Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tư Diệc Hành lạnh lùng nhìn Tùng Kinh và Di Hòa đang quỳ trước mặt, đầy một bụng tức giận. Bọn họ lại dám đến giờ này mới tìm thấy mình, khiến mình bị Mộ Dung Tả Ý cứu, mất hết cả mặt.
Nếu không phải Mộ Dung Tả Ý đang đứng một bên nhìn thì Tư Diệc Hành hầu như đã nổi giận ngay lập tức rồi, thế nhưng hắn chỉ nhìn xuống, lạnh lùng hừ một tiếng. Tư Diệc Hành rõ ràng không muốn để Mộ Dung Tả Ý thấy mình là một kẻ hà khắc cho nên lần đầu tiên cố gắng ghìm lại cơn nóng nảy. Hắn không biết vì sao lại lưu ý tới cảm nhận của Mộ Dung Tả Ý đến thế, vì sao lại vì người ấy mà chịu ủy khuất. Thế nhưng mặc dù vì thế mà rất ảo não, Tư Diệc Hành vẫn không cách nào thay đổi sự thực.
“Nếu thuộc hạ ngươi đã tới ta đây cũng yên tâm.”
Mộ Dung Tả Ý mỉm cười hướng Tư Diệc Hành gật đầu, lại nói “Ta còn có việc, xin cáo từ. Ngươi tốt nhất là nghỉ ngơi thêm vài ngày, cho dư độc tan hết. Ân, nhớ kỹ sắp tới không nên động thủ với người khác, tránh cho ảnh hưởng không tốt tới thân thể ngươi.”
Nói xong, quay sang cười cười với Tùng Kinh và Di Hòa, sau đó Mộ Dung Tả Ý xoay người ly khai.
“Chờ một chút” Đột nhiên Tư Diệc Hành lại gọi Mộ Dung Tả Ý đang có ý định rời đi.
Sao Mộ Dung Tả Ý có thể nhẹ nhàng như vậy nói đi là đi, tựa hồ đối với hắn một chút lưu luyến cũng không có. Mấy ngày nay ôn nhu săn sóc chẳng lẽ là hắn cảm nhận nhầm? Hắn ở trong lòng Mộ Dung Tả Ý rốt cuộc là có vị trí gì đặc biệt không hay chỉ là một người trong chúng sinh mà thôi?
Nghĩ tới đây, lòng Tư Diệc Hành dường như bị một tảng đá chặn lại, cực kỳ phiền muộn.
“Còn chuyện gì sao?” Mộ Dung Tả Ý quay đầu lại hỏi, trong ánh mắt sáng có một tia nghi vấn.
“Ngươi đã cứu ta, ngươi có thể muốn bất cứ cái gì làm thù lao.” Tư Diệc Hành nén lại lo lắng trong lòng, lạnh nhạt hỏi.
Mộ Dung Tả Ý nở nụ cười. Sáng rực như mặt trời tỏa nắng, ánh mắt trong vắt hắc bạch phân minh, lông mi đen nhánh duyên dáng thuận thiếp, đuôi lông mày hơi cong lên, vẻ đẹp đặc biệt nhu hòa. Lúc này, khóe môi hắn hơi nhếch, lộ ra hàm răng trắng nõn, trong nụ cười đầy vẻ thú vị như hiểu rõ, như thấy có điều hay ho.
Nhìn nụ cười của Mộ Dung Tả Ý, Tư Diệc Hành nhịn không được cảm thấy ảo não, dường như không ít tâm sự bí ẩn của mình bị người khác phát hiện. Dáng tươi cười vốn rất dễ chịu cùng thân thiết của Mộ Dung Tả Ý ở trong mắt hắn nhất thời trở nên đặc biệt chướng mắt.
“Xích vân cung có ơn tất báo, ngươi có yêu cầu gì đều có thể nói ra.” Khẩu khí Tư Diệc Hành ảo não mà nôn nóng.
“Như vậy a…”
Mộ Dung Tả Ý vuốt cằm suy nghĩ một chút, nụ cười trên môi thêm một tia giảo họat cùng trêu đùa.
“Cái gì cũng được phải không?” Mộ Dung Tả Ý hỏi, ánh mắt trong suốt thêm vẻ hưng phấn muốn đùa dai.
“Tất nhiên.”
Tư Diệc Hành ngạo nghễ đáp, trong mắt tuyệt đối chỉ có lãnh ngạo cùng tự tin. Hắn không thể như người bình thường, Xích vân cung lại càng không phải một nơi tầm thường. Chỉ cần Mộ Dung Tả Ý mở miệng, cho dù hắn yêu cầu gì đều có thể được đáp ứng. Phải cho Mộ Dung Tả Ý biết Tư Diệc Hành có năng lực và địa vị như thế nào.
