Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Zet
Trần Hải Thiên chưa bao giờ phí tâm vào mấy vụ đặt nick, hắn tham gia Mộng Cầu Vồng đã bảy năm, chỉ xài qua hai ID, không giống với Lương Mĩ Lị.
Dựa theo cách nhìn của Trần Hải Thiên thì Lương Mĩ Lị bị tính cách phân liệt. Dùng nick gì để quen người nào, dùng thân phận gì để nói chuyện gì, mỗi một lĩnh vực hoạt động bằng một nick khác nhau, tất cả đều được phân chia rành mạch, uyển chuyển tự nhiên, không bao giờ lẫn lộn.
“Tớ thích biến mình thành nhiều loại người, tớ muốn dùng nhiều thân phận khác nhau để quen bạn gái.” Lương Mĩ Lị từng giải vây cho bản thân như thế, lúc thay đổi ID còn không quên kèm thêm định vị, “Đôi khi cũng lẫn lộn, quên mất mình từng thích mặc gì.”
“Cậu có thể bớt mua quần áo đi.”
“Đây là thời đại internet khiến nhân cách bị thiếu hụt đó bảo bối à, vừa muốn được mọi người nhìn chăm chú, vừa muốn ẩn mình không để ai thấy, cuối cùng trở nên vặn vẹo, tuy vậy tớ vẫn xử lý được.” Lương Mĩ Lị giới thiệu một dàn ID đang sử dụng, “Tất cả đều là của tớ, nick này là một cô gái yêu ca hát, còn cái này là kỹ nữ nặc danh, cái kia phụ trách đi hộp đêm……”
“Bệnh hoạn.” Hắn thét lớn một tiếng.
“Không bệnh hoạn thì sao làm em gái thúi của cậu được.”
“Nói cũng đúng.”
“Cậu nên biết, trên mạng ai mà chẳng dối trá, mọi người chỉ thích đùa giỡn, giả vờ như mình rất hiểu biết, ví dụ họ bàn với cậu về A Clockwork Orange [Tiểu thuyết ngắn của Anthony Burgess, đầy máu me và tiếng lóng] nhưng chưa chắc họ biết nó đáng giá bao nhiêu bảng Anh.” Lương Mĩ Lị chém gió không ngừng, đột nhiên chỉ vào Trần Hải Thiên, “Nào giống như bọn đàn ông các cậu, có động tới 60 cm [Dùng chỉ âm đ*o đàn bà, dài=dâm, cần JJ dài mới thỏa mãn, bên đó bọn con trai hay nói với nhau câu này].”
“Này…… sâu nhất cũng chỉ 50 cm thôi mà?”
Trần Hải Thiên biết rõ, vấn đề này gay so với les thì thoải mái hơn. Hắn cũng từng quen trên mạng rồi hẹn gặp ở ngoài, nếu ấn tượng tốt thì nhanh chóng đến với nhau, có điều một khi đã quen với câu chữ trên mạng, khi giáp mặt sẽ gượng gạo, đối phương khiến mình cảm thấy nhạt nhẽo, nhờ ấn tượng tốt lúc ban đầu chỉ đủ chống đỡ được một tháng.
Trải qua vài lần, hắn học được cách phân biệt giữa ảo và thực, cự tuyệt mọi khả năng có liên quan đến đời thực, hắn vứt bỏ cái ID đã dùng năm năm, tạo một ID mới, bắt đầu một lần nữa.
Đây là giai đoạn mà gay nào cũng từng trải qua, nếu đã qua sẽ trở nên yên phận, bởi vì tâm đã mệt.
Khi đăng ký ID mới, ‘one’ đã bị sử dụng. Mất one vạn sẽ thành Noone, lúc điền nickname hắn đã dùng Noone nghĩa là ‘Không có ai’, đối với hắn mà nói ID dễ nhớ là được, có thể chứa ẩn ý càng tốt, Noone là cái tên tốt nhất rồi, hắn không muốn lao tâm suy nghĩ xem nên đặt ID gì có liên quan đến mình.
