Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cung điện đang còn chưa hoàn hồn lại sau những đường kiếm trong bóng tối, những tiếng thở nhẹ nhõm còn chưa kịp phát ra, thì tiếng la của Menfuisu xé toạc không khí vừa mới hôi mùi máu tanh. Tất cả mọi người vội quay lại. Một đợt sóng hãi hùng giết chóc lại kéo đến. Ánh mắt kinh hoàng bắt đầu lan ra từng người.
Từ đằng sau, Nebanon cầm kiếm đâm, nhưng Menfuisu theo phản xạ chiến đấu đã quay người né sang thuận tay hất Nebanon, làm hắn mất đà lùi ra xa, tuy may mắn không trúng chỗ chí mạng, nhưng sượt qua cạnh sườn, vết cắt khá sâu, dài và máu tuôn ra như xối. Carol kế bên bật khóc, nhưng theo kiến thức sơ cứu cô được học, vội vàng vừa sụt sụt vừa xé mấy miếng váy áo, thấm ít nước sông Nile dùn làm thanh tẩy gần đó, một miếng quấn quanh sườn cố định, một miếng đắp lên trên hy vọng nước lạnh có thể nhanh chóng làm máu đông, bớt chảy. Arista nhìn thấy cảnh này, trong lòng vừa lo lắng tột độ, vừa nhen nhóm cảm giác mình thật vô dụng. Lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng thế.
Nhớ lúc Carol làm được vị thuốc cứu Menfuisu khỏi độc rắn hổ mang, nàng dẫu biết nhưng vì ghét và ganh tỵ một mực cho rằng thần linh đã làm, nhưng lúc đó nàng đã không nghĩ đến, nàng đã không làm được gì ngoài việc khóc lóc và luôn miệng kêu thần linh, nàng đã không thể cứu Menfuisu.
Ruka lúc này chỉ đứng chắn trước Carol, hắn không quản Menfuisu, nếu tên hoàng đế kia chết càng tốt, hoàng tử của hắn sẽ vô cùng có lợi. Unasu, Minuê và Honsu cũng chực xông lên. Nhưng có cái gì đó lạ lắm, bọn họ nặng nhọc, hầu như di chuyển vô cùng chậm. Những cơ chân tựa như có đeo tạ. Nó hoàn toàn đối lập với những gương mặt vẫn còn tỉnh táo và nhận thức được sự việc kia. Còn các quan viên đang ngồi sụp tại chỗ, hầu như ngoài việc thở thì không thể nhích nổi cánh tay lên dù chỉ một chút.
Nebanon cười khanh khách đắc ý:" Ta chỉ thay thế người dân, hạ tên hôn quân thối tha này, chỉ biết đến chiến tranh và phá bỏ những thứ thiêng liêng của thần linh, phá bỏ nền tảng của Ai Cập. Ta nể tình ngươi là em trai ta nên tha cho một mạng, hãy mau đầu hàng, yên tâm ta chỉ giáng xuống làm dân thường, không đến mức nô lệ đâu." Rồi từ bên ngoài, những bóng dáng quân lính Thượng Ai Cập và Hạ Ai Cập trộn vào nhau dần xuất hiện, chúng túa ra khắp nơi, tay cầm kiếm lăm le nhìn các vị quan ủng hộ Menfuisu và vị hoàng đế đang tại vị.
Arista hoảng sợ, thoáng liếc nhìn qua bên Narati thì thấy một thanh kiếm của bọn ám sát rớt phía dưới, có một thứ gì đó màu vàng còn đính một chút ở phần kết giữa chuôi và lưỡi kiếm. Thôi rồi, thứ độc đó có được nhắc đến trong cuốn dùng độc của mẫu hậu, thứ độc không mùi, không vị, có màu vàng nhạt, người bình thường chỉ nhiễm độc khi đồng thời hít phải chúng và bị chúng tiếp xúc qua da thịt. Lúc đầu họ sẽ không phát hiện, nhưng càng về sau, thuốc phát tác sẽ làm căng cơ, khiến thân ngừoi nặng nề không thể di chuyển, nhưng vẫn giữ ý chí, tuỳ vào lượng thuốc mà tác dụng kéo dài trong bao lâu, đó là cách khống chế các cung tần để hỏi cung, tránh những dấu trói hằn lại, những dấu hằn cũng có thể là một mối hoạ.