“Vậy ngươi cười một cái cho ta xem đi.”
Mềm mỏng như gió xuân nhưng khiến thân thể Tư Diệc Hành đột nhiên cứng đơ lại hóa đá.
Mộ Dung Tả Ý nháy nháy mắt, nhìn mặt Tư Diệc Hành tái xanh cùng biểu tình kinh hãi của hai người phía sau, không nhịn được lén cười trong lòng.
Hắn biết kỳ thực là mình cố ý trêu cợt Tư Diệc Hành, thế nhưng không biết vì sao hắn rất thích đùa cái người thoạt nhìn như băng nhưng hơi một chút là cáu kỉnh như tiểu hài tử này — ai~, dù sao lòng người vốn ác, mà mình chiếu cố hắn lâu như vậy rồi, cho mình chút lạc thú vui vẻ cũng có thể tha thứ được chứ nhỉ.
Mộ Dung Tả Ý hơi có chút sám hối hiếm có vì đã xấu xa, thế nhưng trong ánh mắt không che giấu được vẻ hứng thú.
“Ngươi có bệnh a.” Tư Diệc Hành cố chế trụ lửa giận trong lòng, tức tối quát khẽ.
“Coi như là vậy, dù sao chính ngươi đã nói cái gì cũng được mà. Nếu như ngươi không muốn thì coi như ta chưa từng nói qua, ta vốn cũng không cần ngươi báo đáp, là tự ngươi nói.”
Mộ Dung Tả Ý gõ gõ ngón tay, khoan thai trả lời, khóe mắt đuôi mày không giấu được tiếu ý.
Tư Diệc Hành trong ánh mắt toát ra sự sắc nhọn như muốn giết người, trên trán mơ hồ hiện ra gân xanh. Hắn trừng mắt nhìn Mộ Dung Tả Ý đang rất tự tại trước mặt, bàn tay đặt bên người đang nắm thì buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt lại, cuối cùng vẫn là nắm.
“Ngươi không muốn a? Quên đi. Ta đi vậy.” Mộ Dung Tả Ý chớp chớp mắt, làm bộ như phải đi.
Tư Diệc Hành hung hăng trừng hắn, rốt cục miễn cưỡng giật giật khóe môi, lộ ra một nụ cười cứng ngắc không tự nhiên.
Tuy chỉ là một vẻ tươi cười mất tự nhiên như thế, nhưng vẫn đẹp khiến cho tim phải đập liên hồi.
Tùng Kinh và Di Hòa không ngờ Tư Diệc Hành không những không tức giận lại còn chiều theo yêu cầu của Mộ Dung Tả Ý. Khiếp sợ trước cử động khác thường của Tư Diệc Hành, lại còn được thấy nụ cười còn khó thấy hơn sao chổi. Hai người mở lớn mắt đầy kinh ngạc nhìn Tư Diệc Hành, mồm há hốc, chết trân tại chỗ không nhúc nhích.
“Thật xinh đẹp, ngươi nhẽ ra nên cười nhiều một chút, bằng không thực sự rất phụ lòng ông trời đã cho ngươi khuôn mặt này.” Mộ Dung Tả Ý cảm thán từ đáy lòng, trong ánh mắt có tán thưởng và sung sướng rất đơn thuần mà tự nhiên, cho nên cũng có hiệu quả hòa tan ánh mắt lạnh như băng của Tư Diệc Hành dành cho lời nói của hắn.
“Được rồi, giờ ngươi không còn nợ ta gì nữa, ta đi, tái kiến.” Khoát khoát tay, Mộ Dung Tả Ý xoay người bước đi.
Tư Diệc Hành yên lặng nhìn bóng lưng lam sắc đi xa dần, không nói lời nào, trong mắt là một mảng sâu thẳm.
“Choang!”
Một tiếng vỡ, cái bát bị ném xuống đất, nước thuốc trong bát văng ra khắp nơi. Tư Diệc Hành liếc những mảnh nhỏ trên mặt đất, cáu kỉnh phất tay.
“Dọn đi, ta đã khỏe rồi, không cần uống cái thuốc quỷ quái này nữa.”
Tùng Kinh và Di Hòa trao đổi ánh mắt kinh nghi bất định, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ yên lặng thu dọn xong lặng lẽ lui ra ngòai.
