Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người gần nhau đến mức Hứa Vị có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông tơ nhỏ trên da của Trần Viễn Văn
Chóp tai đau nhức, là Trần Viễn Văn dùng răng cắn dái tai cậu, hai tay cậu buông thõng xuống hai bên, vô tình nắm chặt, để lộ gân xanh nổi trên mu bàn tay.
Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó giơ tay ôm lấy eo Trần Viễn Văn đẩy hắn ra xa.
Đôi mắt cậu hơi đỏ, cúi đầu không nhìn thẳng vào Trần Viễn Văn, lời nói vẫn cứng ngắc: "Tôi không cần suy nghĩ lại, anh cũng từ bỏ việc này đi."
Nói xong, cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi và quay người rời đi.
Trần Viễn Văn từ phía sau kéo cánh tay cậu, dỗ dành tiểu tình nhân: "Đừng đi."
Cậu đột nhiên quay người lại, bất ngờ dùng tay trái nắm lấy cánh tay của Trần Viễn Văn đẩy hắn vào ghế, dựa người lại gần.
Giọng nói của cậu lạnh lùng, mang theo sự tức giận khó tả: "Tôi vừa nói rồi, đừng chạm vào tôi cho đến khi anh giải quyết xong mối quan hệ với đám tình nhân nhỏ của mình."
"Được rồi, được rồi." Trần Viễn Văn thản nhiên mỉm cười, quay người, cầm điện thoại di động trên bàn lên và xóa tất cả WeChat và số điện thoại di động của Diệp Vi trước mặt cậu.
Sau khi xóa xong, Trần Viễn Văn lắc lắc điện thoại với cậu: "Được chưa?"
"Không còn nữa? Chỉ có vậy thôi à?" Hắn lạnh lùng nhìn Trần Viễn Văn
"Chỉ có vậy." Trần Viễn Văn đưa tay nhéo cằm cậu: "Trần tổng tôi tuy là người thích chơi đùa nhưng chưa bao giờ lăng nhăng đâu."
Cậu hất tay Trần Viễn Văn ra, sắc mặt vẫn trầm: "Thật sao? Tôi nghe người ta nói Trần tổng luôn tay ôm nghệ sĩ theo nhóm, thậm chí còn thường xuyên đưa ra quy tắc ngầm với nghệ sĩ dưới quyền."
"Haha, tôi không thể khống chế được người khác nói mình như thế nào mà." Trần Viễn Văn mỉm cười, đặt tay lên cơ bụng đối phương: "Còn có người nói tôi chơi cả nam cả nữ, nhưng tôi không thừa nhận, tôi không thích phụ nữ, tôi chỉ thích cậu thôi...sinh viên đại học."
Nói xong, Trần Viễn Văn vén gấu áo phông của Hứa Vị lên, ngay lập tức lại dùng tay mình phủ lên.
Sự tiếp xúc làn da rắn chắc với bàn tay trắng nõn, tăng thêm ham muốn, những đường cơ bắp rõ ràng khiến người ta không muốn rời xa nó.
Vừa dùng tay vuốt ve, Trần Viễn Văn vừa ngẩng đầu lại gần Hứa vị, áp trán mình vào trán cậu, giọng mơ hồ nói: "Hôm nay đừng đi nhé?"
Hứa Vị nhìn vào môi anh với vẻ mặt thoải mái: "Ai ở dưới?"
Anh hôn lên môi Hứa Vị, giọng nói không mấy vui vẻ: "Mẹ kiếp."
Cuối cùng, một từ khác được thêm vào: "Tôi."
Hứa Vị nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt, trông cậu càng đẹp trai hơn, cậu ôm lấy eo Trần Viễn Văn nhấc hắn ra khỏi ghế, đè lên người hắn, cúi đầu hôn lên môi Trần Viễn Văn "Anh cần gì phải lãng phí nhiều công sức như vậy, tôi không phục vụ anh hài lòng sao?"
Nói xong, cậu đặt tay lên eo Trần Viễn Văn nói: "Với thể lực như Trần tổng đây, tôi không đành lòng để anh làm việc nặng nhọc."
Trần Viễn Văn tiến tới cắn môi Hứa Vị,không chịu thua: "Tôi không mệt, loại chuyện này chỉ có sức lực cũng không đủ,i phải có kỹ năng, cậu làm cho cẩn thận, nếu không cậu sẽ giống một số người, chỉ có năm phút thôi. Mà tôi thì chả bao giờ để ai như vậy vào mắt đâu."
Lịch sử huy hoàng của "năm phút" lại được nhắc đến, hai mắt Hứa Vị lóe lên, chóp tai lại bắt đầu đỏ lên.
