Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tư Đồ Thánh Dực tràn đầy tự tin, nói: “Tên gian tế kia đã bị trọng thương, nếu không nhanh chóng tĩnh dưỡng thì không chết cũng bị phế hết võ công. Cao thủ giống như nàng ta sẽ không đưa ra quyết định ngu xuẩn đâu.”
Đúng như dự đoán.
Vân Thư lẳng lặng gật đầu, sau đó nàng nằm rạp xuống bên cạnh vách núi, nhắm hai mắt lại cảm nhận sự dao động của độc tố trong không khí, không khí ở đây lúc loãng lúc đặc, nhất định không phải do yếu tố tự nhiên mà như thế.
Đột nhiên, ánh mắt Vân Thư lóe lên, ngón tay khẽ nhúc nhích, một luồng sáng bạc gào thét phóng về phía vách núi.
Nàng thu lại ngân châm, bên trên ngân châm phủ kín màu tối đen.
“Không thể là chưởng khí được.” Vân Thư khẳng định chắc chắn.
Ngân châm đen lại cũng tức là, ở đây nơi nơi đều là độc!
"Khống chế không khí để hạ độc, khả năng của dùng độc của người này, rất mạnh." Vân Thư đưa ra kết luận.
Ánh mắt Tư Đồ Thánh Dực trầm xuống, khả năng dùng độc của đối phương rất ghê gớm!
"Nàng giải được không?" Y nhỏ giọng hỏi.
Giọng nói của y có vài phần không chắc chắn, mặc dù tiểu vương phi của y có rất nhiều mánh khóe, nhưng cuối cùng thì nàng vẫn chỉ là một cô nhóc mười sáu tuổi thôi.
"Tất nhiên."
Vân Thư hất mặt lên, vẻ mặt đầy sự tự tin. Vũ khí sở trường của nàng là ngâm châm, đó là bởi vì võ công mà nàng giỏi nhất chính là dùng độc!
Mặc dù diện tích độc tố trong không khí rất lớn, muốn giải cũng rất khó khăn, nhưng mà nàng tự có cách hay.
Vân Thư khẽ nhíu đôi mắt phượng, lấy ra một đồ vật có hình bình phun trong tay áo.
Thoáng chốc, vẻ mặt của Tư Đồ Thánh Dực trở nên mơ hồ.
Thứ này rất phổ biến ở thời hiện đại, nó chính là bình phun để tưới nước, nhưng ở cổ đại thứ đồ này thật sự là của hiếm.
"Đây là thứ nàng bảo Trịnh Phong làm sao?" Tư Đồ Thánh Dực nhận lấy bình phun, y hướng bình về phía không khí rồi bóp nhẹ, một loạt sương mù lập tức phun ra từ trong bình, nhanh chóng tản ra trong không khí phía trước.
Mặc dù ở thời cổ đại, công cụ rất hạn chế, nhưng Vân Thư cũng không ngại tự mình ra tay cải thiện sơ sơ, chiếc bình phun này chính là một trong những thứ nàng thiết kế.
Khi nàng đang làm những thứ đồ này, Tư Đồ Thánh Dực còn tỏ vẻ khinh thường, nhưng không ngờ rằng hôm nay nó lại có tác dụng quan trọng khiến ấn tượng của y về Vân Thư lại phát sinh biến hóa mới.
Vân Thư nhìn Tư Đồ Thánh Dực, thân hình cao lớn kia lại đang cẩn thận hí hoáy bình phun tinh xảo, nàng bỗng phì cười.
Sự đối lập này, thật sự quá mạnh mẽ.
"Người này lợi dụng gió để hạ độc, trình độ rất cao, nếu muốn hoàn toàn giải độc thì quá khó khăn, cho nên dùng chiếc bình nhỏ này để bảo đảm xung quanh người mình không bị độc tố xâm nhiễm là được rồi." Nàng mỉm cười giải thích.
"Được."
Tư Đồ Thánh Dực gật đầu, thuận tay kéo Vân Thư, nhảy thẳng xuống dưới.
Vân Thư bị giật mình, vô thức ôm lấy y.
"Cô nhóc này, để xem lần sau nàng còn dám cười nhạo bổn vương không." Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, con mắt Vân Thư lại càng cong hơn.
Hai người từ từ rơi xuống, độc tố trong không khí ở xung quanh cũng càng ngày càng đặc hơn, màn sương màu đen cũng càng lúc càng đậm.
Đôi mắt phượng của Vân Thư híp lại, nàng ôm chặt lấy Tư Đồ Thánh Dực, để cho y tiện sử dụng bình phun.
Hai tay Tư Đồ Thánh Dực cầm hai bình phun, phun vào màn sương đen khắp bốn phía, chỉ trong chớp mắt, sương mù như gặp phải thứ gì đó đáng sợ, chúng tự mở ra thành một con đường.
Tư Đồ Thánh Dực cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng y vẫn quyết định lao thẳng xuống đáy vách núi.
Mà vẻ mặt của Vân Thư đang làm tổ bên hông Tư Đồ Thánh Dực lại rất bất đắc dĩ, nàng lặng lẽ trách móc tên nhóc tham ăn kia!
"Vừa rồi có chuyện gì thế?" Vừa rơi xuống đất, Vân Thư tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.
"Ta cũng không biết, nhưng mà, mặc kệ đi. Đi thôi."
Thấy Tư Đồ Thánh Dực không truy cứu chuyện gì, Vân Thư lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó chăm chú đi theo sau người đàn ông.
"A, không ngờ thứ độc mà ta đặc chế ra cũng không ngăn cản được ngươi. Dực Vương, lâu rồi không gặp."
