Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vân Thư nhắm mắt lại, hít lấy một hơi thật sâu sau đó nàng đưa ngón tay đặt lên cổ tay Tiêu Bách.
Mạch đập của hắn bình ổn, nhưng hiển nhiên vẫn lộ ra chút suy yếu. Mạch tượng thế này trong mắt một đại phu bình thường không phải vấn đề gì, đó cũng là lý do vì sao hai năm nay không có bất kể người nào nhận ra hắn bị trúng độc.
Sau khi Linh Nhi kiểm tra xong thân thể Tiêu Bách, cơ thể xanh thẫm của nó nhanh chóng xoay lại chui vào trong quần áo Vân Thư. Chớp mắt sau, toàn bộ thông tin nó kiểm tra ra, đã được gửi vào trong đầu Vân Thư.
Tốc độ lây lan của độc tố trong người Tiêu Bách rất chậm, độc tố màu đen lấy lồng ngực làm tâm vẫn không ngừng từ từ lan ra bốn phía. Lượng độc tập trung nhiều nhất ở trong ngón tay và bắp đùi. Hơn nữa, độc ở lồng ngực đã bắt đầu chậm rãi ngấm ra ngoài.
Vân Thư cười lạnh. Xem ra chất độc này vẫn hiểu được đạo lý trước tiên phải phá hủy cả thể, sau đó mới tiến hành công kích từng bộ phận một.
Vân Thư nhẹ nhàng dùng ngân châm thăm dò một phen, lông mày nàng nhíu lại. Chất độc này không giống với dự đoán của nàng.
Mặc kệ, cho dù thế nào cũng phải thử xem! Vân Thư nhanh chóng lấy ngân châm trên bàn sau đó ngồi xổm xuống xốc chăn đang đắp trên người bệnh lên. Đầu ngân châm hơi gẩy, quần áo của Tiêu Bách lật ra làm lộ vòm ngực đầy nam tính.
Làn da màu cổ đồng, kinh mạch rõ ràng, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét cơ ngực.
Xem ra Tiêu Bách cũng là một người cường tráng. Vân Thư cười nhạt, thành thạo dùng ngân châm châm lên từng huyệt đạo tương ứng.
Ngân châm xuyên vào cơ thể, làn da màu cổ đồng trước ngực Tiêu Bách chầm chậm thấm ra dòng chất lỏng trong suốt không rõ tên. Thậm chí một vài chỗ giáp với vị trí căn nguyên của độc bắt đầu nổi lên đốm nhỏ li ti có màu đen thẫm kỳ dị.
Vân Thư rùng mình nhìn chằm chằm vào đốm nhỏ đen thẫm nằm dưới lồng ngực Tiêu Bách hai tấc.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà chất độc này đã đậm đặc như thế, không hổ là Tuyết Vực Huyết Tán nổi danh khắp chốn.
Vân Thư dùng vạt áo tùy tiện lau mồ hôi thấm ra trên trán. Nàng lấy thuốc giải đã sắp xếp từ trước ra khỏi ống tay áo, ngón tay đảo qua, trong chớp mắt mười đầu ngân châm nhọn hoắt chạm phải bột phấn trắng, sau đó lập tức xuyên vào trong cơ thể Tiêu Bách.
Tình huống tập trung độc tố trong cơ thể Tiêu Bách không giống với dự tính lúc trước, mức độ nồng đậm ở mỗi một vị trí đều khác nhau. Bởi vì điều này khiến việc uống thuốc giải độc khó giải quyết được vấn đề, chỉ có thể điều trị ở từng vị trí một.
Mười cây ngân châm cắm trên cơ thể cùng vây xung quanh đốm đen kia. Trong chớp mắt, đốm đen kia biến mất với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.
Xem ra thuốc giải có tác dụng. Vân Thư thở phào nhẹ nhõm. Nàng lập tức dùng ngân châm lớn phong bế lại huyệt đạo chính trên người Tiêu Bách, sau đó tiếp tục dùng châm thúc đẩy huyệt vị ép chất độc ra ngoài, tiếp theo lại dùng châm đã thấm thuốc giải châm lên cơ thể.
Tuy rằng hơi phiền phức, nhưng ít ra có thể trừ tận gốc.
Thuốc giải này vốn dĩ có thể pha nước uống. Dưới sự sắp xếp cẩn thận của không gian, nó là cách hấp thụ dễ nhất vào cơ thể con người.
Nhưng đáng tiếc là, sau khi Vân Thư xem xét kỹ lưỡng mới nhận ra được phương pháp lây lan của Tuyết Vực Huyết Tán không giống với loại độc khác. Nó không lây lan theo đường máu thông thường mà bám vào vị trí mạch máu quan trọng để làm tan rã tế bào cơ thể con người từng chút một.
Nếu chỉ hòa thuốc vào nước uống, có lẽ thuốc giải không thể diệt trừ được tận gốc độc tố. Mà phương pháp giải độc này của Vân Thư lại hiệu quả. Nhưng nó có một vấn đề cực nguy hiểm đó là bắt buộc phải loại bỏ hết độc tố trong một lần, nếu không hậu quả không thể khống chế nổi.
Thời gian cứ vậy trôi qua từng chút một, động tác trên tay Vân Thư vẫn không chậm đi, ép độc, giải độc, tiếp tục ép độc, giải độc, toàn bộ đều được tiến hành theo đúng lộ trình.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì trong ba canh giờ nàng nhất định có thể ép hết độc tố trong người Tiêu Bách ra ngoài.
