Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mèo Lười
Sau khi tan học về, Thẩm Trí Viễn cầm cặp sách trực tiếp đi ra cửa phòng hắn. Hạ Lưu đi phía sau hắn lại không gọi hắn lại, cũng không còn cách nào khác, đây cũng giống sủng vật nhỏ làm nũng, trong lúc nhất thời dỗ cũng không được.
Tuy nói trước kia luôn hưởng thụ sự giúp đỡ chở đi chở lại của Hạ Lưu, nhưng đó cũng không thể đại biểu rằng từ đó Thẩm Trí Viễn liền ăn bám vào một nữ sinh.
Sở dĩ như vậy... cũng chỉ là cảm thấy ở cùng một chỗ với cô rất vui vẻ mà thôi.
Tuy nói sắc mặt của Hạ Lưu đối với hắn không xem là tốt, cũng thường xuyên mắng hắn mấy loại câu "trung nhị bệnh" gì đó, đôi lúc không có chuyện còn thích phạt hắn chép, học thuộc từ đơn. Nhưng hắn lại chính cảm thấy rất vui vẻ, có lẽ... đây chính là "Run M"(*) trong những truyện tranh thiếu nữ hắn thường thấy đi.
(*)Cái này... ta cũng không rõ nghĩa làm sao nữa, ai hiểu giúp với >~<
Chàng thiếu niên một tay cầm cặp sách một tay đút túi quần, chân dài thẳng tắp, gương mặt thoải mái đẹp trai. Bức tranh xinh đẹp thế này khiến không ít nữ sinh không ngừng quay đầu, cuối cùng cũng có một nữ sinh hình như là cố lấy dũng khí lên nói chuyện, chỉ tiếc cô lại nói là...
"Cậu là bạn trai của Hạ Lưu phải không? Tại sao hôm nay không thấy cô ấy?"
"..." Thẩm Trí Viễn im lặng, có chút mơ hồ nhìn cô. Chuyện này thật sự rất khó có thể tin tưởng, thế nhưng cái cô gái Trái Đất ngu ngốc Hạ Lưu kia độ nổi tiếng còn cao cả hắn? Cái gì gọi là bạn trai của Hạ Lưu chứ? Không phải nên nói là bạn gái của Thẩm Trí Viễn sao!?
"Tôi là bạn học thời cấp hai của cô ấy, khoảng thời gian trươc đều nhìn thấy hai người đi cùng nhau, đột nhiên hôm nay..." nữ sinh kia dò hỏi: "Hai người cãi nhau sao?"
Sắc mặt Thẩm Trí Viễn không tốt lắm, khẽ cười một tiếng nhìn xéo nữ sinh kia "Đừng nói như thể tôi và cô ta rất quen thuộc, chúng tôi chỉ giống như bạn học bình thường mà thôi" Hắn cũng không có nói bậy, đây chính là nguyên bản lời nói của cô gái ngu ngốc kia, bạn học bình thường mà thôi!
"Tôi biết ngay mà, bọn họ đều nói hai người chính là quan hệ nam nữ, nhưng tôi lại cảm thấy người như cô ấy làm sao lại có người bạn trai soái đến như vậy. Ha ha tôi nói cho cậu nghe, cô ta bắt đầu từ khi bước vào cấp hai liền chỉ biết cố sống cố chết đọc sách, kết quả dù cố gắng như thế nào kết quả kiểm tra vẫn không vượt qua được chàng nam sinh chỉ biết chơi bời lớp bên cạnh... Hơn nữa lại còn luôn thích quản cái này quản cái kia, ỷ vào vì mình là lớp trưởng thường xuyên mách lẻo với giáo viên..."
Thẩm Trí Viễn hơi hơi nhếch môi, sắc mặt thật không thể nói là dễ nhìn, tay cầm cặp sách nắm càng chặt, cuối cùng nắm chặt đến mức nắm hai quai thành một.
