Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tim Đập Không Nghe Lời
  3. Chương 5: Lộ ra một nốt chu sa nhỏ, vô cùng quyến rũ và dễ thấy
Trước /108 Sau

Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 5: Lộ ra một nốt chu sa nhỏ, vô cùng quyến rũ và dễ thấy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

- ---------------------------

Bồn tắm nước nóng hơi nước mông lung, ngăn cách bằng bức bình phong, gian ngoài là phòng nghỉ, bên cạnh cửa sổ có một chiếc trường kỷ (ghế dài).

Phó Ấu Sanh chuyển qua bình phong, dựa vào trên trường kỷ, cẳng chân thon thả tinh tế lộ ra dưới lớp áo choàng tắm khiến người ta lóa mắt.

Vừa cầm chiếc điện thoại đặt trên bàn lên.

Liền nghe thấy tiếng gõ cửa, cô lười biếng nhướng đôi mi còn ướt át: "Mời vào."

Mấy nhân viên phục vụ bên ngoài tiến vào, bưng đồ uống: "Phó tiểu thư, mời dùng thong thả."

Dù sao cũng là một khách sạn suối nước nóng chuyên nghiệp, nhân viên phục vụ phẩm chất rất tốt, sau khi vào cửa cũng không nhìn ngang ngó dọc, đặt đồ xuống liền rời đi.

Khi Tần Trăn đi ra, cô ấy nhìn thấy Phó Ấu Sanh vừa vân vê quả anh đào vừa nghịch di động của mình: "Cậu thật biết cách tận hưởng đó."

Phó Ấu Sanh liếc cô ấy một cái: "Không tận hưởng sao có thể thư giãn."

Tần Trăn: "Chậc."

"Nếu như đạo diễn biết nữ chính cậu ở đến đây là để thư giãn, chắc sẽ tức hộc máu."

"Còn không phải vẫn chưa quay phim sao, mình cũng rất có đạo đức nghề nghiệp đó."

Tần Trăn nghe xong liền ngồi xuống bên cạnh cô, lấy một miếng dưa hấu từ đĩa trái cây, liếc nhìn màn hình di động của cô.

Vừa đúng là hot search Weibo hôm nay.

"Thật đúng là hời cho con khốn(*) Triệu Thanh Âm này rồi."

(*) Tiểu biểu tạp 小婊砸: là một lời mắng chửi nhưng không có ý xấu, giống như nói đùa mà thôi. Là phương ngôn của Ninh Hạ (một vùng của Dương Châu). Là câu mắng yêu thích của người Ninh Hạ thế hệ trước. Thông thường là người già dùng để mắng tiểu bối. Biểu tạp có âm rất gần với "gái đi.ếm". Tuy rằng khó nghe nhưng trong miệng người già thực chất chỉ là một loại từ ngữ trách cứ, không có tính sỉ nhục.

"Lại nói cô ta thật sự là cùng Ân tổng nhà cậu đến gặp phụ huynh sao? Không phải thật sự muốn kết hôn đó chứ? Vậy cậu phải làm sao?"

Phó Ấu Sanh chưa có với Tần Trăn chuyện cô và Ân Mặc đã kết hôn, không phải là cô không tin Tần Trăn, mà là... không biết nên nói như thế nào.

Suy cho cùng ở trong lòng Phó Ấu Sanh, chính mình cùng Ân Mặc ngoại trừ tờ giấy hôn thú ra, hoàn toàn không giống như cặp vợ chồng bình thường.

Có nhiều lúc cô còn hoài nghi, có phải Ân Mặc quên mất rằng bọn họ đã kết hôn hay không.

Không có hôn lễ, không có nhẫn cưới, không có cầu hôn, cuộc sống trước và sau khi kết hôn không có gì thay đổi.

Cũng khó trách Tần Trăn chưa từng hoài nghi về quan hệ của bọn họ, chỉ cho rằng bọn họ là bạn trai bạn gái.

Phó Ấu Sanh: "Bọn họ sẽ không kết hôn."

Trừ phi cô và Ân Mặc ly hôn, nếu không Ân Mặc sẽ phạm tội trùng hôn mất.

Nghe được giọng điệu chắc chắn của Phó Ấu Sanh, Tần Trăn coi cô như thể cô là một ngốc bạch ngọt(*) bị tình yêu làm cho mù quáng: "Cậu nói cậu dù thế nào cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương, lớn lên vừa xinh đẹp lại có khí chất, cậu tìm dạng đàn ông nào mà chẳng có, cố tình phải treo trên người Ân Mặc."