Đôi khi buồn chán cùng cực, Trần Hải Thiên sẽ đăng nhập, chui đầu vào nhóm bạn ảo rèn luyện kỹ năng hội thoại, nhưng hắn rất cẩn thận khi sử dụng ngôn từ, bởi vì lời nói và chữ viết đều có giá trị.
“Mỗi chữ viết ra thể hiện khí phách, lời ra khỏi miệng như nước đổ khó hốt.” Từ nhỏ mẹ hắn đã dạy như thế, “Ở thời của mẹ, có sách mới được đọc, có giấy bút mới được viết, có lên báo mới được phát biểu ý tưởng, trao đổi với nhau đều dùng thư viết tay, ngoài bìa phải dán tem.”
“Con biết.” Trần Hải Thiên từng thấy một thùng thư của mẹ dưới sàn, có học sinh gửi đến, cũng có độc giả của mẹ gửi đến, thật sự rất nặng.
“Chữ viết rất trân quý và có giá trị, gửi qua bưu điện còn phải tính thêm phí.”
“Đã rõ–”
Chữ viết có giá trị, cho nên hắn gia nhập vào nhóm người qua đường trên mạng, trốn ở chỗ tối trong Mộng Cầu Vồng, chỉ rình coi rồi tự hiểu và tự lý giải.
Tháng sáu năm ngoái là vừa tròn một năm Trần Hải Thiên trở thành Noone khiêm tốn, một tối thứ sáu nào đó, trời rất nóng, hắn làm món sở trường là mỳ vằn thắn thêm một quả trứng, pha một bình hồng trà, xách máy tính ngồi đối diện TV ở sô pha ngoài phòng khách, khoanh chân lại, bắt đầu thưởng thức bộ phim cuối tuần.
“Có thể nói chuyện với cậu không?”
Lúc tin nhắn gửi đến, hắn đang xem Truy Tìm Nemo thì nghe được một tiếng ‘ting’, lúc đó mới phát hiện mình còn treo nick ở Mộng Cầu Vồng, thời gian là 2 giờ sáng thứ bảy, hắn nhanh chóng từ chối một cách lịch sự: “Xin lỗi, đang xem phim, không tiện cho lắm.”
“Làm phiền rồi, mà cho nói một câu, ID của chúng ta khá hợp nhau, giống như câu đối vậy.”
Đối phương nhắn lại, hắn đành nhấn nút tạm dừng bộ phim đang xem, mở hồ sơ người sử dụng, thấy ID song song với mình.
Nothing, không có gì; Noone, không có ai.
Hắn tính toán độ dài của câu đối đó, ngón tay vẽ vẽ lên mặt bàn, dựa vào độ dài làm hoành phi [Hoành=ngang, phi=phô bày, là những tấm biển gỗ trình bày câu đối theo chiều ngang treo bên ngoài cửa, thường có bốn chữ] cho câu đối này.
Hai người “No”, hai người “không có”, bốn từ phủ định. Tứ đại giai không? Bịa đặt? Vô…… vô…… ngũ ngũ lục lục?
“Đặt hoành phi ở đâu?” Hắn đang suy nghĩ tới chỗ ngũ ngũ lục lục thì bị gián đoạn, tạm dừng trả lời đối phương.
“Cơ quan nhà nước.”
“[Bốn giờ chiều cơ quan nhà nước] tương đối sát với đầu đề.” Trần Hải Thiên không nhịn được muốn cười, cơ quan nhà nước cũng ngũ ngũ lục lục hóa ra vừa đúng với tiêu chuẩn hoành phi.
“Cửa cơ quan nhà nước hẹp và cao đấy.”
Sắc bén, Trần Hải Thiên nghĩ, mà hắn thích nhận loại sát thương này, người này đáng để hắn dừng lại giữa phim.
“Xin lỗi, tôi quên cậu đang xem phim, không quấy rầy nữa.” Nothing trả lời.
“Không sao, mấy con cá đó cũng chẳng chạy mất.”
“Cá? Truy Tìm Nemo? Thật thú vị, Noone xem No One.”
“Thú vị? Là sao?”