Sau khi Mộ Dung Tả Ý đi, bởi vì thân thể Tư Diệc Hành xác thực có chút suy yếu, vậy nên bọn họ ở lại ven huyện thêm mấy ngày, dự định chờ Tư Diệc Hành hoàn toàn phục hồi như trước thì quay lại Xích vân cung. Thế nhưng đã nhiều ngày ở đây, hai người thực sự là khổ không nói nổi. Không có người đó, tính tình Tư Diệc Hành biến thành nóng nảy không gì sánh được, hở một tí là nổi giận. Bọn họ dù làm chuyện gì, thế này không được thế khác cũng không xong, khiến cho cả hai kinh hồn táng đảm, chỉ hận không thể nào tránh mặt Tư Diệc Hành cho xong. Vừa ra khỏi cửa, Di Hòa kéo Tùng Kinh lại, nhỏ giọng hỏi “Thế này là sao vậy, mấy ngày nay thiếu chủ nóng nảy quá, cái gì thấy cũng không vừa mắt? Thuốc không uống, động một chút là quở mắng, ném đĩa ném bát mỗi ngày đều có. Đêm qua ta bất quá là ho nhẹ một tiếng, kết quả suýt nữa bị mắng chết, nói ta khiến hắn ngủ không yên… Trước đây đâu có như thế này a? Tuy rằng lạnh như băng, thế nhưng không đập phá vô cớ như thế, không phải là bị rắn cắn thì đổi tính đấy chứ.”
“Ta cũng không biết, có điều ta nghĩ có liên quan tới một người.” Tùng Kinh vuốt vuốt cằm trầm tư nói.
“Ai a?”
“Là cái vị đã cứu thiếu chủ kia, đại công tử Mộ Dung gia – Mộ Dung Tả Ý a!” Tùng Kinh trả lời quả quyết.
Suy luận rất đơn giản thôi, bởi vì Tư Diệc Hành đột nhiên không hiểu nổi trở nên cáu kỉnh quái dị đều phát sinh sau khi Mộ Dung Tả Ý rời đi.
“Nghe nói Mộ DUng Tả Ý là giai (tốt) công tử nổi danh giang hồ, vẻ ngoài anh tuấn, tốt tính, hơn nữa gia thế xuất chúng, võ công cũng không tồi … Không biết có bao nhiêu nữ hài tử muốn gả cho hắn, hắn là cái loại người thế nào? Nói nghe một chút đi.” Di Hòa càng thêm hứng thú, đuổi theo Tùng Kinh để hỏi.
Tùng Kinh còn chưa trả lời, chợt nghe thấy trong phòng truyền ra thanh âm lạnh lùng của Tư Diệc Hành.
“Hai người các ngươi ở ngòai đó nói linh tinh vừa thôi, mau thu thập đồ đạc, chúng ta lập tức trở về. Cái chỗ quỷ quái này chẳng có gì đáng để lưu lại, ta thấy các ngươi căn bản là muốn lêu lổng, không muốn về. Nếu thật như thế, thì nói với ta một tiếng ta xử lý cả hai ngươi, dứt khoát ở lại đây mà chơi cho sướng.”
Hai người hoảng sợ nhìn nhau, không dám biện bạch, nhanh chóng nghe lời vội vã đi thu dọn đồ.
Trên đường, Tư Diệc Hành vẫn cứ phụng phịu như thể ai cũng nợ hắn tám trăm lượng bạc, dọa cho Tùng Kinh và Di Hòa đến thở mạnh cũng không dám, nỗ lực làm cho Tư Diệc Hành không để ý đến sự tồn tại của bọn họ tránh khỏi vô cớ chịu khổ.
Ra khỏi thị trấn, ngày thứ tư, ba người tới ngoài thành Tín Dương. Tín Dương thành tuy rằng không lớn cũng là thành trấn duy nhất của vùng này, vậy nên rất phồn thịnh.
Đã nhiều ngày trời trong nắng ấm, ngoại ô Tín Dương lục liễu thùy yên (liễu xanh rủ xuống như… khói = =), cỏ xanh như ngọc bích, còn nhiều du khách đi đạp thanh, ở giữa lại có mấy đôi thanh niên nam nữ. Bình thường lễ giáo ràng buộc, dù là vị hôn phu thê cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt, huống chi là cùng nhau du ngoạn. Vì vậy thừa dịp đạp thanh ngày xuân, mạnh dạn sóng vai cười nói, thỉnh thoảng len lén trao nhau ánh mắt ngượng ngùng, giãi bày tâm ý. Ba người Tư Diệc Hành theo đường lớn đi vào trong thành Tín Dương, thỉnh thoảng gặp phải tình nhân sánh bước bên nhau. Tư Diệc Hành nhìn mãn nhãn cảnh xuân tươi đẹp, xuân ý dạt dào, trên mặt một chút biểu cảm cũng không có.