Ám sát trong bóng đêm, chỉ là một màn kịch. Dựng lên một bước đệm quả là khiến kế hoạch giết Menfuisu dễ dàng hơn nhiều. Bình thường thức ăn không thể hạ độc, luôn có kim bạc thử độc trước khi ăn, và khả năng thức ăn bị bưng nhầm, chính mình hại mình thì còn thể thống gì. Với lại, Arista đã mang theo bột đậu xanh hoà với một vài thứ gì đấy, thứ bột có khả năng chặn và khử một số chất độc nhất định. Nếu thổi khí hoặc đánh thuốc mê cũng rất khó. Kêu một số cao thủ thì chưa chắc thành công, vì các tên hộ vệ xung quanh hoàng đế cũng toàn mạnh quân và quân canh phòng không ít chút nào. Nếu lợi dụng một số ám thủ võ công thấp, chỉ nhằm mục đích rải chất vàng kia, vừa khống chế được mọi ngừoi, vừa dựng nên một màn kịch khiến họ lơ là không đề phòng, họ sẽ bất ngờ vì đó chỉ là màn dạo đầu, quân lính canh phòng cũng sẽ bị hao tổn bớt. Trong bóng tối, không ai có thể thấy Nebanon đeo mạng, khoác thêm áo choàng đứng cách xa bọn kia rất nhiều.
Bây giờ lính canh và cả hộ vệ cũng đều bị kéo vào, dĩ nhiên quân của Nebanon dễ dàng tiến vào. Lúc nãy sợ Menfuisu chưa ngấm thuốc đủ, hắn đã lén chém một nhát, cũng là để Carol, nãy giờ được bao bọc cẩn thận lao đến lo cho chồng, sẽ bị dính chất đó từ tay Menfuisu. Còn Arista, lúc nãy may mắn Narati bao bọc xung quanh, mạng che mặt cùng khăn choàng trợ giúp, hít rất ít và những tên kia bị Minuê cùng Unasu chặn từ xa, nên không có dính chất vàng. Nàng nhìn Carol vừa chạm Menfuisu không lâu liền bắt đầu thở nặng, nhìn thấy cây kiếm kia, tuy chưa hiểu hết sự tình, nhưng giả vờ cũng thở nặng nhọc để tránh bị nghi ngờ.
Menfuisu nhìn hắn giận điên và bàng hoàng. Từ trước đến giờ, hắn bị ám sát không ít, nhưng tất cả đều không phải ngừoi thân. Ngay cả chị hắn, Asisu chỉ biết yêu thương hắn, dù hắn đã từng cầm kiếm đưa vào cổ Asisu, dù hắn đối xử thế nào Asisu, sỉ nhục, kết án, cướp vương quyền, kể cả tự tay hắn giết, chị hắn cũng sẽ không có ý định làm hại đến hắn. Mặt tím tái, thở hồng hộc vì vết thương, cố gắn nén đau thét lên từng chữ
_Ta đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi lại làm thế, ngươi là anh trai ta kia mà.
_Hoàng đế, quận công không sai, là do người và cô gái sông Nile ép chúng tôi.
_Ta là do ý nguyện của ngừoi dân mà làm thôi. Với lại, ngươi có coi ta là anh em? Ngươi phỉ báng, nhục mạ, chèn ép ta nhiều lần, vậy đó là tình thân của ngươi.
_Bịa chuyện, đó chỉ là do lòng tham của ngươi, Asisu đã từng bị đối xử tệ hơn ngươi. Nhưng ngươi thấy chị có bao giờ hại ta không. Vì Asisu biết mình làm sai đấy. Còn loại không bằng thứ súc vật như ngươi, thì đâu biết phân biệt phải trái
_ Ngươi thật là một tên nhóc chưa hiểu hết sự đời. Asisu làm điều đó vì yêu ngươi hơn bản thân cô ta, còn ta thì không, thậm chí coi ngươi là em, ta cũng chưa từng. Chịu chết đi.