"Cần cô bàn luận sao?" Ngữ khí của hắn bỗng mang theo một chút tức giận không kiềm chế, từ trên cao nhìn chằm chằm vào cô nữ sinh kia: "Cô ấy là hạng người gì cần cô nói sao? Cô cho rằng tôi không rõ ràng những chuyện đó sao? Cô ấy cho dù ngu ngốc đến như thế nào cũng không cần loại người như cô bàn luận chứ? A, cái con người Trái Đất ngu ngốc này có phải cần tôi cải tạo những ý nghĩ ghen tỵ cùng ý tướng ghê tởm trong não cô để cải tạo? Chỉ là cải tạo loại người như cô tôi cũng ngại ra tay đấy"
"Bạn học Thẩm Trí Viễn, nói những lời như vậy với nữ sinh à không tốt lắm đâu" Bông một câu nói nhẹ vang lên, giọng nói rất quen thuộc, là Hạ Lưu.
Cô một chân chống đất, bả vai hơi nhếch lên ngăn ngừa cặp sách rớt xuống, mái tóc đuôi ngựa có chút nơi lỏng, vài lọn tóc tán loạn bên mặt, nở nụ cười trêu tức.
"Hừ, không thèm nói chuyện với cô" Thẩm Trí Viễn quay đầu đi, rất ngây thơ nói một câu như vậy, dẫn tới Hạ Lưu không cẩn thận cười ra tiếng. Cô giống như không nhìn thấy vị nữ sinh bên cạnh, vô cùng tự nhiên ném cặp sách trên vai mình cho Thẩm Trí Viễn, trừng mắt nhìn: "Giúp tôi ôm cặp sách này được không?"
[Chúc mừng bạn đạt 6 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 63]
Nếu cô đã yêu cầu hắn như vậy, không đáp ứng hình như không nhân sĩ lắm. Mang ý nghĩ như vậy, Thẩm Trí Viễn bày ra một bộ dáng "Bổn soái ca đáp ứng lời thỉnh cầu chính là vinh hạnh của cô" ngồi lên xe đạp Hạ Lưu.
"Ô, hẹn gặp lại" Hạ Lưu nhân tiện vẫy vẫy tay, chào tạm biệt cô nữ sinh kia, sau đó cười tủm tỉm hỏi Thẩm Trí Viễn: "Vừa rồi là cậu đang bảo vệ tôi sao?"
Thẩm Trí Viễn không chút do dự phủ nhận: "Xùy, làm sao có thể! Ngu ngốc không nói mà còn tự kỷ..."
Hạ Lưu vẫn nở nụ cười haha như cũ, nói một tiếng: "Cảm ơn!"
[Chúc mừng bạn đạt 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 68]
"Ngu ngốc" Thẩm Trí Viễn ngạo kiều ngửa mặt nhỏ giọng than thở, còn muốn nói điều gì đó lại cảm thấy không biết phải mở miệng như thế nào. Hạ Lưu không nhanh không chậm đạp xe đạp qua Lào Cai, bóng nắng xuyên qua những tàng cây hai bên đường, hương khí ngày mùa thu lượn lờ khắp nơi, thanh âm bánh xe ma sát với đường, một đường thẳng táp.
Sau khi về nhà, Thẩm Trí Viễn cũng không giống như ngày thường đi loanh quanh tìm chỗ ăn tối, mà trực tiếp cầm một ổ bánh mỳ và một hộp sữa bắt đầu ôn tập.
Trước đó, hắn theo bản năng nhìn về phía cửa sổ lầu đối diện.
Đây là lúc vô tình hắn phát hiện, từ nơi này của bản thân có thể nhìn thấy phòng của Hạ Lưu. Từ lúc bắt đầu phát hiện thì thường thường đều sẽ giống như một chàng trai đáng khinh bỉ vụng trộm nhìn xem Hạ Lưu đang làm gì một chút, đương nhiên cũng may là hắn có lợi thế về thị lực hơn những người Trái Đất khác.
Hạ Lưu chính là đang cúi đầu gặm bánh mỳ, tay trái cầm hộp sữa đang uống, tay phải đang cầm bút viết gì đó. Cô luôn luôn dụng công như vậy, ngẫu nhiên loại tinh thần này cũng lây nhiễm sang Thẩm Trí Viễn, khiến cho hắn liều mạng đọc sách giống như bây giờ vậy.