Tùng Kinh và Di Hòa nhìn thần tình của chủ tử, không nhịn được âm thầm thở dài. Rõ ràng nơi này đã sang xuân, vì sao thiếu chủ vẫn còn dừng lại ở mùa đông khắc nghiệt? Nhưng lại bắt hai người bọn họ phải cùng chịu lạnh, thực là thê thảm.
Đột nhiên, Tư Diệc Hành nắm chặt tay, ghìm cương ngựa, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa, mặt đột nhiên chuyển thành trắng bệch.
Tùng Kinh và Di Hòa đi phía sau Tư Diệc Hành không hiểu có chuyện gì, theo ánh mắt của Tư Diệc Hành nhìn tới.
Trong tầm mắt chỉ thấy một mảng cây cỏ xanh xanh phía xa, đang có một đôi kỵ mã một trắng một đỏ đi ngang nhau. Trên lưng bạch mã là một nam tử tú kỳ tuấn lãng, thân mặc khinh bào màu lam, còn trên hồng mã bên cạnh là một thiếu nữ xinh đẹp y sam màu vàng nhạt. Thiếu nữ xinh đẹp khả ái, phong tư yên nhiên, đang cùng nam tử cười nói khanh khách.
Hai người kia nam thì tuấn tú nữ thì xinh đẹp, cực kỳ xứng đôi. Dưới trời xanh mây trắng, giữa cỏ xanh hoa hồng, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui, như thể thần tiên quyến chúc.
“Là Mộ Dung công tử” Tùng Kinh hô lên một tiếng, đang muốn nói lại bị Di Hòa bên cạnh đang chú ý Tư Diệc Hành lôi kéo y phục. Tùng Kinh khó hiểu quay đầu lại nhìn Di Hòa, Di Hòa nhanh chóng đưa lên một đầu ngón tay làm động tác chớ có lên tiếng, sau đó lặng lẽ chỉ chỉ Tư Diệc Hành đang đứng một bên.
Tùng Kinh liếc mắt, trong lòng nhất thời căng thẳng. Tư Diệc Hành đang chăm chú nhìn hai người ở phía xa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mà ánh mắt băng lãnh càng dày đặc vẻ sắc nhọn, giống như kiếm tôi qua lửa, lại giống như ngâm trong bẳng thủy.
Nhìn thấy Mộ Dung Tả Ý, trong lòng Tư Diệc Hành chấn động mạnh, như thể bị tảng đá ngàn cân đánh vào ngực, cũng như mặt hồ tĩnh lặng bỗng nhiên nổi lên sóng gió động trời… Là mừng là giận lại có chút buồn chút vui, hắn không hiểu— đơn giản là hắn còn chưa kịp hiểu rõ, đã nhìn thấy thiếu nữ đang ở bên người Mộ Dung Tả Ý kia.
Nhìn Mộ Dung Tả Ý mỉm cười nhìn thiếu nữ chăm chú, nàng nói gì đó xong hắn cười đến thư sướng như vậy, rồi vì ngựa hơi nhảy lên một chút kinh hách tới nàng mà hắn quan tâm thăm hỏi.
Thấy những điều này, mọi tâm tình trong Tư Diệc Hành đều biến thành chua chát nồng đậm cùng cay đắng chồng chất. Mà rõ ràng nhất là cảm giác đau đớn — hắn không biết rằng nụ cười của Mộ Dung Tả Ý lại có thể biến thành mũi kim đâm vào ngực hắn, khiến hắn đau đớn sâu sắc như vậy. Đơn giản là vì nụ cười đó không phải là dành cho hắn, mà cho một người khác.
Ánh mắt Tư Diệc Hành dây dưa ngưng lại trên người Mộ Dung Tả Ý. Hắn biết Mộ Dung Tả Ý không nhìn thấy hắn. Lúc này, tâm tư của Mộ Dung Tả Ý hẳn là hoàn toàn tại trên người thiếu nữ bên cạnh hắn kia.
Vừa nghĩ đến điều này, tay nắm dây cương của Tư Diệc Hành vì cố sức mà biến thành tái nhợt, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay. Trong lòng hắn đột nhiên bùng lên sát khí.
Hắn muốn giết nữ tử này, bởi vì nàng lại ở bên Mộ Dung Tả Ý, nàng dám giành lấy cái vị trí mà chỉ hắn mới có thể chiếm.
Tư Diệc Hành vì ý niệm chợt phát sinh trong đầu mà kinh hãi, hắn sợ, vậy nên nhịn không được run nhẹ.
Vì sao hắn cho rằng bên người Mộ Dung Tả Ý chỉ có thể là hắn? Vì sao hắn có thể vì điều ấy mà muốn giết nữ tử kia? Hắn thậm chí còn không quen biết nàng.