Nói rồi, hắn cầm kiếm lao đến, Unasu và Minuê lao ra cản, nhưng bước chân nặng nề, thân hình cử động khó khăn, nhờ có võ và luyện tập thường xuyên, nên may mắn còn có thể bước đi đôi chút. Mọi khi chỉ cần Minuê là có thể dễ dàng hạ, nhưng lần này cả Unasu vào hỗ trợ nhưng đều là Nebanon chiếm ưu. Trong lúc hắn đang gần như hạ được cả hai ngừoi kia, Arista đã nhân lúc hắn bị xao lãng đánh nhau, lại gần bình nước sông nile dự phòng để làm nước thánh tẩy, cầm bình lên hất toàn bộ nước vào hai người kia, nước may ra có thể giúp cơ bắp hạ một ít nhiệt, dù rằng họ cũng sẽ chẳng khá hơn bao nhiêu, nhưng nên làm vẫn hơn. Hai ngừoi kia cơ bắp có lẽ nhận được nước, hơi thở có phần dễ chịu hơn một chút, lại tiếp tục cố gắng chặn Nebanon cùng với ý chí sắt đá. Carol thấy vậy liền nặng nhọc, với tay lấy bình còn chút ít nước sông Nile cố tạt vào để giúp, nhưng Ruka đã cố ý thúc vào tay Carol, hắn muốn Menfuisu bị giết, khiến toàn bộ nước còn lại hướng đổ về phía Arista. Nàng gần như bị ướt phần phía trên, từ tóc đến mạng che mặt và phần thắt lưng.
Chưa kịp định thần lại, thì một ánh kiếm sáng loang từ phía sau Nebanon lao đến chỗ Menfuisu. Tên này có vẻ kiếm thuật tốt hơn Nebanon rất nhiều, mọi ngừoi chịu độc, vừa mới qua một lần ám toán chiến đấu trước, lại thêm yếu tố bất ngờ, ai cũng tập trung vào Nebanon, hầu như không ai kịp phản ứng. Tên kia cầm kiếm lao đến không ngừng, miệng rít lên một câu "Chết đi". Arista không cần biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ vừa thấy ánh kiếm, theo bản năng đứng dậy, chạy lại che chắn cho Menfuisu, mặc cho khăn choàng và mạng che mặt đang rớt dần ra.
Một kiếm lao đến, một ngừoi bất ngờ ra chắn...
Một âm thanh do kim loại chạm vào cơ thể vang lên...
Lưỡi kiếm vô tình đâm vào vị trí gần tim của cô gái, rồi đột ngột khựng lại. Nhưng, kiếm đã đâm vào, máu đã thoát khỏi lớp da bao bọc...
Người kia lại hoảng sợ thốt lên:" Arista" Rồi định rút kiếm ra hòng tránh thêm kiếm nhúc nhích làm sâu thêm vết thương, lọn tóc bạc rớt ra từ trong khăn trùm bị gió thổi bay cuốn lấy chuôi kiếm. Tuy nhiên, cô gái kia chợt lấy tay, nắm lấy lữoi kiếm, kéo về phía cô, để lưỡi kiếm vào sâu hơn, tự đâm chính mình. Bàn tay nắm lưỡi kiếm đầy máu nhưng không buông, máu lăn xuống cánh tay tạo thành những đường trượt dài trên nền da trắng. Tên kia lúc này không dám buông chuôi kiếm, run run giữ cây kiếm nguyên vị trí như sợ báu vật rơi, kiếm chỉ cần rút ra, cô gái kia sẽ chết ngay tức thì. Còn ngừoi con gái kia, không la một tiếng đau. Hai ngừoi bây giờ như thể đang giằng co một thanh kiếm. Izumin giật mình, nàng đang làm cái gì vậy, chẳng khác nào tự vẫn.
Izumin vốn dĩ chỉ muốn đi theo hỗ trợ Nebanon, giết Menfuisu. Nhờ Ruka và Nebanon can thiệp, hắn trà trộn quân lính Ai Cập dễ dàng. Hắn cũng không muốn chiến tranh, hắn chỉ cần giết Menfuisu trả thù. Lúc nãy Nebanon bị cầm chân, hắn nhân cơ hội liều lĩnh với vết thương mới lành mà ra tay. Nào ngờ
Mọi ngừoi hoảng hốt quay lại, những tiếng la hét và kiếm đao chợt ngưng lại. Rồi tất cả ánh mắt ở đây đều trở nên giống ánh mắt của một tội nhân bị tử hình đang quỳ ngoài pháp trường nhìn thấy cây đao trước mặt. Tiếp đến một vài tiếng đồ vật rơi rớt vang lên. Rồi những tiếng gầm lên tên nàng
"Arista" "Nữ tư tế" "Chị Aista" "Chủ nhân" "Nữ thần"
Arista lúc này, biết tóc mình bị nước cuốn trôi thuốc nhuộm, trở lại màu đen, khăn che bị rớt, mặt bị lộ toàn bộ, khuôn mặt không có tô điểm phấn son. Ai ai cũng đang nhìn nàng. Được rồi, dù sao chuyện đã đến nước này, phải lật bàn cờ lại thôi. Vẫn giữ nguyên tư thế, cố gắng thở và nói.
