽ mỉm cười: "Thứ nhất, ở nhà dưỡng thai thật tốt. Thứ hai, sau khi đứa trẻ ra đời, mối quan hệ của chúng ta vẫn sẽ tiếp tục. Dù anh có cưới người khác, em vẫn là omega của anh. Thứ ba, giữ khoảng cách với Quan Thư Dã. Đừng để anh nhìn thấy hai người nói chuyện quá mười câu."
Văn Nguyệt nghe xong ngây người, Quan Thư Khanh cũng không biết nói gì, chỉ nhìn anh trai mình với vẻ khó xử. Còn Quan Thư Dã thì hoàn toàn phẫn nộ.
"Quan Thư Diệc! Anh quá quắt lắm!" Quan Thư Dã vùng vẫy muốn đứng dậy, Quan Thư Khanh không thể giữ hắn lại nữa.
Quan Thư Diệc dùng tám phần sức đá vào đầu gối Quan Thư Dã. Hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh, cảm giác như xương đầu gối bị rạn nứt.
"Tiểu Nguyệt, điều kiện của anh, em có đồng ý không?" Quan Thư Diệc nắm cằm Văn Nguyệt, buộc cậu nhìn thẳng vào mình.
"Đồng ý, em đồng ý. Chỉ cần anh không giận nữa." Văn Nguyệt gượng cười đáp.
Quan Thư Diệc gật đầu, hôn nhẹ lên khóe môi cậu: "Thế mới là bé cưng của anh. Về phòng với anh nào."
Nói xong, anh bế Văn Nguyệt lên tầng, không thèm liếc nhìn Quan Thư Dã vẫn đang quỳ gối dưới đất.
Quan Thư Khanh lo lắng đỡ Quan Thư Dã ngồi xuống sofa trong phòng khách.
"Tính anh cả thế nào em cũng biết rồi. Em cứng với anh ấy, anh ấy chỉ càng cứng hơn thôi. Em với Tiểu Nguyệt hãy đợi thêm một thời gian, tới lúc anh ấy thật sự kết hôn thì chắc hẳn sẽ không để ý đến chuyện của hai đứa nữa." Quan Thư Khanh khuyên nhủ.
"Tiểu Nguyệt không phải là chim hoàng yến của anh ấy! Anh ấy không cho Tiểu Nguyệt đi học, bắt cậu ấy ở nhà sinh con, Tiểu Nguyệt biết phải làm sao đây!" Quan Thư Dã nghiến răng nói.
Quan Thư Khanh đáp: "Đó là vì hai đứa làm anh ấy tức giận. Nghe anh, giữ khoảng cách một thời gian, Tiểu Nguyệt làm anh ấy vui lên rồi chắc không có chuyện không thể quay lại trường. Em tuyệt đối đừng dính vào nữa."
Quan Thư Dã cúi đầu im lặng.
Trên tầng, trong phòng.
Văn Nguyệt bị Quan Thư Diệc ghì xuống giường, hôn tới tấp. Những nụ hôn nóng bỏng nhanh chóng dấy lên ngọn lửa ham muốn.
Cậu ôm lấy cổ anh, cổ họng như mèo con yếu ớt rên rỉ.
“Nói, hai người làm gì sau lưng anh?” Quan Thư Diệc biết rõ nhưng cố gặn hỏi. Anh cởi sạch quần áo cậu, nhìn thấy dấu tay hằn trên eo cậu, trong lòng có chút bực bội. Anh xoa xoa eo khiến cậu run rẩy ôm anh thật chặt.
“Nói nhanh.” Quan Thư Diệc hôn nhẹ lên vành tai thúc giục cậu.
“Bọn em……A……” Văn Nguyệt cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm giác nếu nói ra cậu sẽ không khác gì một dâm phụ.
“Cậu ta hôn em, ôm em, ngoại trừ thắt nút ở khoang sinh sản thì cái gì cũng làm hết rồi đúng không?” Anh bẻ thịt mông cậu ra rồi để dương v*t nhắm ngay lỗ nhỏ đã bắt đầu chảy nước chậm rãi đâm vào. Tường thịt mềm mại gắt gao vây lấy con c*c của Quan Thư Diệc, mấp máy co rụt mút nguyên cây vào.
Quan Thư Diệc kiềm chế không động, chờ cậu trả lời câu hỏi.
“Đúng, đúng vậy.” Văn Nguyệt nức nở khóc lóc thừa nhận, cảm giác xấu hổ và khổ sở khi lén lút vụng trộm sau lưng chồng nhưng lại bị phát hiện.
"Ai bảo Tiểu Nguyệt quyến rũ quá mức, cơ thể vừa dâm đãng vừa mất hồn ai mà kiềm chế không đ*t chết em được cơ chứ." Quan Thư Diệc thở dài, động eo thọc vào rút ra.
Tiếng nước òm ọp vang lên. Cậu ôm lấy bả vai anh, hai chân treo trên eo Quan Thư Diệc, tiếng rên rỉ khó kiềm bật ra theo từng đợt luận động của anh.
“Giữa anh với Thư Dã em thích ai?” Quan Thư Diệc làm bộ thuận miệng hỏi.
Văn Nguyệt cắn môi không trả lời. Cậu nhanh chóng hôn anh trước khi sắc mặt Quan Thư Diệc sắp biến sắc, quả nhiên anh không tiếp tục tra hỏi nữa.
Hai người vận động cả đêm, trời sắp sáng mới ôm nhau ngủ.
Giữa trưa hôm sau, Quan Thư Diệc dẫn cậu xuống lầu ăn cơm.
Anh cũng đã xử lí thủ tục tạm nghỉ học của cậu nên hôm nay Văn Nguyệt không phải đi học.
Còn Quan Thư Dã bị ném vào ký túc xá ở trường, sau khi thi đại học mới được trở về.
Văn Nguyệt cúi đầu ủ rũ, cậu ăn trưa mà không cảm nhận được hương vị gì. Ăn xong, Quan Thư Diệc đến công ty. Văn Nguyệt quay về phòng mình rồi nằm trên giường thẫn thờ.
Hai tháng vừa qua thực sự rất lạ lùng. Trở thành Omega, bị cậu cả đánh dấu, mang thai con của cậu cả rồi lại được cậu hai tỏ tình và đánh dấu…
Nghĩ đến đứa bé, cậu đưa tay xoa bụng phẳng của mình, thở dài bất lực.
_______
Cậu cả đánh ghen ghê quá:>
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");