“Cá Nemo có thể hiểu là No One, trong thần thoại Hy Lạp cũng có một câu chuyện về No One……”
Đêm hôm đó hắn không xem hết phim Finding Nemo, nhưng thông qua Nothing, hắn biết thêm hai thần thoại Hy Lạp. Một là quái vật một mắt Sicily, hai là Minotaur bị nhốt trong mê cung.
Hắn phát hiện Nothing không chỉ là một cỗ máy kể chuyện mà còn là một người trình bày có logic, không giống với đám người hay ba hoa chuyên nói lời châm chọc trên mạng.
Nothing kể xong câu chuyện, bọn họ bàn bạc và chứng minh, sau cùng nhất trí cho rằng chợ đêm, Carrefour [trung tâm mua sắm], Mộng Cầu Vồng đều là mê cung, vây khốn những con Minotaur.
Trước khi ngủ, Trần Hải Thiên hỏi Nothing, “Sao có hứng tìm người nói chuyện?”
“Ăn cái lẩu Thái no quá.”
Trần Hải Thiên hiểu ra, khi cái bụng được thỏa mãn, cái đầu sẽ trống rỗng [do tiêu hóa nên máu dồn xuống dạ dày và ruột non để hấp thu chất dinh dưỡng, đó cũng là lý do không nên ăn trước khi học], “Sao chọn tôi?”
“Gặp sáu người làm mod của diễn đàn, tôi chỉ nói chuyện với bốn người, hai người muốn tình một đêm với tôi, một người thì tranh luận với tôi về nguyên lý của Foucault [nhà vật lý người Pháp], còn muốn tôi nói thêm mấy chuyện khoa học khác, một người thì nói về chủ nghĩa tư duy điện ảnh hiện đại, hại tôi muốn phun cả nồi lẩu ra luôn vậy.”
Hắn bật cười, “Có một bộ phim, nữ chính nướng người tình của chồng mình lên rồi xẻ thịt ăn.”
“Thật là tràn ngập chủ nghĩa tư duy hiện đại, tôi lại muốn ói nữa rồi, anh bạn Noone à.”
“Chúc ói thuận lợi nhé bạn Nothing.”
Đêm đã khuya, trời sắp ửng sáng, hắn cảm thấy ly nước trong lòng đã đầy.
Sự việc đã nghiêng một cách thong thả về hướng khác, rất khó phát giác, đợi đến nửa năm sau Trần Hải Thiên mới nhận ra được, hắn và Nothing đã biến thành tháp nghiêng Pisa.
Hắn muốn nhìn kỹ như điều tra viên, mở lịch sử nửa năm trước, phân tích từng câu từng câu, muốn tìm ra câu nói nào đã khiến hắn và Nothing nghiêng thành cái dạng này, bởi vì chuyện đã xảy ra, không thể quay đầu lại.
“Dê muốn quen với dê, ngoài việc dựa vào cách đối xử còn phải phủ thêm một lớp da dê.” Nothing biện giải như thế.
“Hai lớp rất nóng.” Trần Hải Thiên hiểu, ai cũng tự giác ngụy trang cho mình thêm một lớp, bao gồm cả hắn.
“Đừng nóng vội, tôi sẽ cởi từng cái, muốn nhìn càng sâu thì phải tích lũy điểm!”
Lại nữa rồi. Hiện tại Trần Hải Thiên đã tập nhận ra dựa vào câu then chốt nào sẽ khiến cuộc đối thoại trở nên dung tục, nhưng hắn đã dần nghiện nó, không thể từ chối, “Có chiết khấu không, Jennifer?”
“Đương nhiên có, Jack, tôi sẽ đốt điểm chiết khấu để đưa cho cậu.”
Hắn không chán ghét loại đối thoại dung tục này, dù dung tục cũng có tiêu chuẩn của dung tục, tựa như uống say đánh tuý quyền, đây là hai chuyện khác nhau. Nothing là cấp tông sư của tuý quyền, có nền tảng tri thức vững chắc, tiến lùi thỏa đáng, có thể dừng đúng vào điểm mấu chốt của Trần Hải Thiên, hơn nữa cực kỳ cuốn hút, có thể khiến Trần Hải Thiên tự nguyện chấp nhận cá mè một lứa.