_Nebanon, nô lệ mà cũng đòi tạo phản sao? Nô lệ mà cũng đòi có tình thân với hoàng tộc.
_Này, đừng nghĩ cô là con gái thần linh thì xàm ngôn nhé. Tiên đế đích thị là cha tôi.
_Là Tiên Đế thừa nhận, hay chỉ là ngươi tự cho mình là con tiên vương.
_Ta có vật chứng.
_Con dao bạc và văn tự đó sao, trộm từ lăng mộ công chúa tối cao và vơ là của mình. Lời nguyền đã giáng lên ngươi rồi, ngươi vẫn không biết sao.
_Láo xược, cô lấy đâu bằng chứng nói ta trộm mộ.
_Sa mạc phía tây, ốc đảo nơi ngươi được tìm thấy, tại đảo Amet, gần phía thần điện, có một ngôi mộ công chúa. Ngươi tưởng ngươi phá huỷ và giấu được à, vì địa thế ở đó, cát sẽ phủ lăng mộ, cứ cách hai ngày cát mới dạt ra để lộ lăng mộ dưới một hố cát xoáy sâu. Còn nữa, ta có di chiếu của tiên đế và tiên hậu nói đến việc công chúa Arika. Mọi vương quyền công chúa Arika thừa hưởng đều để lại cho nữ hoàng Asisu.
_Ha ha, vậy thì nữ hoàng Asisu đã tin tưởng giao lại cho ta rồi.
_Làm sao vậy được, ta nhớ nữ hoàng đâu có trao gì cho ngươi.
_Ha ha làm sao ngươi biết được.
_Ta làm sao mà không nhớ mình đã trao cho ai cái gì được. Vì ta là Asisu đây.
Nebanon sượng người, đứng chết trân. Mọi ngừoi cũng không kém phần ngạc nhiên, xen lẫn sợ hãi. Lúc nãy nhìn thấy nàng trở lại tóc đen, với khuôn mặt kia, vì không trang điểm nên chỉ nhìn nhận có 5 phần giống, 5 phần còn lại thì nhìn sao cũng không phải là nữ hoàng. Với lại tính cách của Arista trái ngược với Asisu hết 8 phần. Họ nghĩ chắc cõ lẽ trước đây, nữ hoàng cũng là hiện thân của nữ thần Iris, nên với con gái của nữ thần có phần giống nhau là chuyện thường tình. Rồi nàng nói dõng dạc mình là Asisu, như đả kích liên tiếp đả kích, tiếng la khó tin dần vang lên. Ngay cả Izumin nãy giờ đứng chết lặng nghe lời qua mang khí tức giận, tiếng lại mang hơi thở khó khăn mùi máu, cũng phải lên tiếng.
"Chị Asisu" "Nữ hoàng Asisu" "Lệnh bà" "Hoàng phi Babylon"
Nhưng mà có một ngừoi vẫn cố tình cừoi nhạo.
_Ha ha, chuyện cười trong thiên hạ. Ngươi mà muốn mạo danh nữ hoàng, tưởng được xưng làm nữ thần rồi ngông cuồng sao. Nữ hoàng đã tự thiêu, ngưoi đừng xúc phạm hoàng muội ta.
_Không phải vội, di chiếu sẽ được đưa ra để chứng minh thôi. Hôm đó, ta định tự thiêu rồi, nhưng vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, nên nữ thần Iris đã ngăn cản và sắp xếp cho ta. Ngươi không biết sao, trước đây khi còn thân phận Asisu, ta cũng được gọi là hiện thân của nữ thần Iris mà. Bây giờ thân phận Arista, ta cũng là con gái nữ thần. Ở đây ai cũng từng chứng kiến thần linh phái ngừoi cứu ta, nữ thần hiển linh với ta. Ngươi nên nhớ ta vẫn có thể nhờ thần linh trừng phạt ngươi. Nhưng ta nghĩ ta không phải là nữ hoàng tốt, nên ta để cho ngươi thế chỗ ta. Với lại, ta muốn cám ơn, vì nhờ ngươi mà ta có cơ hội được làm chính mình. Tuy nhiên, lòng tham đã giết chết ngươi. Ta phải bảo vệ ngừoi thân.
_Ha ha ở đây có ai nghe lời ngươi nói không.
_Các quân lính Ai Cập, ở đây một số đã chứng kiến thần linh cứu ta, ta cam đoan chỉ cần các ngưoi theo lời ta, các ngươi vẫn luôn được thần linh chúc phúc. Hắn không phải hoàng thân, hắn đang nghịch lại ý của nữ thần Iris. Ta có thánh chỉ tiên đế chứng minh và lấy thân phận nữ thần ra đảm bảo.