Mọi chuyện đã quá rõ ràng trước mắt — hắn đố kị, đố kị nữ tử kia ở bên Mộ Dung Tả Ý. Lòng đố kị thiêu đốt hắn, tổn thương trái tim hắn, khiến hắn đau đớn phẫn nộ, cũng khơi dậy sát khí trong hắn.
Vì sao lại đố kị, đố kị vì cái gì? Tư Diệc Hành không dám nghĩ, rồi lại không cách nào trốn tránh, tất cả đã hiện ra rõ ràng như vậy trước mặt hắn. Mấy ngày nay hắn lo lắng không giải thích được cùng sự phẫn uất nôn nóng đều đã có đáp án.
Bởi vì yêu — đơn giản là vì hắn đã yêu Mộ Dung Tả Ý. Tại lúc kích động vì chưa từng trải qua lúc tình cảm dâng trào, không thể ức chế đau đớn cùng phẫn nộ, cường liệt tới độ sinh lòng đố kị muốn giết người, Tư Diệc Hành mới hiểu rõ tâm của mình.
Hắn yêu nam nhân luôn luôn cười ôn nhu kia – Mộ Dung Tả Ý.
Đây là yêu?
So với tia chớp càng kinh tâm động phách hơn, so với sét đánh giữa trời quang càng làm cho người ta càng trở tay không kịp, so với sấm sét càng mãnh liệt, so với ảo mộng càng mê loạn…
Hắn yêu người đó, vậy nên vì người đó mà biến động tất cả tâm tình, vì người đó mà hoang mang mà hoảng loạn, vì người đó cam tâm để bản thân chịu ủy khuất. Vậy nên sau khi người đó ly khai, hắn mới phiền muộn bất an, vô pháp khôi phục bình tĩnh đạm mạc vốn có. Vậy nên mới ghen tị với nữ tử kia, ghen tới độ muốn giết nàng.
Ông trời trêu ngươi, lúc hắn hoàn toàn không ý thức, hắn đã bất tri bất giác yêu Mộ Dung Tả Ý, yêu nam nhân ôn nhu như thủy, nụ cười như xuân phong kia.
Vì sao lại yêu người này? Rõ ràng hắn đã từng rất ghét người đó, từ lúc nào lại từ ghét lặng lẽ biến thành yêu?
Là hắn yêu thích nụ cười ôn nhu đó? Hay là thân thể hắn lưu luyến khí tức ấm áp? Hay là ánh mắt trong suốt của người kia khiến hắn vô pháp kiềm chế bàn thân bị rơi vào? Cũng có lẽ người đó là trời sinh tình kiếp trong mệnh của hắn, vậy nên mới không kìm lòng được mà động tâm động tình?
Càng có thể là hắn từ lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Tả Ý đã yêu rồi. Hắn bài xích chỉ bởi vì tâm nhanh hơn lý trí đã sớm minh bạch cái cảm tình này, nhưng lý trí vẫn cố chấp chọn không chú ý cùng lừa dối, cho nên mới đem rung động ái tình biến thành căm ghét.
Có lẽ, căn bản là không có nguyên nhân nào, cũng không cần nguyên nhân, đơn giản là hắn là Tư Diệc Hành, vậy nên nhất định phải yêu Mộ Dung Tả Ý. Năm trăm năm trước tam sinh thạch thượng, bọn họ đã có ước định. Vậy nên hắn mới bối rối như vậy lại không chút do dự đi yêu người kia.
Kỳ thực Tư Diệc Hành cũng không phải là người hiểu rõ tình cảm của mình. Nếu hôm nay không gặp phải cảnh này thì ái tình của hắn vẫn ngủ say, nếu không có đố kị thình lình xảy ra như một nhát đao chém xuống, đâm thủng sự lừa dối bảo hộ trái tim hắn, để tim hắn hiện ra trần trụi, Tư Diệc Hành căn bản sẽ không lĩnh ngộ được rằng mình yêu Mộ Dung Tả Ý.
Thực ra hắn còn phải cảm tạ cái sự đố kị khiến hắn tưởng như muốn đi giết nữ tử kia, là sự xuất hiện của nàng làm hắn bị tình cảm cường liệt mà sáng tỏ trùng kích mới minh bạch tâm tư bản thân. Bằng không, chỉ sợ tiếp theo nửa năm một năm, Tư Diệc Hành cũng sẽ không biết đến ái tình từ trong bóng đêm đã bắt đầu sinh ra, tại trong lúc vô thức lớn lên.