(*)Ngốc bạch ngọt: những người đơn thuần, đáng yêu, đôi khi có phần ngốc nghếch và không có tâm cơ.

"Không danh không phận ở bên cạnh anh ta nhiều năm như thế, thật là ngu ngốc mà."

"Cậu xem ngay cả Triệu Thanh Âm đều được gặp mặt cha mẹ anh ta. Còn cậu ở bên anh ta chín năm rồi, đã từng gặp qua cha mẹ anh ta chưa?

Phó Ấu Sanh lắc đầu: "Chưa từng."

"Bạn bè thì sao, cậu biết được mấy người bạn của anh ta?"

Phó Ấu Sanh bởi vì ngâm mình trong suối nước nóng mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đã vơi đi vài phần, đôi môi đỏ mọng của cô hé mở ------

"Mình một người cũng không biết."

Người bên cạnh Ân Mặc, cô chỉ gặp qua hai thư ký, một người là thư ký Chu, một người là thư ký Ôn.

Tần Trăn bùng nổ: "Chẳng những cha mẹ chưa gặp qua, ngay cả vòng bạn bè anh ta cũng chưa từng dẫn cậu đi gặp mặt. Không mang cậu đi gặp cha mẹ, không đem cậu dung nhập vào vòng bạn bè, đây chính là bộ dáng cùng cậu yêu đương sao?"

Bỗng nhiên, cô ấy trợn to mắt: "Cmn! Sanh à, có phải hay không cậu bị PUA(*) rồi!!!"

(*)Nguyên văn bản raw, mình cũng không rõ thuật ngữ này lắm. Nhưng mình tra gg thì ra kết quả như này, mình để đây cho mọi người tham khảo nhé:

PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình d.ục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái".

Điều bạn không biết là PUA còn có cả một tổ chức đào tạo. Theo tài khoản Wechat "Chiết Truyền Khách", từng có phóng viên mai phục vào tổ chức giảng dạy PUA, qua đó chụp lén nội dung đào tạo của họ. Người được gọi là giảng viên PUA đã tự thừa nhận: "Ngũ Bộ Hãm Tỉnh Thuật" (một kỹ năng PUA) gồm có 5 bước để khiến "con mồi" sập bẫy, thậm chí có rất nhiều kỹ năng đã phá vỡ ranh giới pháp lý và đạo đức của con người.

Link đầy đủ bài viết: https://lostbird.vn/kham-pha-cung-lac/pua-khi-chieu-tro-du-do-kiem-soat-phu-nu-dang-ghe-tom-lai-duoc...

Tần Trăn càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao.

Phó Ấu Sanh: "........"

"Mình không có."

Nhìn khuôn mặt thanh lãnh kia của Phó Ấu Sanh, Tần Trăn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại một lúc. Phó Ấu Sanh người này giống như tiên nữ không dính khói lửa phàm trần, tình cảm giống như tờ giấy trắng, quá dễ dàng bị tra nam lừa.

Tần Trăn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mượt mà của cô, giống như đang nhìn thiếu nữ trượt chân bị tra nam dụ dỗ: "Về sau đàn ông mà không muốn kết hôn với cậu, đều không phải thứ tốt! Cậu phải cận thận một chút!"

Phó Ấu Sanh ngừng ngón tay đang nghịch điện thoại: "Vậy....... nếu anh ta cùng mình kết hôn?"

Tần Trăn cảm thấy cô suy nghĩ quá ngây thơ: "Không có khả năng. Loại đàn ông như Ân Mặc chỉ muốn nói chuyện yêu đương chứ không vội vàng kết hôn."

Không vội vàng kết hôn, nhưng năm đó Ân Mặc còn cùng cô đi lãnh chứng mà.

Phó Ấu Sanh đột nhiên nhớ tới thời điểm bọn họ lãnh chứng.

Đó là khi cô đang năm ba đại học, vừa mới tiếp nhận vai diễn đầu tay, trong nhà cũng bởi vì cô lựa chọn gia nhập làng giải trí mà nổ ra tranh chấp lớn nhất từ trước tới nay.

Một đám trưởng bối trực hệ(*) thẳng thừng nói rằng cô đã ném đi cốt khí của Phó gia, không xứng là người nhà họ Phó.

(*) Trực hệ: quan hệ họ hàng theo dòng máu, trong đó người này sinh ra người kia kế tiếp nhau, gồm ông, cha, con, cháu, v.v.