Bọn quân lính kia dần dần bỏ kiếm xuống, chỉ còn vài ngừoi thân cận với Nebanon là còn chần chừ. Thực ra bọn học không có ý tạo phản, chỉ là họ ghét chiến tranh, họ ghét hoàng đế giam cầm nữ thần Iris, họ bị lời lẽ về một cuộc sống hoà bình tươi đẹp thuyết phục. Họ không muốn xúc phạm thần linh. Họ đã buông kiếm.
_Bắt tên giả mạo này lại.
Nebanon bị một toán quân lính vừa mới theo mình, phản bội ghìm hắn xuống, còn lại mấy tên chưa buông kiếm cũng bị vì phút lơ là mà kiếm sát cổ, không thể kháng cự. Nhưng bọn họ còn đợi lệnh giết, nên chưa động thủ. Nàng vẫn cứ đứng đấy, ánh mắt chán ghét nhìn Nebanon. Bây giờ từ Menfuisu, Carol, Izumin, Imotep, Unasu, Ruka, Minuê cùng các quan viên như vừa mới nghe một chuyện kinh thiên, vật đổi sao dời, tất cả đều không tin vào tai mình. Cho đến khi nàng lại lên tiếng. Arista, Asisu,con gái nữ thần hay nữ tư tế gì đó tất cả phải kết thúc ngày hôm nay thôi.
_Carol, cô nghe cho rõ đây. Tôi nói với cô trước hết là tư cách người con. Tôi nói cô là kẻ trộm mộ, cả gia đình cô nữa, nhưng cô cứ khăng khăng tìm hiểu lịch sử văn hoá cổ đại, vậy thì nếu cha cô chết, chưa được sự đồng ý của ông ấy, cô có dám đem bới xác ông ta ra khỏi mộ rồi đưa đến cho các trưởng đại học để chúng mổ xẻ, thí nghiệm hàng chục lần mà nghiên cứu gì đó không. Tôi bảo vệ lăng mộ của tiên đế, bảo vệ di thể của cha mẹ tôi thì có gì sai. Đối với cô, vì gia đình cô đã xâm phạm nơi thánh, bị lời nguyền giáng xuống, đáng lí cả giả đình cô phải chết, tôi chính vì nhân từ cứ chần chừ mãi, nên bị tấm phù điêu phản nguyền kéo tôi về, tôi buộc phải mang theo một người. Cha cô tuy bị lời nguyền giết chết, nhưng tôi đã cố gắng khống chế phù điêu không giam cầm linh hồn ông ta, còn nữa, dù tôi trở về, gia đình cô vẫn bị lời nguyền ám theo, nhưng tôi đã kéo cô về để lời nguyền không ám theo họ nữa. Cô nói đi, tôi đã sai với cô ở chỗ nào. Sao cô lại cướp đi của tôi tất cả mọi thứ. Cô cái gì cũng đúng, còn tôi cái gì cũng sai. Cô có gia đình yên ấm, tôi thì lại không. Vậy sao cô còn tranh chấp với tôi. Tôi với cương vị nữ hoàng, thấy hoàng đế chạy đi khắp nơi, chịu sỉ nhục cứu một người như cô, cô nghĩ tôi có chịu được không, không phải vì cô là nữ thần, mà bắt người dân phải vì cô mà chịu chiến tranh.Đó là thứ cô nói tình yêu cho Ai Cập sao. Vậy chắc tôi không yêu Ai Cập như cô, nên tôi không thể ngăn cản được chiến tranh.
Rồi tay cầm lữoi kiếm của nàng ấn xuống, kéo cây kiếm đang đâm trong nàng về phía mình một nhát sâu hơn. Izumin tay cầm kiếm run rẩy nhiều hơn, hắn chợt giật lùi một bước theo nhịp tiến của nàng. Tất cả đều giật mình, một vài người đưa tay ngăn cản. Mọi người, trừ Carol đều không hiểu một vài từ ngữ nàng dùng, đó là lời lẽ của người hiện đại. Carol nghe rồi liền phỗng người.Nhìn vào tay đang nắm lữoi kiếm, nàng lại tiếp tục.