Thời gian trôi đi từng chút một, Tiêu Nguyên Soái ở bên ngoài sốt ruột lo lắng, lòng ông lúc này thấp thỏm hơn bao giờ hết.
Ông hành quân nơi biên cương, trải nghiệm rất nhiều, tất nhiên biết độc Tuyết Vực Huyết Tán không ai giải được.
Bắt đầu từ lúc Vân Thư nói ra kết luận này, thật ra ông đã tuyệt vọng rồi. Nhưng Vân Thư nói nàng có thể giải độc. Lúc đó ông còn cho rằng Vân Thư đang trâng tráo nói khoác bèn ôm thái độ coi ngựa chết là ngựa sống mà chữa trị bèn chạy đi tìm Dực Vương điện hạ. Ông chẳng ngờ được Dực Vương điện hạ lại đồng ý dẫn theo nàng đi tới thành Y Dược tìm dược liệu. Có lẽ.... người phụ nữ này thật sự sáng tạo được kỳ tích.
Đối với điều này, trong lòng ông không khỏi dấy thêm một tia mong chờ.
Trong phòng, Vân Thư ngồi xổm trên chiếc sập, ngón tay nhanh chóng thi châm, rút châm, đổi châm. Vô số ngân châm đang nằm lộn xộn trên mảnh vải màu trắng, trên đầu ngân châm đen kịt một màu.
Độc tố rất mạnh!
"Quận chúa Vinh Thành giá lâm!" Ngoài cửa truyền đến một tiếng hô cao vút.
Vân Thư nghe được thanh âm này thì khẽ nhíu mày, ngón tay không nhịn được run lên, nhưng nàng lập tức ổn định lại trong nháy mắt, tiếp tục chữa trị.
Đây là thời khắc quan trọng nhất, tốc độ ép độc một khắc cũng không thể chậm lại, nếu không, một khi tạo cơ hội cho nó phát tán, muốn tiếp túc ép toàn bộ chúng ra ngoài sẽ rất khó khăn.
Nhưng mà, con nhỏ Vinh Thành kia tới đây lúc này nhất định không có chuyện gì tốt. Vừa nghĩ tới ả ta, nàng lập tức nhức đầu. Chỉ mong người ngoài cửa có thể ngăn ả lại, trong lòng Vân Thư cầu nguyện.
Quận chúa Vinh Thành mang khăn che mặt màu trắng bước vào trong, không chút nghĩ ngợi đã cầm roi quất thẳng lên cửa phòng.
Ầm!
Tiếng roi nặng nề đập lên cửa, âm thanh kịch liệt vang lên. Vân Thư vốn đang hết sức chuyên chú thi châm chợt thấy hoảng hốt, trên trán nàng chảy lấm tấm mồ hôi.
Không có cảnh tượng như trong dự liệu, cảnh cửa kia chỉ rung lên nhưng không mở ra.
Khóa cửa rồi sao?
Khuôn mặt dưới lớp mạng che của Vinh Thành có phần không vui. Ánh mắt ả ta lóe lên, xem ra, nơi này thật sự có điều kỳ quặc!
Vừa suy nghĩ vậy, bàn tay ả lại hất lên, dây roi kia tựa như trong hớp mắt hóa thành con rồng đen, phóng tới cuốn lấy ổ khóa đồng.
Tiêu Nguyên Soái bước nhanh tới trước, vươn tay giữ chặt lấy dải roi dài, trầm giọng nói: "Vi thần tham kiến Quận chúa Vinh Thành. Không biết Quận chúa giá lâm, không tiếp đón từ xa được, vẫn xin Quận chúa thứ tội."
"Tiêu bá bá, miễn lễ. Nhờ người mở cửa phòng ra, hôm nay Vinh Thành tới là có chính sự phải làm." Vinh Thành thu roi, ánh mắt đảo qua ổ khóa kia, nói với vài phần không vui.
Nhưng vì người đối diện là phụ thân của Tiêu Bách, cho dù ả có tùy hứng hơn nữa cũng chẳng thể không giữ thái độ cung kính. Dù sao ả muốn gả vào nhà họ Tiêu thì vẫn cần người trước mặt đồng ý đã.
"Không biết Quận chúa có chuyện gì phải làm. Là phòng riêng của con trai vi thần, nếu Quận chúa vào sợ tổn hại đến danh sự của người." Tiêu Nguyên Soái nhíu mày, thản nhiên nói, "Huống hồ Quận chúa vào phủ Nguyên Soái, không nói một lời đã quăng roi vào người khác, hành động lần này thực sự dọa tới người khác."
Lời Tiêu Nguyên Soái xem như là đang dạy dỗ Vinh Thành rồi.
Lúc này, bất kỳ người nào muốn phá hoại quá trình giải độc đều là kẻ địch trong lòng Tiêu Nguyên Soái, cho dù người kia là Quận chúa được yêu thương nuông chiều hết mực.
Vinh Thành thấy Tiêu Nguyên Soái dạy dỗ mình lập tức cảm thấy khó chịu. Ả cười lạnh: "Tiêu bá bá, vì người là phụ thân của Tiêu Bách ca ca nên Vinh Thành mới tôn trọng thêm vài phần. Nhưng người không chỉ không đối xử tử tế với Tiêu Bách ca ca, trong lúc hắn bệnh nặng dễ tin kẻ xấu, còn giấu giếm tội phạm bỏ trốn. Nể mặt Tiêu Bách ca ca, bổn Quận chúa không so đo. Nhưng hôm nay, ta nhất định phải đưa Vân Thư về!"