Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Zet
Thời gian nhảy một bước, nhảy tới nửa năm sau. Nửa năm này, thật bình thản, thật vụn vặt, thật không biết nên nói nó bình thản và vụn vặt ở chỗ nào. Cho dù Trần Hải Thiên làm tổng kết cuối năm âm lịch, dùng lý trí phân tích cũng chỉ nhận được một kết luận như vầy: “Cho dù vẫn thường qua lại nhưng chuyện tình cảm vẫn dậm chân tại chỗ”.
Một tháng hắn đi Đài Trung một lần, dẫu sao tiệm cà phê chỉ nghỉ một ngày, mà một ngày đó dùng để bổ sung hàng hóa và đủ loại chuyện vặt vãnh, phần còn lại là thời gian riêng tư, một tháng một lần đã là cực hạn rồi.
Kỹ thuật chiên đậu hủ của hắn mỗi ngày một tiến bộ, đó là nhờ kỹ xảo càng ngày càng thành thục, trước kia thường chiên đến cháy đen hoặc không giỏi chiên sườn heo, hiện tại có thể thoải mái ứng phó.
Thi thoảng hắn cũng giúp Trang Tuyết ủ dưa chua, nhìn Trang Tuyết xé bắp cải, bào cà rốt, ước lượng dấm trái cây và đường cát, hắn ở một bên lấy ngón tay lật lật đám lá cải Hàn Quốc, lấy ra bẹ nào to quá, bào mỏng lại.
Tới lui vài lần hắn sinh ra thói quen mới, tỷ như ngồi tàu cao tốc đến Đài Trung, bởi vì ban ngày rất ngắn ngủi; Tỷ như ngồi xe buýt về Đài Bắc, bởi vì ban đêm rất dài; Tỷ như uống một ly hồng trà hai mươi tệ, ngồi ghế tròn chờ hoàng hôn, ngắm Trang Tuyết biểu diễn kỹ thuật gắp thú bông, chiên đậu hủ thúi cùng Trang Tuyết.
Nửa năm nay hắn say mê nướng bánh kem, vài vị khách quen bị hắn ép ăn đến tăng cân, chuyện đáng ăn mừng là tay nghề làm bánh kem sánh ngang với mì Ý, lúc bị Lương Mĩ Lị nghiêm túc cảnh cáo, hắn không thử nhồi đậu hủ thúi vào bánh ngọt nữa.
Trái ngược hắn, Trang Tuyết đến Đài Bắc khá nhiều lần, nhưng chỉ hơn vài lần, trừ lúc tìm Trần Hải Thiên uống cà phê ra, thỉnh thoảng ăn cơm với Võ Đại Lang hay một số người bạn. Có hai lần xuất hiện ở Đài Bắc lúc chín giờ sáng, đến nhà xuất bản thảo luận công việc phiên dịch, lúc đó Trần Hải Thiên sẽ rời giường trước buổi trưa, làm một bàn cơm trưa đơn giản, chờ Trang Tuyết xong việc sẽ về ăn, hai người ăn cơm trong tiệm, sau đó uống một tách cà phê, rồi Trang Tuyết mới vội vàng chạy về Đài Trung bán đậu hủ, Trần Hải Thiên lại đi ngủ tiếp.
Lúc này hắn đã biết rất nhiều chuyện liên quan đến Trang Tuyết.
Trang Tuyết nhỏ hơn hắn một tuổi nhưng sinh ra vào cuối năm, nên y nhỏ hơn hắn hai tuổi, nhưng trường tiểu học thiếu học sinh, khiến Trang Tuyết có cơ hội học sớm, rồi lúc học năm lớp năm thì nhảy lớp, cho nên bọn họ tốt nghiệp đại học cùng năm, hơn nữa còn chung một trường.
“Nhảy lớp không có nghĩa là thông minh, chỉ là tôi đọc hết chương trình lớp sáu.” Trang Tuyết ăn lòng trứng đỏ của cho ông ngoại Trần Hải Thiên, nghiêm túc giải thích, “Khi đó kéo bè kéo phái với em gái đi đánh nhau, đánh xong bị mẹ cấm túc học bài, đánh càng nhiều, học càng nhiều, sau khi học hết, bà đành lấy chương trình lớp sáu ra dạy, rồi có ngày tôi lại nhảy lớp, cho nên nếu muốn nhảy lớp thì cứ đánh nhau.”