Đoạn đối thoại với cô giáo lúc trước vẫn còn bên tai của hắn, câu nói kia của hắn cũng không phải là nói dỗi hay nói đùa, mà là xuất phát từ sự tự tin. Cho dù hiện tại hắn là di dân đến Trái Đất, các phương diện cũng không tốt như ở trên hành tinh M78, nhưng vô luận là ở chỗ nào, hắn vẫn đều là Thẩm Trí Viễn.
Lấy tư thế vừa ăn tối vừa làm bài giống với Hạ Lưu, trên sách của hắn có rất nhiều bút ký, toàn bộ đều chép từ sách của Hạ Lưu, còn có điểm phê chuẩn trên bài kiểm tra, thế nhưng cũng là bút ký của cô chứ không phải của giáo viên.
Trước đây không có chú ý đến những thứ này, bây giờ nghĩ lại cô nguyện ý giúp đỡ hắn như vậy, còn thường xuyên không quan tâm những lời nói của các bạn học khác thân cận với hắn như vậy. Qủa nhiên là...
Qủa nhiên là yêu thầm người thiên tài đẹp trai như hắn chứ gì?!
Hạ Lưu một bên hát một bên chép lời bài hát, thường thường còn uống một ngụm sữa. Mà ở bên cạnh trên giấy dần dần hiện ra bút tích, trình tự tính toán cùng kết quả đều khá hoàn mỹ, mà cách dùng từ cũng thực là chuyên nghiệp, khiến Hạ Lưu không khỏi cảm thán, thật không hổ là hệ thống quân nha.
"Cô có cảm thấy bản thân gần đây rất đọa lạc hay không" Hệ thống quân một bên làm bài thi một bên nghiêm túc phỉ nhổ: "Cô xem nam chính dối diện đi kìa, người ta đó mới là thật sự dụng tâm"
"Ưm, dụng tâm như vậy, khó trách lại là nam chính" Hạ Lưu không sao cả gật gật đầu, thuật tay cầm lấy di động gọi điện thoại, "Xin chào, là nhà hàng đúng không? Ừm đúng vậy, phiền các cô đưa đến hai phần cơm tôm..."
Sau chốc lát đợi ở trong nhà, Hạ Lư chậm rãi đi ra mở cửa lấy cơm. Sau khi tự mình giải quyết xong một dĩa cơm cũng không tiến công với dĩa còn lại, mà là mang nó ra cửa.
"Ăn bánh mỳ không rất mau đói, có thức ăn cũng không nên độc hưởng a" Hạ Lưu như thể giải thích với hệ thống quân.
Không thể độc hưởng, cho nên muốn đưa một phần cho bạn học Thẩm Trí Viễn đang không ngừng cố gắng học tập.
Gọi điện thoại cho hắn, đáng tiếc hắn lại không nghe máy.
Hạ Lưu dứt khoát buông di động, trực tiếp leo cầu thang đi đến nhà của Thẩm Trí Viễn.
Thẩm Trí Viễn đang tắm, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không suy nghĩ người đến là ai, giống như thường ngày ở hành tinh M78, trực tiếp quấn một khối khăn tắm quanh hông chậm rì rì ra khỏi phòng tắm.
Cho nên, một màn Hạ Lưu nhìn thấy có thể nói là mê người
Nửa người trên đều lộ ra bên ngoài, cơ bụng tám múi rắn chắc, cẳng chân thon dài, còn có những giọt nước đang nhỏ giọt xuống từ tóc, cùng với vẻ mặt mơ hồ chưa kịp phản ứng của hắn.
"Khụ khụ" Hạ Lưu ho nhẹ hai tiếng gượng gạo, cố gắng áp chế để giọng nói ra vẻ trấn định: "Cái gì kia, Thẩm thần kinh, cậu đây là chuẩn bị..."
Thẩm Trí Viễn trong nháy mắt kịp phản ứng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại nhootd Hạ Lưu ngoài cửa. Còn hắn thì chân trần chạy như bay vào phòng ngủ mặc quần áo, lại cầm khăn bông mạnh mẽ xoa xoa tóc. Lúc chạy về phía cửa chuẩn bị mở cửa cho Hạ Lưu bỗng nhiên lại chạy vèo trở lại, sau khi nhìn trong gương xác định bản thân đã khôi phục dáng vẻ soái ca thường ngày mới bộ dáng thong thả ra mở cửa cho Hạ Lưu.