_Hôm nay ta sẽ nói hết với ngươi nữa, Menfuisu. Từ trước đến giờ những thứ ta học, chỉ là cách làm sao để làm hoàng phi tốt, cách làm sao để phản kháng lại ngừoi ta. Ta chỉ được học rằng nếu ta không giết họ, họ cũng sẽ giết ta. Ta chưa từng được học cách yêu thương một ngừoi thế nào cho đúng, không được học phải chú ý đến cảm xúc ngừoi khác. Ngươi nói ta độc ác, hãm hại Carol trong khi cô ấy không làm gi ta. Vậy hoàng tử Izumin đứng trước mặt ta đây cũng đâu có làm gì ngươi, sao ngươi cũng muốn giết. À đúng rồi, hoàng tử cướp Carol hoàng phi của ngươi, nên ngươi được phép giết, còn nó cướp hôn phu mười mấy năm của ta, ta không được phép. Ngươi nói xem, ai độc ác hơn. Ngươi bắt ta phải yêu thương nó, sao ngươi không yêu thương hoàng tử Hitaito đi kìa, xem ngươi có làm được không. Ngươi nói ta ham mê quyền lực, vậy tại sao ngươi còn sống được đến giờ này, ngươi đưa ta sang Babylon, không phải vì mục đích liên minh có lợi cho địa vị của ngươi sao? Ngươi chèn ép Nebanon vì sợ hắn cướp quyền ngươi. Ta ham mê vương quyền, sao ta không đem ban di chiếu phụ vương lấy thêm một phần ba Ai Cập. Vậy ta và ngươi ai đam mê vương quyền hơn. Ngươi nói ta phản bội Ai Cập. Tại sao ngươi chưa bao giờ nghĩ rằng ta đang có mưu kế giúp Ai Cập. Ngươi chỉ biết nghĩ phản bội, phản bội. Ta đã nghĩ ta sẽ tham gia, để đưa kế hoạch về Ai Cập, để mong Ai Cập thắng lợi, nếu Ai Cập thua, ta có công, ta sẽ bảo toàn được mạng sống của ngươi, một ngày nào đó sẽ trả vương quyền về lại cho ngươi. Sao ngươi không điều tra xem, ta chưa từng cho binh lính Hạ Ai Cập tham gia trận chiến cơ mà. Nếu không ngươi thắng được sao. Ta chỉ cần ngươi đặt mình vào vị trí của ta thử một lần. Nhưng cuối cùng, ngừoi bỏ ta, ta vẫn không buông bỏ được. Là ta sai, ta nên là người chết năm đó, chứ không phải chị Arika.
Rồi nàng lại nhấn tay lần nữa, mũi kiếm lại đâm sâu hơn. Izumin lúc này đã gần như hoảng hồn, lần đầu tiên hắn không thể cầm kiếm đâm một người, lần đầu tiên có ngừoi ép hắn phải giết chính ngừoi đó. Lần này, nàng nhắm đến Imotep
_Imotep, dù ta có ghét ông, nhưng ông là trọng thần từ thời phụ vương, ông là "trí tuệ Ai Cập", ta giao một phần ba Ai Cập ta được thừa kế, trừ ốc đảo Amet. Ai Cập sẽ có chiến tranh, thắng thì tốt, nhưng ngộ nhỡ hai phần ba kia bị chiếm, Menfuisu vẫn còn đường lui. Còn Menfuisu, tức là còn Ai Cập. Ta không an tâm để lại một phần ba kia cho hoàng đế và hoàng phi còn non nớt. Sẽ không ai làm khó ông, ta sẽ chúc phúc cho tể tướng.
Nàng không nhấn kiếm nữa. Cả một cung điện im lặng, trừ những ngừoi trên cao đại điện, còn lại đều như chết sững. Rồi nàng nhìn Izumin, cười mỉm
_Hoàng tử, chúng ta sinh ra là người hoàng tộc, đã là khổ lắm rồi, chúng ta xứng đáng được yêu chứ không phải bị tình yêu dày vò, chúng ta sinh ra không phải để chịu tổn thương. Đừng dẫm vào vết xe đổ của ta. Để cho mình được yêu thương đi, hoàng tử.
Izumin lần này bị lời nói của nàng kích động thật sự, đầu óc bỗng chốc trống rỗng.
_Carol, coi như lần này ta trả lại mạng cho cái thai của ngươi. Menfuisu, nể ta lần này đỡ dùm ngươi một kiếm, ta xin ngươi hãy chấp nhận làm theo nguyện vọng của ta, đừng làm khó Amet, đừng làm khó người của ta. Ta vẫn không thể không bảo vệ ngươi và Ai Cập.