Phó Ấu Sanh nhớ rất rõ, ngày đó trời mưa rả rích, màn mưa mảnh đan vào nhau, cô đứng trước cổng nhà cũ Phó gia và tận mắt nhìn thấy cánh cổng đóng lại trước mặt mình.

Từ cao trung năm ấy, bắt đầu không nghe theo sự sắp đặt của người trong nhà, Phó Ấu Sanh sớm đã nghĩ tới ngày này, chính mình bị người nhà vĩnh viễn từ bỏ.

Nhưng không thể nghĩ tới, ngày này lại tới nhanh như vậy.

Cứ thế không kịp phòng bị.

Ký ức sau trận mưa kia có hơi mơ hồ.

Chỉ nhớ rõ Ân Mặc cầm một chiếc ô màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cứ như là từ trên trời giáng xuống, là vị anh hùng tới giải cứu cô.

Sau khi được Ân Mặc mang về biệt thự Lộc Hà, cô liên tục phát sốt.

Thời gian đó, cô thực không có cảm giác an toàn, mỗi lần chỉ cần Ân Mặc rời đi trong chốc lát, cô đều sẽ hoài nghi Ân Mặc cũng không cần cô nữ, tinh thần vô cùng yếu ớt. Ân Mặc liền tự mình chăm sóc cô, bất luận cái gì cũng đều tự tay làm, đi đến đâu cũng đều mang theo cô, cho đến khi cô khỏe hoàn toàn.

Ngày khỏi bệnh đó, là một buổi sáng tràn đầy nắng.

Khi cô tỉnh lại, ngắm nhìn mặt nghiêng đang ngủ say của người đàn ông, rõ ràng khoảng cách gần như vậy, mà cô lại cảm giác phảng phất giây tiếp theo, người đàn ông này liền sẽ giống như cha mẹ người nhà của cô, bỏ rơi cô.

Sợi dây gọi là lý trí trong cô hoàn toàn sụp đổ.

Đem chiếc váy ngủ duy nhất trên người cởi ra, chui vào trong lòng Ân Mặc.

Những ngón tay nhẹ nhàng kéo mở sợi dây của chiếc quần ngủ tơ tằm bên hông anh.

Bởi vì nguyên do bị bệnh, khoảng thời gian này Ân Mặc vẫn luôn không chạm vào cô. Rất nhanh, anh đã tỉnh lại.

Chờ đến khi bắt gặp đôi mắt đen nhánh như mực của người đàn ông, cô đem mặt chôn ở cô anh, thanh âm nghẹn ngào: "Ôm chặt em, Ân Mặc."

Giây tiếp theo.

Cô liền cảm thấy cánh tay nóng bỏng của người đàn ông ôm cô vào lòng, không thể tách rời.

Trong lòng cô an ổn vài phần.

Chỉ có sự thân mật không khoảng cách như vậy, mới có thể làm tiêu tan sự hoảng loạn trong lòng cô.

Ánh nắng ban mai chiếu vào chiếc giường lớn qua cửa sổ kính trong suốt sát đất.

Cô cảm thấy mình giống như một bông hoa mỏng manh, gần như bị nghiền nát thành bùn.

Khi Ân Mặc bế cô từ trên giường lên, cô không muốn buông tay, chỉ hận có thể dính lấy anh như hình với bóng

Thời gian sau này.

Bất kể Ân Mặc đi đâu, Phó Ấu Sanh đều dính lấy anh.

Ân Mặc cũng chưa từng kháng cự lại sự dính người của cô.

Phòng tắm, phòng để quần áo, phòng khách, trước cửa sổ kiểu Pháp của sân thượng, và thậm chí trên đài đảo nhà bếp, tất cả những nơi họ thường lui tới đều để lại dấu vết của sự nuông chiều và tình yêu của họ.

Nhưng cố tình họ càng thân mật, trong lòng Phó Ấu Sanh lại càng lo âu.

Đó có lẽ là khoảng thời gian dài nhất và dày đặc nhất mà họ đã ở bên nhau trong chín năm, dính lấy nhau như hình với bóng trong ba tháng.

Cho tới khi, có lần nửa đêm Ân Mặc xuống lầu uống nước, cô tỉnh dậy không thấy Ân Mặc đâu.

Sau khi cô xuống lầu tìm được Ân Mặc, cô gắt gao nắm chặt cổ tay gầy gò mạnh mẽ của người đàn ông, đột nhiên nói: "Ân Mặc, em muốn kết hôn."