“Có tài năng ẩn giấu lắm đấy, cái này gọi là dùng xúc xích để dạy, à không, là đôi bạn tiến bộ, A hổn hển thì B cũng hổn hển.” Nothing nói. Từ tượng thanh ‘hổn hển’ này được Nothing thích nhất, ẩn ý rất thâm sâu.
“Dùng kiến thức để dạy mà cũng hổn hển là sao?” Trần Hải Thiên tỏ ra vô lực, cảm thấy không nên tranh cãi nữa.
“Chẳng biết, vậy cậu thử làm đi rồi tôi nói cho nghe.”
Trần Hải Thiên muốn dừng cuộc trò chuyện dung tục ngay tại đây, cách một ngày sẽ nhận được tin của Nothing, đây là cách bọn họ giao tiếp trong nửa năm qua, chỉ gửi qua gửi lại mà thôi.
“Cần bổ sung: kỳ thật tôi rất thắc mắc, ID và nickname của tôi và cậu có vẻ như cùng chung ý tưởng, nói chuyện càng lâu, tôi lại càng phát hiện cậu có thể tiếp thu sự thối nát của tôi, vì thế tôi mới cởi bỏ một lớp da. Tôi cũng quen một người rất lâu, nhưng người đó không phát hiện ra hai tầng da dê của tôi, chóng mặt thật đấy. Chú ý: xúc xích BlackBridge [là nhãn hiệu xúc xích được tin dùng và ưa chuộng nhất tại Đài Loan] ăn ngon hơn xúc xích để dạy.”
Trần Hải Thiên dở khóc dở cười. Nothing né một đề tài quá nghiêm túc bằng sự dung tục, dùng câu chữ rất cẩn thận. Mềm mại, tỉ mỉ, lẫn chút áp lực.
Hai người quả là rất ăn khớp, bọn họ không thích đánh chính diện.
Nhưng mà trên mạng ai có thể nhận ra ai, hắn cũng không muốn biết dưới lớp da dê ấy đã che dấu cái gì, Nothing đã mang đến lạc thú cho thế giới ảo đầy nhạt nhẽo này, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Vì thế hắn trả lời: “Tôi sẽ đốt hai hộp BlackBridge cho cậu, cam đoan rất hổn hển.”
Từ lúc đó, bọn họ coi hộp thư như hốc cây, nói dăm ba câu. Có khi một tuần không nói gì, thỉnh thoảng Nothing gửi một tin nhắn ngắn, không đầu không đuôi, không đau không ngứa, kiểu như: vừa bơi về nhà thì ngừng mưa, khi ăn cơm không thể xoay cổ.
Có khi Trần Hải Thiên trả lời lại, có khi chỉ nhìn không nói gì, có khi chủ động gửi tin, nói một vài câu không có giải thích: vằn thắn thịt chia tay với vằn thắn da, đọc biên niên sử của Khang Hi lần thứ 163.
Đôi khi Nothing gửi những tin rất nghiêm túc, đa số là hỏi xem gần đây đã đọc cái gì, nghe được chuyện gì, có gặp con chó nào trên đường không, Trần Hải Thiên cũng sẽ nghiêm túc trả lời, tuyệt không dài dòng khi kể về những sinh hoạt ngày thường.
Thế mà bọn họ chưa từng nói cho nhau nghe thông tin về đời thật, Trần Hải Thiên không hề đề cập tới Đài Bắc, gia đình, công việc, bề ngoài hay bất cứ vấn đề riêng tư nào, hắn cũng chưa bao giờ hỏi Nothing; mà Nothing cũng vậy, không đề cập tới, không hỏi. Giữa bọn họ chỉ có ID là mối liên kết duy nhất.
Noone và Nothing, ý tưởng giống nhau. Bọn họ không lo lắng đối phương sẽ lộ ra một mặt khác, bởi vì họ chỉ tồn tại trên mạng mà thôi, không chạm vào được.