Ánh mắt Tư Diệc Hành cố chấp mà thâm tình truy đuổi theo thân ảnh Mộ Dung Tả Ý, trong đôi mắt là đau đớn thật sâu cùng với ngọt ngào cũng vô cùng nặng.
Hắn muốn người đó, hắn muốn Mộ Dung Tả Ý.
Tư Diệc Hành cắn môi, miễn cướng khống chế chính tâm tình kích động của mình, không chút do dự quyết định.
— hắn muốn người này, càng muốn trái tim của người này hơn.
Nếu đã hiểu rõ lòng mình, hắn sẽ không bỏ qua. Điều mà Tư Diệc Hành hắn muốn chưa từng không chiếm được — mặc kệ là ngươi hay đồ vật đều thế cả thôi. Nếu hắn yêu Mộ Dung Tả Ý, vậy thì Mộ Dung Tả Ý cũng phải dùng cả tâm tư cùng tình cảm mà yêu lại hắn mới được.
Tư Diệc Hành căn bản không hề lo lắng tới vấn đề Mộ Dung Tả Ý có tiếp thu tình của hắn hay không, có yêu hắn hay không. Hắn mang theo ngang ngược cùng cuồng ngạo, đương nhiên cho rằng hắn đã yêu ai thì người kia tự nhiên cũng sẽ yêu hắn.
Một khi đã quyết định, Tư Diệc Hành không tiếp tục do dự. Hắn phóng ngựa đi tới, cản trước mặt Mộ Dung Tả Ý và thiếu nữ kia.
“Là ngươi?” Mộ Dung Tả Ý thấy hắn, trong khoảnh khắc, nhanh chóng nở ra một nụ cười.
“Ngươi đã tới đây? Thật hiếm có. Đúng rồi, thân thể ngươi thế nào rồi? Dư dộc có còn không?”
Tư Diệc Hành kinh ngạc không biết nói gì, có điều trong câu nói tản mát sự thân thiết càng khiến hắn có cảm giác như muốn khóc. Trong lòng thấy vừa chua chát lại vừa ngọt ngào, cảm giác như vậy vừa xa lạ vừa thơm ngọt.
“Khỏe rồi.”
Rõ ràng là có nghìn vạn câu muốn nói, có nghìn vạn loại tình ý muốn người này biết, thế nhưng Tư Diệc Hành lại không biết làm thế nào để nói lên, chỉ đơn giản trả lời hai chữ.
“Vậy là tốt rồi.” Mộ Dung Tả Ý hân hoan nở nụ cười.
“Mộ Dung đại ca, ta mệt rồi, chúng ta về thôi.” Không đợi Tư Diệc Hành mở miệng, hồng y thiếu nữ ở một bên lôi kéo ống tay áo Mộ Dung Tả Ý, ngọt ngào yêu cầu. Nàng rõ ràng cảm thấy địch ý của Tư Diệc Hành với nàng, hơn nữa, nàng xem ánh mắt Tư Diệc Hành nhìn Mộ Dung Tả Ý thì thấy khó chịu. Trực giác bảo nằng rằng phải cách xa cái người này một chút.
“Được.” Mộ Dung Tả Ý mỉm cười gật đầu, xoay người hướng Tư Diệc Hành chắp tay, nói “Ta còn có việc, đi trước một bước.”
Tư Diệc Hành như thể không nghe thấy, vẫn ngăn trước ngựa của Mộ Dung Tả Ý, không nhúc nhích.
Mộ Dung Tả Ý cảm thấy hơi kỳ quái, liền cười dò hỏi “Ngươi còn có chuyện gì sao?”
“Ta yêu ngươi.”
Tư Diệc Hành trong nháy mắt tâm tư thiên hồi vạn chuyển, nhưng vẫn như cũ không biết nên mở miệng thế nào, vửa thấy Mộ Dung Tả Ý phải đi, quá cấp thiết khiến hắn trực tiếp nói ra lời bày tỏ rõ ràng nhất.
Mộ Dung Tả Ý ngây cả người, mày kiếm cau lại, hồ nghi đánh giá Tư Diệc Hành. Mộ Dung Tả Ý hầu như cho rằng đây là Tư Diệc Hành đang đùa, thế nhưng, vừa nhìn thấy đôi mắt kia tràn ngập thâm tình cùng kiên quyết, hắn chỉ biết ‘nguy rồi’.
Tư Diệc Hành không phải đang đùa, hắn nói là sự thực. Không chỉ có tính tình Tư Diệc Hành căn bản là không phải loại người hay đùa người khác cười, hôm nay ánh mắt, thần sắc cùng ngữ khí tất cả đều biểu hiện, đều đang nói rất rõ rằng Tư Diệc Hành là phi thường nghiêm túc hướng Mộ Dung Tả Ý bày tỏ.