“Em cậu có nhảy lớp không?”
“Có, nhảy hai lần, cho nên nó vào đại học cùng tôi.”
Đối với luận điệu hoang đường của Trang Tuyết, Trần Hải Thiên hoàn toàn không tìm thấy chỗ phản bác, thế là đành giật giật khóe miệng, pha cà phê tiếp. So với chuyện nhảy lớp, Trang Tuyết và Lương Mĩ Lị còn là đồng năm và đồng ngành, chuyện này càng làm hắn kinh ngạc.
Trang Tuyết tốt nghiệp xong qua Anh học một năm, lấy được bằng thạc sĩ, sau đó qua Mĩ học lên giáo sư, tạm nghỉ hai năm để trốn về Đài Loan, làm giáo viên mĩ thuật ở Đài Bắc, thỉnh thoảng nhận phiên dịch, vì học phí cho nên không thể không làm hai công việc này, chẳng thích cũng chẳng ghét.
“Tôi thích đọc sách, nói những lời không biết xấu hổ, tôi học tiếp trên mạng, vừa hay mà vừa tiện, không còn cách nào khác, học xong giáo sư thì ở lại Mĩ hoặc về Đài Loan, có lẽ làm giảng viên, sau đó mới lên làm giáo sư, không có gì khó khăn cả……”
“Nhưng biết đâu trong cuộc đời này mình có thể làm được nhiều thứ khác.” Trần Hải Thiên hiếm khi nói chen vào, hắn hiểu cảm giác này, muốn trở thành một con người khác, trải nghiệm một cuộc sống mới.
“Đúng, do đó tâm trạng cứ xuống dần, già đi trên ghế, hồi tưởng lại một cuộc sống như vậy thì thật quá đau thương, lúc về Đài Loan rồi, tâm cũng không xuống thêm nữa, mà là treo ở giữa không trung, mất phương hướng, thật hung hiểm…… Không phải cái loại quan hệ phức tạp hung hiểm, mà là đi ăn uống, điên cuồng ở một buổi biểu diễn âm nhạc.”
“Biết rồi.” Trần Hải Thiên trả lời cho có lệ, hắn không có hứng thú tìm hiểu hoạt động của mấy cặp tình nhân.
“Nhưng khi cuồng hoan qua đi, cõi lòng càng hư không, đành phải lên mạng tìm người nói chuyện, rồi tìm được cậu, sắc bén và bình tĩnh, có khi còn ác độc hơn cả tôi, nói chuyện với cậu khiến tôi vui lắm, có lẽ cậu là chuyện tốt duy nhất trong thời gian đó.” Trang Tuyết ăn ba lòng trứng đỏ, vừa ăn vừa liếm ngón tay.
“Này, cậu biết lòng đỏ chứa nhiều cholesterol chứ?” Trần Hải Thiên lặng lẽ nói.
Mãi đến mùa hè năm đó, Trang Tuyết làm con ngoan đột xuất, tiếp nhận quán đậu hủ thúi của ba, sau khi trở lại Đài Trung, những cảm xúc tiêu cực dần biến mất, mấy tháng sau, Trang Tuyết vô tình nhận được công việc phiên dịch một cuốn sách, có lẽ tâm cảnh đã thay đổi, tư liệu và công việc phiên dịch đặc biệt hơn, vốn vô cảm nay sinh ra lạc thú.
Trang Tuyết hình dung công việc này là: “đắm mình trong sự kỳ diệu”, phiên dịch không hề là một nghề mưu sinh, nó khiến Trang Tuyết trầm mê vào đó, nhưng tương lai lâu dài hay không, Trang Tuyết vẫn còn suy nghĩ kỹ càng.
“Giữa phiên dịch và đậu hủ đang là 55 với 45.” Trang Tuyết nghiêm túc phân tích.
Tháng mười, cách một ngày Trang Tuyết sẽ đến một lần, hai lần trước Trang Tuyết ở lại đến hơn chín giờ rồi mới đi tàu điện ngầm đến Thành Nam ngủ nhờ Võ Đại Lang.