Đột nhiên, nàng nắm hai tay vào lưỡi kiếm, đâm thật mạnh rồi dùn hết sức rút ra. Mũi kiếm vừa ra khỏi cơ thể nàng, thì một tiếng hét, giống tiếng gầm vang lên dậy sóng khắp hoàng cung. Máu nàng chảy ra rất nhiều, như thể nó chứa đủ cả một bình rượu đầy. Mọi người vừa sợ vừa nhao lên:" Thần Osiris giận dữ đấy, vì chúng ta đã mạo phạm con gái thần Iris" (thần Osiris, thần cai quản thế giới bên kia. Màu da xanh của ngài tượng trưng cho sự tái sinh. Chồng của nữ thần Iris)
"Không, thần Aken nổi giận vì chúng ta đụng đến thần linh đấy" Bọn họ liền phủ phục xuống, không dám ngước mặt lên. Menfuisu cố gắng không quản vết thương, muốn chạy đến đỡ nàng, Unasu cùng Minuê cũng đang kháng cự dần chất thuốc đang từng chút mất tác dụng. Izumin gương mặt thất thần, tay thả kiếm xuống để nó rơi tự do, toan đưa tay đỡ nàng thì một cô gái khác xô hắn ra đỡ lấy Asisu trước khi nàng chạm đất. Là Noami. Sau đó, Ari (Uri), Narati và Nigi cũng chạy lại gần, tướng Nakuto dừng lại từ đằng xa không dám nhìn, đau lòng quỵ xuống. Bọn họ vừa nghe tin bên ngoài, hốt hoảng không màng sống chết, lặn theo sông Nile vào thần điện, rồi mặc kệ trèo tường vào hành lang tẩm cung và tiến vào chính điện. Noami khóc nấc:" Sao bấy lâu nay, em cứ một mình chịu đựng thế, sao không nói ra."
_Em sợ chị liên luỵ, chị Noami, chị là người thân của em.
Mặc dù quan thái ý ngay đó, nhưng vết thương đã quá sâu, gần như xuyên qua ngừoi nàng.
Rồi nàng thở khó nhọc, vươn bàn tay còn di chuyển được lấy con dao bạc ở chân ra, tay run rẩy cầm không vững đưa cho Noami:" Chị, em giao Amet lại cho chị, chị phải bảo vệ Amet, bảo vệ gia đình chúng ta. Em thực sự coi mọi ngừoi là gia đình của em, cám ơn chị." Noami đau lòng chỉ gật đầu đồng ý, ôm chặt Asisu.
Nàng đã đoán trước kết cục này. Asisu bây giờ đã biết, không phải cứ nhận ra lỗi lầm, không phải cứ biết mình sai rồi hối lỗi là xong. Mà còn phải trả giá cho những gì mình đã làm. Nàng đã làm sai nhiều vô kể rồi.
_Ari..Làm..theo..lời...ta..dặn..
Lúc trước khi hai ngày về nhà bà Nora, nàng đã chuẩn bị sẵn, an bài hết mọi chuyện. Lúc đó tâm trạng nàng bất an vô cùng, nàng cứ nghĩ mình sẽ chết, ừ, linh tính nàng bây giờ trở thành sự thật rồi. Ari khóc lóc vâng dạ một tiếng, rồi quay sang đưa như ném một cuộn thư cho Carol, là cuộn giúp giải lời nguyền còn xót lại trên gia đình của cô. Rồi đến hoàng đế, Ari bây giờ đau buồn không quản hoàng thượng hay quan thần, ánh mắt tức giận căm ghét ném vật cho người kia, Menfuisu nhận được di chiếu chứng minh thân phận của Arika, đại công chúa và một lá thư với những lời nhắn gửi, hắn chỉ mở ra đọc được vài dòng rồi từ khoé mắt thấy cay cay. Unasu lúc này đang quỳ gục một bên phía chân của Asisu, Ari ném cho hắn hộp trầm hương, cũng có lời nhắn bên trong. Ari sẽ giữ giấy tờ liên quan đến Amet, từ nay Asisu dặn cô theo hầu Noami. Đối với những ngừoi thân bên cạnh, Asisu cũng đã lo liệu.
_Chị Asisu, em sai rồi, em hứa sẽ thay đổi - Carol nước mắt tràn trụa lê lại gần lên tiếng.
_Imotep thần sai rồi.
_Chị.....
Asisu thì thào nhọc nhằn lên tiếng:" Bảo vệ Amet."
Cuối cùng cũng có người yêu thương nàng, vì nàng mà khóc.