Mộ Dung Tả Ý nhịn không được cười khổ, có chút đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, không rõ vì sao mình lại chọc vào loại phiền phức này. Người ái mộ hắn rất nhiều, cả gan biểu lộ cũng nhiều, trong đó có cả nam. Có điều đối với mọi người hắn đều chỉ có một thái độ: lời nói dịu dàng khước từ. Tính tình ôn nhu của Mộ Dung Tả Ý không phải là giả, thế nhưng cũng là một người rất khó động tâm, chí ít hắn sống hơn hai mươi năm thật đúng là một người không đối với bất luận cái gì mà động tâm, mà khởi ý. Cùng lắm chỉ là thưởng thức mà thôi, nói đến yêu, thật sự là một loại cảm giác quá xa vời.
Mộ Dung Tả Ý biết tính tình ôn nhu của mình rất dễ làm cho người ta lưu luyến cùng ái mộ. Hắn không muốn thương tổn người khác, nhưng không có biện pháp ngăn cản cảm tình của người ta. Việc hắn có thể làm, ngoại trừ cho đối phương biết mình vô tâm vô ý, thì cũng chỉ có thể nhanh chóng cự tuyệt, dùng hết khả năng đem tổn thương của đối phương giảm xuống thấp nhất. Chỉ là Mộ Dung Tả Ý thật không ngờ đến đường đường thiếu chủ Xích vân cung Tư Diệc Hành cũng tới tham dự một chân (=))))))))))))), thật là khiến hắn đau đầu.
Tư Diệc Hành kiêu ngạo quật cường, cự tuyệt hắn chỉ sợ sẽ tổn thương hắn rất sâu. Bản thân không muốn tổn thương hắn, chỉ tiếc, lại không có biện pháp tiếp thu cảm tình này. Mộ Dung Tả Ý suy nghĩ, trong lòng không nhịn được mà thở dài một cái.
“Cung chủ đừng nói đùa.” Mộ Dung Tả Ý cố gắng làm mềm thanh âm, khéo léo ám chỉ mình từ chối.
“Ta không hề đùa.”
Tư Diệc Hành cho tới bây giờ không hề biết có cái gọi là ‘từ chối khéo’, chỉ cho rằng Mộ Dung Tả Ý không tin. Vì vậy hắn thẳng thắn lập lại một lần nữa
(ai dà, thật là đáng yêu mà:”>)
“Ta yêu ngươi, Mộ Dung Tả Ý, ta nói chính là sự thực.”
Mộ Dung Tả Ý thiếu chút nữa thì té khỏi ngựa, khổ não nhìn Tư Diệc Hành, trong lòng nói thầm: Cái người này nếu không phải giả ngu thì nhất định là một khối thạch đầu, hơn nữa lại còn là loại cực kiên định cực ngốc nghếch nữa.
Tư Diệc Hành nói khiến hồng y thiếu nữ đứng một bên vừa sợ vừa giận, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Cái người này có bệnh a, bản thân là nam nhân còn dám câu dẫn Mộ Dung đại ca?
Hồng y nữ tử có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có một người nam nhân cùng nàng tranh giành Mộ Dung Tả ý, mà càng làm cho nàng căm tức chính là, nam nhân này so với nàng còn đẹp hơn. Đố kị cùng bất an khiến nàng kéo kéo tay áo Mộ Dung Tả Ý, tức giận nói. “Người này bị điên rồi, Mộ Dung đại ca, chúng ta mau đi thôi.”
Mộ Dung Tả Ý gật đầu, đối Tư Diệc Hành chắp tay, hòa nhã nói “Đa tạ cung chủ đã cho ta lọt vào mắt xanh. Chỉ là tại hạ không có cùng ý này, mong cung chủ thứ lỗi. Tại hạ còn có việc riêng, xin cáo từ trước.”
Mình đã nói rất rõ ràng rồi. Tư Diệc Hành tính tình cao ngạo thế, bị mình cự tuyệt hẳn là ôm hận mà đi. Ai~ nếu như mỗi lần cứu người đều cứu được phiền phức lớn như vậy thì hắn sau này cứu xong phải bỏ chạy mất.
Mộ Dung Tả Ý một mặt âm thầm hy vọng, môt mặt đối với kết quả cứu người cứu cả phiền phức thấy rất phiền muộn.
Tùng Kinh và Di Hòa đứng đó không xa, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của Tư Diệc Hành và Mộ Dung Tả Ý, nhất thời khiếp sợ hoàn toàn không biết làm thế nào cho phải.
Tư Diệc Hành mà lại đi yêu Mộ Dung Tả Ý.