Lần thứ ba, Trần Hải Thiên mời Trang Tuyết ngủ qua đêm ở phòng khách trên lầu ba, bởi vì hắn muốn biết, bỏ Trang Tuyết vào thế giới của hắn để xem có sinh ra cảm giác gượng ép hay không, khi Lương Mĩ Lị biết Trang Tuyết ngủ lại đây và sinh hoạt thế nào.
“Quá tốt, đủ thực tế.” Lương Mĩ Lị tỏ ra tán đồng.
“Vì tiết kiệm sức lực và thời gian.” Trần Hải Thiên đương nhiên trả lời với Lương Mĩ Lị như vậy.
Đối với hắn mà nói, ở chung với một người như một bài kiểm tra thực hành, ví như mua nước giải khát phải chọn những vị hợp ý mình, nếu Trang Tuyết phù hợp với sinh hoạt của hắn, tiến tới chung sống với nhau, như vậy vẫn còn quá sớm.
Hắn đã ba mươi tuổi, hắn theo đuổi sự ổn định và cảm giác an toàn; Liều lĩnh và không thực tế đối với hắn mà nói chỉ dành cho đám người trẻ tuổi.
Khi Trang Tuyết ở đây, một số cảnh mới đã xuất hiện: thích nhàn nhã đến giữa trưa, Trang Tuyết mặc bộ đồ Mickey khi ở nhà, cùng ngồi ăn cơm trưa sớm với Trần Hải Thiên, mà Ngày Mưa ngồi ở trên bàn cơm trừng Trang Tuyết, không hiểu tiếng grừ grừ của nó là oán giận hay ghen nữa, đôi khi ánh nắng xuyên qua cốc thủy tinh, tạo ra một dãy sáng đủ màu sắc chiếu lên sàn nhà khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Bọn họ là loại người đến trưa mới rời giường, ăn bữa đầu tiên trong ngày vào lúc 1h chiều, điều ấy khiến Trần Hải Thiên khá vừa lòng, ngoài ý muốn là Trang Tuyết rất coi trọng sự cân bằng dinh dưỡng, ít nhất hắn thấy là thế. Mỗi ngày bữa đầu tiên phải phong phú, đường, albumin, nước trái cây, sữa, khẩu phần phải thích hợp.
“Bữa sáng đầy đủ khiến con thông minh hơn, bằng việc cho nó đi đánh nhau, hai bút cùng vẽ [thành ngữ ẩn dụ một lúc làm hai chuyện], rồi nhảy lớp, đây là một cách dạy con đáng được đề cử ──” Trang Tuyết nghiêm túc tự lẩm bẩm với ống kính vô hình.
Trần Hải Thiên ăn uống rất tùy ý, muốn ăn cái gì thì nấu cái đó, chưa từng so sánh giá trị dinh dưỡng hay sự cân đối, nghe Trang Tuyết nói như vậy, hắn đặc biệt lên mạng tìm tư liệu, bắt đầu sửa lại thói quen ẩm thực, bởi vì hắn cũng muốn thông minh, nhưng hắn có chút nghi vấn, “Cậu coi trọng sự cân đối, vậy tại sao lại ăn liên tục ba lòng đỏ?”
“Thỉnh thoảng cũng cần phóng túng một chút.” Trang Tuyết cười ôn hòa, giải thích sao cho đúng lý hợp tình.
Hầu như cơm trưa do Trần Hải Thiên làm bếp trưởng, Trang Tuyết trợ thủ, trù nghệ của Trang Tuyết rất bình thường, xứng danh người đàn ông độc thân, vô cùng sáng dạ, chỉ cần xem Trần Hải Thiên nấu qua một lần là có thể nấu giống 80%.
“Nếu muốn là làm được hai việc khác nhau.” Có lần Trang Tuyết rời giường sớm hơn hắn, thừa dịp Trần Hải Thiên đang ngủ, sử dụng cách chiên bánh mì Pháp vừa học được, khi hắn vừa tỉnh dậy liền bưng đến trước mặt hắn, “Tuy tôi là thiên tài nấu nướng, dù vậy toàn bộ hứng thú nấu nướng chỉ dồn vào đậu phụ thôi.”