Trong bóng tối, Âm Mặc đứng bên cạnh chiếc tủ lạnh đang mở, rũ mắt lẳng lặng nhìn cô, khí lạnh trong tủ lạnh thổi ra, thậm chí cô có thể cảm nhận được toàn thân lạnh buốt.

Đôi môi đỏ mọng hé mở, vừa định nói.

Không ngờ rằng.

Người đàn ông chậm rãi thốt ra một câu trầm thấp khàn khàn: "Được, chúng ta kết hôn đi."

Bây giờ cô vẫn có thể nhớ rằng lúc đó trái tim cô gần như nhảy ra ngoài, cao hứng đến mức choáng váng.

Giống như là nhiều năm theo đuổi, cuối cùng một giấc mơ trở thành sự thật.

Hiệu suất của Ân Mặc rất cao, ngày hôm sau rời giường, ngay lúc cô đang tự hỏi liệu đêm qua có phải là một giấc mơ hay không, thì Ân Mặc đã trực tiếp mang cô đến Cục Dân chính.

Nhìn tấm ảnh chụp hai người trên giấy đăng ký kết hôn, cuối cùng cô cũng cảm thấy an tâm.

Mà bộ phim truyền hình dân quốc cô xuất đạo cũng chính thức khai máy, sau này cô tiến vào giới giải trí, Ân Mặc cũng không chủ động tuyên bố việc bọn họ kết hôn.

Chỉ có tờ giấy đăng ký kết hôn mỏng manh, nó đã trở thành nhân chứng duy nhất cho tình yêu giữa cô và Ân Mặc.

"Này, cậu đang nghĩ gì thế?"

Tần Trăn quơ quơ tay trước mặt cô.

Phó Ấu Sanh đang trong hồi ức lập tức trở lại hiện thực.

Chớp mắt: "Không có gì, mình hơi buồn ngủ."

Xoa xoa đôi mắt đau nhức: "Cậu cứ ngâm tiếp đi, mình đi ngủ trước."

Tần Trăn gật đầu: "Cậu đừng có quên lời mình nói với cậu đó!"

"Tuyệt đối không được tin tra nam biết không."

"Biết rồi, Tần bà bà, dài dòng quá." Phó Ấu Sanh kéo dài giọng, vẫy vẫy tay, "Ngày mai gặp."

*

Phó Ấu Sanh vừa ngâm mình trong suối nước nóng xong, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ

Phó Ấu Sanh vừa ngâm mình trong suối nước nóng xong, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ.

Đi trên hành lang dẫn từ bồn tắm nước nóng đến khách sạn, vừa lúc đi ngang qua đoàn đội của nam chính Tề Yến Chi đang xách vali ở phía đối diện.

Mặc dù trước đây chưa từng hợp tác với Tề Yến Chi, nhưng rốt cuộc vẫn từng chạm mặt ở các hoạt động, huống hồ từ giờ trở đi, hắn và cô sẽ trở thành bạn diễn, Phó Ấu Sanh lễ phép chào hỏi: "Thầy Tề, chào buổi tối."

Tề Yến Chi là người xuất thân chính quy chân chính, vừa có giá trị nhan sắc cao lại vừa có kỹ năng diễn xuất, thực sự hiếm có.

Hắn tuy rằng ra mắt chưa lâu, nhưng đã có xu hướng trở nên nổi tiếng, có lẽ hắn chỉ còn thiếu một danh hiệu ảnh đế quốc tế nữa, liền có thể ngồi vững vàng ở vị trí tuyến 1.

Phó Ấu Sanh sau khi xem dàn diễn viên, liền biết rằng bộ phim điện ảnh Ân Mặc đầu tư này, chắc chắn không có lừa gạt cô, là một đại IP. Là dùng để đi tranh giải.

Tề Yến Chi khẽ gật đầu: "Chúng ta bằng tuổi, cô không gần kêu thầy, gọi tên của tôi là được rồi."

Phó Ấu Sanh không có lựa gió phất cờ(*), nhưng vẫn khiêm tốn lịch sự, tỏ ra xa cách: "Vậy tôi sẽ gọi anh là anh Tề."

(*)Lựa gió phất cờ: nói lời hay thuận theo ý người khác, khiến người khác yêu thích.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Tề Yến Chi cong môi cười, cố ý trêu chọc: "Được, em Sanh."