Bỗng nhiên, một cô gái mặc áo bào màu đen xuất hiện trước mặt hai người. Nàng ta cất tiếng chào hỏi như gặp được bạn chí cốt nhưng sát ý trong mắt lại để lộ nội tâm của nàng ta ngay lúc này.
Vẻ mặt Tư Đồ Thánh Dực lạnh lùng, ngoại trừ để lộ nụ cười yêu nghiệt kia trước mặt Vân Thư ra, người ngoài mãi mãi chỉ được thấy khuôn mặt lạnh lẽo cương nghị không bao giờ thay đổi của y thôi.
"Nước Yến Vân, không ngờ rằng cánh tay của các ngươi lại vươn tới tận đây." Đột nhiên Vân Thư nói ra lai lịch của nàng ta, ngay lập tức, biểu cảm trên mặt nàng ta cứng lại vài giây.
Vẻ mặt Tư Đồ Thánh Dực lại tràn đầy hứng thú liếc nhìn về phía Vân Thư.
"Tinh mắt nhỉ, xem ra Dực Vương phi cũng không kém cỏi dốt nát như người ta đồn đại." Trong nháy máy, cô gái kia lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, nhìn về phía Vân Thư.
"Xem ra, loại độc này là do ngươi giải rồi. Từ lâu ta đã nghe nói mẹ ruột của Dực Vương phi là phu nhân Thượng Quan y thuật cao siêu, không ngờ rằng Dực Vương phi cũng thừa kế được y bát của bà ta. Chẳng trách lại có thể hành động cùng với Dực Vương." Giọng nói của cô gái dường như phảng phất vẻ ganh tỵ.
Thiên hạ có ai không biết, Dực Vương điện hạ nổi tiếng ra ngoài làm việc chưa từng đưa theo nữ quyến, mà Vân Thư chính là người đầu tiên.
Mặc dù biết mình với Dực Vương là kẻ thù ngươi sống ta chết, nhưng cô gái ấy vẫn không chấp nhận được việc có người chiếm giữ mất trái tim của người đàn ông như thần kia.
Cho nên, hôm nay chắc chứn phải khai đao với Dực Vương phi tay không tấc sắt trước rồi!
Ánh mắt nàng ta lóe lên, vọt về phía Vân Thư nhanh như tia chớp.
Vân Thư đã nhìn ra suy nghĩ của cô gái từ lâu, nàng vừa đưa mắt ra hiệu với Tư Đồ Thánh Dực, vừa giả bộ như sợ hãi vội vàng lùi về phía sau.
Coi nàng như kẻ vô dụng à? Vậy sẽ phải trả giá đắt đấy!
"Chịu chết đi." Lúc đến gần Vân Thư, khuôn mặt cô gái bỗng trở nên dữ tợn hơn vài phần.
"A!"
Vân Thư tỏ vẻ kinh hoảng, vội vàng lùi về phía sau.
Bỗng nhiên, Vân Thư bất cẩn vấp phải một hòn đá nhỏ, thân hình nghiêng đi rồi ngã ngồi trên mặt đất.
Cú ngã này vừa hay giúp nàng tránh được một kích trí mạng của cô ả kia. Cô gái kinh ngạc vì vận may cực tốt của Vân Thư, nhưng nàng ta không đắn đo nhiều, nhanh chóng xoay người, hai tay vừa cử động đã phóng một lượng chất độc bay thẳng về phía Vân Thư!
Khóe miệng Vân Thư bỗng cong lên, nàng trở tay vung ra một thanh kiếm sắc, ánh sáng màu tím nhạt lóe lên cùng với uy lực cực mạnh.
Ầm!
Hai người nặng nề va vào nhau, phấn độc bị kiếm khí mạnh mẽ đánh văng ra.
Bảo kiếm tùy thân của Dực Vương!
Ánh mắt của cô gái mặc đồ đen trầm xuống, thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn thế mà Dực Vương lại dễ dàng đưa cho cô ả không có một chút nội lực nào thế này sao?
Dực Vương quả thật rất để tâm đến Dực Vương phi này!
Nàng ta vội vàng né tránh, không còn rảnh bận tâm đến người đàn ông như thần còn đang đứng bên cạnh, có thể ra tay bất cứ khi nào kia nữa!
Đợi đến khi nàng ta nhớ đến thì đã không kịp rồi.
Trong lòng cô gái hoảng hốt, nhanh chóng điều chỉnh lại thân hình nhưng vẫn trúng một đòn rất mạnh của Tư Đồ Thánh Dực, cơ thể nàng ta đâm thẳng vào vách núi.
Ầm!
Âm thanh dữ dội vang vọng khắp hẻm núi. Ngay sau đó là tiếng xương sườn gãy rất rõ ràng.
Tư Đồ Thánh Dực thu tay lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô gái mặc đồ đen, sau đó y xoay người đi về phía Vân Thư.
Thấy người đàn ông yên lặng vươn tay ra, mắt cười của Vân Thư cong cong, nàng đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào đó rồi xoay người đứng lên.
"Nói đi, nước Yến Vân bảo ngươi đến đây làm gì?"
Hai người cùng nhau đi về phía cô gái mặc đồ đen, nàng ta đã bị thương nặng, ảnh hưởng đến miệng vết thương vẫn còn chưa lành từ lần trước, lúc này đây nàng ta đã là cá nằm trên thớt rồi.
Nhưng, mặc dù cô gái yếu ớt, khóe miệng vẫn luôn giữ vững nét tươi cười.
Hỏng rồi!
Vân Thư thầm nghĩ có điều chẳng lành, những gì mà cô gái này vừa làm, dường như đều là để kéo dài thời gian!
"Vo ve vo ve!"
Nghe thấy âm vang loáng thoáng trong không khí, nụ cười trên miệng cô gái đang nằm trên đất lại càng rực rỡ hơn.