"Vừa rồi quên tắt bếp ra, cho nên quay trở lại tắt" Gương mặt Thẩm Trí Viễn cao quý lãnh diễm, hai tay khoanh trước ngực, hơi hơi nghiêng người chừa chỗ cho Hạ Lưu bước vào, chân dài thảnh thơi đi phía sau cô.
"Có muốn uống nước không? Hay là vẫn là nước ngọt?"
Thẩm Trí Viễn cực kỳ bình tĩnh nhìn Hạ Lưu ngồi trên sô pha, chỉ là so với sự giả vờ bình tĩnh của người phía trước, người sau mới thật sự là lãnh đạm, thuận miệng đáp một câu: "Không cần đâu, nhà có sữa không?"
"..."
Còn thật sự một chút cũng không khách sáo như thế.
Thẩm Trí Viễn nhanh chóng nhận mệnh đến tủ lạnh lấy sữa cho cô, lúc này Hạ Lưu mới chỉ chỉ gói to trên bàn trà: "Kêu thừa một dĩa cơm, cậu có muốn nếm thử không?"
[Chúc mừng bạn đạt 7 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 75]
Có nữ sinh nào có khả năng sẽ gọi đến hai phần cơm còn vừa vặn dư một phần chứ! Hừ, thầm mến hắn thì cứ nói thẳng đi a, quanh co lòng vòng làm gì chứ? Có bản lĩnh thì trực tiếp cưa đổ hắn đi! Thẩm Trí Viễn trong lòng kiêu ngạo gào thét.
Tha thứ cho vị trung nhị bệnh này đi, ngày hôm qua hắn đọc thấy cụm từ cưa đổ này trong truyện tranh thiếu nữ, hiện tại vẫn còn đang tìm tình huống để sử dụng.
Thẩm Trí Viễn không nói gì, cầm đũa cúi đầu ăn cơm, trên thực tế ổ bánh mỳ kia không thể thõa mãn bụng của hắn, cái phần cơm gọi là "mua nhiều hơn" này đến cũng rất vừa lúc.
"Thật ra tôi tới là muốn hỏi cậu, kiểm điểm viết sao rồi?"
Hạ Lưu uống một ngụm sữa, bất thình lình nói ra lời nói giết phong cảnh.
Thẩm Trí Viễn ngậm một con tôm to vô tội nhìn cô, trong mắt có chút ý tứ chột dạ, hắn chậm rãi lắc lắc đầu.
"Tôi biết ngay..."
Hạ Lưu hiểu rõ gật gật đầu, sờ soạng trong túi lấy ra một tờ giấy đặt trước mặt Thẩm Trí Viễn: "Tuy nói 3000 chữ là rất nhiều, chỉ là trước 12 giờ cậu hẳn có thế chép xong chứ?" dừng một chút, lại hơi hơi nhước mày nhắc nhở hắn: "Nhớ, không được sửa chữa bất cứ câu từ nào" Ai biết trước cái người bệnh thần kinh trước mặt sẽ làm ra chuyện gì, vạn nhất đem bản kiểm điểm viết thành lá thư nêu ý kiến thì liền thành vấn đề lớn.
"Đây là cô viết cho tôi?" Thẩm Trí Viễn rất kinh ngạc mở tờ giấy ra, chữ viết thanh tú tinh tế, tuyệt đối là bút tích của Hạ Lưu.
[Chúc mừng bạn đạt 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 80]
"Ừm, cậu chỉ cần trực tiếp chép sang là được. Vốn định viết thay cậu, chỉ là..." Hạ Lưu tựa tiếu phi tiếu quét mắt liếc nhìn Thẩm Trí Viễn, cuối cùng cho hắn một tinh thạch đả kích.
"Chữ của cậu quá xấu, tôi chắc chước không được"
"..."
Lòng tự trọng vỡ tan không còn một mảnh.