Giọng điệu đừa giỡn ngay lập tức kéo gần sự quen biết với nhau.

".........."

"Được rồi, bản thân xác thực trẻ hơn hắn."

Khả năng tiếp nhận của Phó Ấu Sanh rất tốt, "Tàu xe mệt nhọc, không quấy rầy nữa, anh nghỉ ngơi sớm chút."

Nhìn Phó Ấu Sanh rời đi, ánh mắt Tề Yến Chi rời khỏi bóng dáng tinh tế thướt tha kia của Phó Ấu Sanh.

Sờ chiếc cằm nhẵn nhụi, vừa đi hắn vừa hỏi trợ lý: "Trông tôi rất già sao?"

Trợ lý ngắm nhìn người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, lâm vào trầm mặc: "Không già........"

Tề Yến Chi: "Vừa rồi tại sao ánh mắt cô gái kia nhìn tôi giống như đang nhìn trưởng bối vậy?"

Trợ lý do dự hai giây, thăm dò nói: "Có lẽ khí chất của anh, so với ngoại hình của anh, có chút trông già trước tuổi?"

Tề Yến Chi: "....... Không muốn tiền thưởng nữa à."

Có biết nói chuyện không vậy, cái gì mà hắn trông già trước tuổi chứ!

*

Phó Ấu Sanh không có đem cuộc gặp tình cờ này để trong lòng.

Ngay khi trở về phòng khách sạn, cô liền nằm xuống chiếc giường lớn, gửi tin nhắn cho Ân Mặc.

Vừa rồi ở bồn tắm nước nóng khi nghĩ về khoảng thời gian trước kia lúc bọn họ mới lãnh chứng, tự nhiên cô lại có chút nhớ anh.

Đầu ngón tay Phó Ấu Sanh khẽ nhấn vào ảnh chụp, chọn một bức ảnh mà Tần Trăn vừa chụp cho cô khi ngâm mình ở suối nước nóng rồi gửi đi.

Lúc này, tại nơi xa trong hội quán Ngự Đỉnh ở Bắc Thành.

Hội quán Ngự Đỉnh tuy rằng cũng là tiếp đãi những kẻ có tiền, nhưng càng nghiêng về giải trí hơn, mà không phải mục đích để kinh doanh như hội quán Tùng Đình.

Ngay lúc này, trong phòng bao ở tầng trên cùng.

Ân Mặc ngồi trước bàn poker, cùng mấy người anh em lớn lên với nhau trong một sân viện chơi bài, khuôn mặt tuấn tú dưới màn sương khói lượn lờ lộ ra vẻ lạnh lùng.

Những ngón tay mảnh khảnh kẹp một điếu thuốc đang cháy đỏ rực, tùy tiện búng tàn.

Bruu.......

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Ân Mặc tiện tay cầm nó lên, nhìn vào mức ảnh hiện lên trên màn hình.

Người phụ nữ xinh đẹp đang ngâm mình trong bồn tắm ở suối nước nóng, hơi nước mông lung như sương khói lượn lờ trên mặt nước, làn da trắng như tuyết của cô như ẩn như hiện, câu dẫn ánh nhìn. Ánh mắt Ân Mặc dừng lại ở vị trí ngực trái trên sườn của cô, lộ ra một nốt chu sa nhỏ, vô cùng quyến rũ và dễ thấy.

Ánh mắt anh khựng lại một giây.

Đẩy bài: "Hòa."

Giây tiếp theo, Ân Mặc nói đi là đi, cầm chiếc áo vest trên lưng ghế, "Không chơi nữa, về đây."

Tiêu Thần Nguyên miệng ngậm điếu thuốc hỏi anh: "Mới có chín giờ rưỡi, vội cái gì?"

"Vị cậu nuôi ở nhà kia không phải là đi quay phim ở nơi khác sao, ở lại chơi thêm một lát đi."

Ân Mặc liếc anh ta một cái: "Vội."

Thấy anh thật sự muốn rời đi.

Triệu Thanh Âm ngồi bên cạnh Tiêu Trầm Nguyên nôn nóng, cô ta vẫn chưa tìm được cơ hội trò chuyện với anh Ân Mặc đâu.

Ngồi ở Tiêu Trầm Nguyên bên người Triệu Thanh Âm nóng nảy, nàng còn không có tìm được cơ hội cùng Ân Mặc ca trò chuyện đâu.

Thật vất vả mới khiến anh họ mang cô ta tới buổi tụ họp của bọn họ.