Từ thắt lưng, Asisu lấy ra một mảnh vải trắng, là mảnh tay áo sơ mi của Raian bị rơi rách từ lần ám sát trước, có máu của hắn, nay vừa vặn có máu của nàng. Nàng đặt gần tim, Raian, lúc nãy tiếng thét của ngươi phải không.
Cuối cùng ngươi cũng không đến cứu ta.....
Asisu gục đầu vào lòng Noami, tay buông thõng, tim ngừng đập, không còn hơi thở nóng ấm. Cả một đại điện toàn tiếng nức nở và những thân hình cúi rạp. Menfuisu trong lòng dấy lên thứ cảm xúc rỗng tuếch, cuộn trào căm phẫn, hắn quên luôn vết thương, cầm cây thương lính canh kế bên mà lao đến Nebanon. Lúc này, vì binh lính lơ là quỳ gối phục trước thi thể Asisu nên nới lỏng Nebanon, hắn chớp thời cơ vùng dậy, đoạt kiếm rồi đỡ đường thương mà Menfuisu đâm đến. Menfuisu một tay ôm vết thương một tay cầm vũ khí đánh cùng Nebanon. Cảnh tượng như hai con sư tử bị thương lao vào quần nhau "Là do ngươi nên chị ta mới chết, ngươi sỉ nhục hoàng thất, ta sẽ giết ngươi."
Noami thâm trầm ôm Asisu, tự để đầu nàng dụi vào lòng cô. Cô khóc không thành tiếng, chỉ im lặng ôm. Bên cạnh Ari, Nigi và Narati dập đầu than khóc. Còn Carol, níu lấy gấu váy của Asisu lay lay, luôn miệng nói xin lỗi, sai rồi. Noami một lúc tức giận, quay lại gạt tay Carol ra, nhìn thẳng đôi mắt xanh mà chửi:" Khóc lóc cái gì, xin lỗi cái gì, bộ cô làm vậy thì trả Arista lại cho tôi được sao, tất cả đều là tại cô. Nếu có lỗi thì nên làm gì đó đi, đừng có mà chỉ biết khóc." Ngay lập tức, Noami đưa di thể của Asisu qua cho Ari và hai ngừoi kia ôm, chăm sóc. Cô đi lên tiến thẳng về tên Izumin đang thất thần đứng kia. Hắn đầu óc rỗng đến lạ thường, cảm giác như người điên đứng giưã một rừng người. Noami vung tay, tát một cái thật đau lên mặt hắn:" Vậy mà cũng xưng danh kiếm thủ giỏi, hoàng tử đại tài, ngay cả đường kiếm của mình cũng không kiểm soát được, dù đối thủ có như thế nào, ngươi cũng phải biết điều lực ở kiếm chứ." Rồi cô quay lại, chỉ vào mặt tất cả mọi ngừoi, chửi lớn tiếng khiến tất cả ngưng mọi hoạt động, im bặt:" Là tại các ngươi hại Arista, bây giờ các ngưoi còn ở đây giả vờ khóc lóc vì cô ấy, các ngừoi không biết xấu hổ sao."
- -- ------ ------
Tối nay, Raian thấp thỏm không yên, lòng cứ như lửa đốt. Đi đi lại lại quanh phòng một hồi, liền cầm tấm hình Asisu lên, vừa định chạm vào mặt nàng thì bị một mảnh kiếng vỡ từ khung hình lần trước (liên hệ chap ám sát) đâm vào chảy máu. Hắn liền sợ nàng có chuyện. không kịp lấy bông gòn thấm máu đã quay sang chạm vào phù điêu.
Phù điêu cảm nhận có mùi máu, không cần bị tách rời vẫn có phản ứng. Trước mắt Raian hiện lên cảnh Asisu bị đâm bởi ngừoi đàn ông đã bắt nàng lần trước, nhưng lần này sao hắn không thể đến cứu nàng. Trước mắt hắn hình ảnh nhoè đi, hắn không còn nhìn thấy ai chung quanh trong đó ngoại trừ người kia đang đâm Isis của hắn. Hắn giận dữ hét lên một tiếng. Bỗng hình ảnh bị xoá mờ đi và biến mất.
Raian tức giận, lo lắng, sợ sệt vì cô gái kia.
Một lúc sau, hắn mơ hồ nhận ra phù điêu phản ứng phát sáng với máu. Hắn không suy nghĩ gì liền lấy dao bấm cứa lên tay một đường cho máu chảy thật nhiều. Rồi áp vào phù điêu"
Quả nhiên, máu tươi lúc nào cũng tạo nên điều kì diệu.
Fia