Đang lúc khiếp sợ, hai người lập tức hầu như đồng thời nghĩ tới một sự tình nguy hiểm khác.
Mộ Dung Tả Ý rõ ràng là không yêu Tư Diệc Hành, hơn nữa lại cự tuyệt thiếu chủ của bọn họ một cách minh bạch như thế.
Tư Diệc Hành yêu một nam nhân tuy khiến bọn họ giật mình, tuy vậy lấy lại tinh thần mà nghĩ thì việc này cũng không phải bất ngờ. Dù sao Tư Diệc Hành là loại ‘ta đi đường ta’, hành vi chỉ theo tâm ý của bản thân, căn bản không có bất cứ cái gì cấm kỵ cùng suy nghĩ, yêu một nam nhân đối với hắn mà nói chẳng đáng kể chút nào. Vần đề lại là ở Mộ Dung Tả Ý. Mộ Dung Tả Ý tuy rằng ngữ khí uyển chuyển, thế nhưng trong ngôn từ tuyệt đối rõ rành rành ý từ chối. Hơn nữa nhìn dáng vẻ Mộ Dung Tả Ý thì xác thực đối với Tư Diệc Hành không có bất cứ cảm giác gì.
Hai người Tùng Kinh lo sợ bất an, rất sợ Tư Diệc Hành bị làm cho nổi giận sẽ gây ra hậu quả khó lường.
“Ta yêu ngươi, ngươi tại sao lại có thể không thương ta?” Tư Diệc Hành hỏi, trong thanh âm tràn đầy phẫn nộ cùng khó hiểu.
Tại Xích vân cung, hắn là chủ tử cao cao tại thượng, ý nguyện của hắn là ý nguyện của mọi người. Ở trong chốn giang hồ, hắn tung hoành ngang dọc, muốn làm gì thì làm, chỉ có người khác giúp hắn sợ hắn, căn bản chưa từng có lúc nào hắn phải nghe theo ý kiến của người khác. Trong hai mươi năm, Tư Diệc Hành cũng chưa từng nếm trải việc bị người cự tuyệt.
Yêu Mộ Dung Tả Ý căn bản là việc ngòai ý muốn trong các việc ngoài ý muốn.
“Ngươi là nam nhân, ngươi có hiểu không, Mộ Dung đại ca sao có thể đi thích một nam nhân, chính ngươi hạ lưu vô sự, đừng có lôi kéo người khác…”
Mộ Dung Tả Ý chưa kịp trả lời thì hồng y thiếu nữ một bên đã kêu to lên, ánh mắt nhìn về phía Tư Diệc Hành đầy khinh bỉ cùng chán ghét.
“Tả cô nương, không nên nói.” Mộ Dung Tả Ý ôn hòa ngăn lại lời mắng mỏ của nàng, lập tức chuyển hướng sang Tư Diệc Hành, hòa nhã nói “Tình cảm của cung chủ, Tả Ý xin nhận tấm lòng, chỉ là chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, ta không có lòng này, quả thực không thể tiếp thu tâm ý của cung chủ. Chuyện này thỉnh không nên nhắc lại, chủ tiểu kết cáo từ.” Nói xong, Mộ Dung Tả Ý kéo cương ngựa, cùng hồng y nữ tử vội vàng rời đi.
Tư Diệc Hành bị Mộ Dung Tả Ý thẳng thắn cự tuyệt một cách minh bạch kinh ngạc đến ngây người, dĩ nhiên là quên ngăn hai người đó lại.
Mộ Dung Tả Ý không yêu hắn, lại còn thẳng thừng cự tuyệt tình cảm của hắn như thế. Hắn có gì không tốt, vì sao Mộ Dung Tả Ý không tiếp nhận hắn, sao có thể như thế, vì hắn là nam nhân sao?
Tới lúc lấy lại tinh thần thì Tư Diệc Hành mới phát hiện đã không còn thấy thân ảnh của Mộ Dung Tả Ý và nữ tử kia nữa. Hắn lạnh lùng mím môi, trong mắt lóng lánh kiên trì cùng dứt khoát.
Hắn sẽ không buông tay, Mộ Dung Tả Ý là của hắn. Nếu biết bản thân đã yêu người nào thì hắn quyết không buông. Còn nữ nhân kia, dám vũ nhục hắn, còn dám cướp người của hắn, cũng không thèm hỏi một câu, Tư Diệc Hành hắn muốn gì, có ai dám tranh.
“Đi điều tra rõ cho ta xem Mộ Dung Tả Ý đang ở đâu. Còn nữa, nữ nhân kia là ai?”
Tư Diệc Hành trầm giọng nói xong, phóng ngựa một cái hướng Tín Dương thành