Tiêu Trầm Nguyên bất đắc dĩ bị em gái quấn lấy, hiểu rõ ý tứ của cô ta: "Ân Mặc, lúc cậu về thì đưa em gái tôi về hộ tôi với."

Ân Mặc không trả lời, bước chân cũng không chậm lại.

Tiêu Trầm Nguyên hất cằm, nói với Triệu Thanh Âm: "Sao còn thất thần làm gì, không phải muốn xin lỗi với anh Ân Mặc của em sao, còn không mau đi."

Triệu Thanh Âm xách váy chạy chậm theo sau Ân Mặc.

"Anh Ân Mặc, đợi em với."

Sau khi Triệu Thanh Âm và Ân Mặc rời khỏi phòng bao.

Có người ồn ào: "Lão Tiêu, em gái đại minh tinh này của cậu thích Ân thần của chúng ta đúng không?"

"Thế thì có lẽ sợ là đã đặt nhầm tình cảm rồi, nhiều năm như vậy, Ân thần đều là bộ dạng vô tình vô dục, không cần nữ sắc. Tôi còn hoài nghi thứ đồ kia của anh ấy liệu có phải bị rỉ sét rồi không."

Tiêu Trầm Nguyên ngậm điếu thuốc, cười nhạo một tiếng: "Con nít con nôi, cái gì mà thích với chả không thích, chỉ là xin lỗi vì lần trước đã làm liên lụy Ân Mặc bị lên hot search."

Về phần Ân Mặc?

Còn rỉ sét?

Tiêu Trầm Nguyên và mấy người anh em chung bàn bài từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Ân Mặc nhìn nhau, như thể họ vừa nghe được chuyện cười nào đó.

Người khác không biết, nhưng bọn họ biết rõ rằng Ân Mặc vẫn luôn ở biệt thự Hà Lộc tạo ra chiếc lồng vàng, nuôi dưỡng chim hoàng yến, còn nuôi một lần là tận mấy năm.

Nếu không phải là nhiều năm như vậy, Ân Mặc chưa từng giới thiệu Phó Ấu Sanh với bọn họ, càng chưa từng đưa về gặp cha mẹ, bọn họ còn thật sự cho rằng Ân Mặc đã tìm thấy tình yêu đích thực.

"Ân Mặc rời đi liền hết thú vị, chúng ta cũng đi thôi."

Tiêu Trầm Nguyên đẩy ghế ra, một đám người cùng nhau rời khỏi phòng bao.

............

Cùng lúc đó, cho tới khi ra tận cửa hội quán, Triệu Thanh Âm mới đuổi kịp Ân Mặc.

"Anh Ân Mặc, đợi em với."

Bên ngoài hội quán, Ân Mặc sừng sững, đứng dưới ánh đèn neon: "Xe của Tiêu Trầm Nguyên ở bên trái, để tài xế đưa em về."

Ngữ điệu bình tĩnh, nói xong anh liền chuẩn bị lên xe của mình.

"Anh Ân Mặc, anh vẫn còn giận em sao?"

Triệu Thanh Âm theo bản năng muốn túm lấy tay áo của Ân Mặc.

Nhưng lại bắt vào khoảng không.

Ân Mặc để những ngón tay thon dài trên cửa xe, bình tĩnh nhìn Triệu Thanh Âm, người đột nhiên cảm thấy bị ủy khuất.

"Em còn có việc?"

Triệu Thanh Âm sau khi bị anh né tránh, tay nhất thời cứng đờ, một lát sau mới khôi phục bình thường, ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Em đã gọi cho anh rất nhiều cuộc......"

"Sao anh không trả lời?"

Ấn đường người đàn ông cau lại, nể mặt của Tiêu Trầm Nguyên, anh còn sót lại chút kiên nhẫn cuối cùng.

Từ trong đại não trị giá hàng trăm tỷ anh mới lục ra được cuộc điện thoại mà cô ta đang nhắc tới, rồi sực nhớ - chính vì cuộc điện thoại này, làm anh mất đi cơ hội cùng vợ diễn cảnh kích tì.nh ở văn phòng.

Ánh mắt Ân Mặc không chứa bất kỳ cảm xúc nào: "Bởi vì, tôi không có thói quen nhận điện thoại của phụ nữ lạ vào đêm khuya."

- ------------------

Quảng cáo
Trước /108 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võ Thánh Diệp Hi Hòa

Copyright © 2022 - MTruyện.net