Trần Hải Thiên rên hai tiếng, hắn không muốn thừa nhận rằng, đôi khi hắn ghét những người như thế.
Lúc tiệm mở cửa, Trang Tuyết ngồi ở một góc đọc sách, Trần Hải Thiên thì pha cà phê, có khi ngồi trên cái ghế dành riêng cho hắn, khoảng cách giữa họ cực ngắn mà chẳng mấy khi trò chuyện, bình thường chỉ có tiếng lật sách, nhưng Trần Hải Thiên lại cảm thấy những buổi chiều như thế là những mảnh tốt đẹp trong suốt mấy năm qua, đặt lên chiếc dĩa bằng sứ trắng.
Có khi Trang Tuyết là bồi bàn, thỉnh thoảng giúp hắn đóng gói cà phê, tuy Trang Tuyết không khéo léo bằng Lương Mĩ Lị, nhưng cực cẩn thận, hơn nữa đầy ắp kiên nhẫn, dán cũng ngay ngắn hơn Lương Mĩ Lị.
Ngày lại ngày cứ trôi qua như thế, quan hệ thong thả tiến hóa, hướng tới một nơi xa xôi, giữa những lời nói ẩn chứa một ít tùy ý tự tại, cũng có thể mở lòng trò chuyện; Ngày Mưa miễn cưỡng chấp nhận sự tồn tại của Trang Tuyết, còn Trần Hải Thiên cũng đã quen với hình bóng ấy.
Hắn thích Trang Tuyết mặc bộ Mickey, cong cổ đong đo cà phê, ánh mắt chuyên chú cúi đầu dán miệng túi, hắn nhìn Trang Tuyết độc lập kiên cường lại ẩn chứa sự tinh ranh, Trang Tuyết biết tôn trọng người khác, dễ thương lượng.
Hắn phát hiện sự mâu thuẫn trong con người y, thiện lương thẳng thắn xung đột với tinh ranh sắc bén, một bầu trời tĩnh lặng trong xanh báo hiệu một cơn giống tố, mê người lại không trí mạng, đây là mặt tối của Trang Tuyết, hắn chấp nhận được. Giống như Trang Tuyết chấp nhận mặt tối trong hắn.
Bọn họ có thể trở thành một đôi tình nhân hòa hợp, giúp đỡ nhau, địa vị ngang nhau, không cần vì lấy lòng người kia mà cúi đầu, có thể tìm hứng thú riêng trong cùng một không gian, cho nên ở chung sẽ không chán.
Trang Tuyết phù hợp với tiêu chuẩn bạn đời của Trần Hải Thiên, hoàn toàn đạt được mức độ ‘môn đăng hộ đối’ mà Lương Mĩ Lị nói, nhưng đã nửa năm ở chung, hắn chỉ dừng lại ở giai đoạn ‘vừa mắt’, chỉ có thế, dường như là sự hợp ý giữa bạn bè, nếu cân đo đong đếm, so ra còn kém A Minh hoặc Ngũ A Ca; Hắn chưa từng nảy sinh dục vọng gì với Trang Tuyết.
Đối với loại tình huống này, ba người bạn có ba ý kiến như sau:
“Không phải không ổn, mà là chưa tới lúc.” A Minh dựa vào thực tế cảm tính nhận xét.
“Có duyên nhưng không nợ, mau giải tán.” Ngũ A Ca tương đối thực tế.
“Hai mọt sách, dây dưa lằng nhằng.” Lương Mĩ Lị thường oán trách.
Trần Hải Thiên lại cho rằng có hai khả năng. Một là giữa họ chưa có ngòi nổ yêu đương, muốn sinh ra tình cảm thì phải có ngòi nổ, nếu việc gì cũng không có bước đầu thì chẳng tiến triển.
Hai là trong tiềm thức của mỗi người họ cố ý kéo dài, bởi vì một khi bắt đầu thì phải chấp nhận một số việc.
Dù cho thế nào, Trần Hải Thiên cũng không vội, bất luận Trang Tuyết sẽ trở thành bạn đời hay là người bạn thứ tư thì mỗi ngày vẫn là như thế, hắn thầm nhủ, có thể quen với người này cũng xem như được mở rộng tầm mắt.