Cậu chặn môi Trần Viễn Văn, trầm giọng nói: "Tôi có thể học. Tôi luôn là học sinh giỏi mà Hôm nay Trần tổng có thể nghiệm thu thành quả học tập của tôi xem có khiến anh khóc..."
"Cậu mới khóc! Dm!!!"
Trần Viễn Văn chửi thề trong miệng hắn, Hứa Vi nhéo hắn eo, vừa hôn vừa ôm hắn đến bàn làm việc.
"Mọi việc đều phụ thuộc vào khả năng của mình, đúng không Trần tổng."
Vừa dứt lời, Hứa Vị đột nhiên nắm lấy cổ áo sơ mi của hắn, dùng sức hai tay xé toạc hai bên.
Một tiếng động chói tai vang lên, toàn bộ cúc áo trên áo hắn đều rơi xuống đất.
"Dm, cậu làm cái gì vậy?" Hắn không ngờ Hứa Vị lại đột nhiên nổi điên thế, hắn vừa sợ vừa tức giận, mạnh mẽ giơ tay đẩy Hứa Vị lùi về phía sau.
Nhưng Hứa Vị cứ như một ngọn núi chặn trước mặt hắn, dù có đẩy mạnh thế nào cũng không xê dịch được.
Hứa Vị cúi xuống trước mặt, nhìn hắn bất động bằng đôi mắt màu hổ phách.
Khí tức hung hãn phát ra từ trên người Hứa Vị quá rõ ràng, mùi hormone nam giới nồng nặc hòa lẫn với ánh nắng xuân trong lành bao bọc hắn từng tầng một, vừa háo hức vừa cuồng nhiệt, thực sự khiến hắn không thể khống chế được toàn thân run rẩy.
Có phải mình tới đúng thời kỳ phát tiết của sinh viên đại học không?!
Hắn mất chút thời gian suy nghĩ lý do một loạt hành động thô bạo vừa rồi của Hứa Vị.
Lợi dụng lúc hắn không để tâm, Hứa Vị hôn lên môi hắn.
Một nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt và bá đạo, sau khi mút môi một lúc, cậu dùng đầu lưỡi cạy ra khe hở giữa hai hàm răng, không cho hắn bất cứ cơ hội nào để phản kháng, cậu dễ dàng xâm nhập vào miệng hắn, đưa lưỡi vào trong. Chiếc lưỡi linh hoạt nuốt lấy lưỡi hắn, liếm mút môi hắn, đan xen vào nhau một cách mãnh liệt.
Tay hắn đã không còn dùng được chút sức lực nào, đành giơ chân lên vùng vẫy, nhưng bị Hứa Vị đè lại, hai chân dạng ra quấn chặt quanh eo hắn.
Thân dưới của hai người dính chặt vào nhau, phía dưới đều sưng tấy và cương cứng.
Chất lỏng trong suốt dần dần chảy ra từ khóe miệng, Trần Viễn Văn có chút khó thở, Hứa Vị quả thực quá độc đoán.
Không biết qua bao lâu, Hứa Vị rốt cuộc cũng buông hắn, Trần Viễn Văn há miệng thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng.
Hứa Vị giơ tay xoa xoa khóe môi ướt át nói: "Thể lực của Trần tổng quả thực... không tốt lắm... "
"Cút..." Hắn chửi mà quên không kịp thở lấy hơi tiếp.
Hứa Vị không tức giận, cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm cổ hắn, nói: "Anh biết không, tôi rất thích nghe anh chửi, anh càng tức giận, càng mắng tôi, tôi càng muốn chịch anh. "
Hắn nghiêng cổ rên rỉ, môi Hứa Vị đã trượt xuống ngực, mút lấy núm vú hồng nhạt.
Trong lúc Hứa Vị đang nhiệt tình mút núm vú, cậu liên tục dùng thân dưới của mình xoa xoa phần thân dưới của hắn, trong miệng không ngừng nói những lời đáng xấu hổ: " Sao đầu v* Trần tổng lại đỏ như vậy? Anh thèm chịch à?"
" Ưm... cậu học được mấy thứ vớ vẩn này ở đâu thế? " Hắn luồn tay vào tóc Hứa Vị, khóe mắt dần dần ươn ướt.
Hứa Vi ngẩng đầu cười với hắn: "Trước kia tôi đã nói với anh rồi, tôi là học sinh giỏi, học rất nhanh, Trần tổng có muốn nghe thử một chút không?"
"Không muốn! Im miệng!!"
Hắn không muốn Hứa Vị thấy hắn đang thèm khát, nhưng phản ứng của cơ thể lại không thể lừa dối bất cứ ai, mỗi lần Hứa Vị nói mấy từ thô lỗ như "đầu v*", "chịch", bên dưới của hắn càng sưng lên. Hứa Vị không nói gì nữa, cậu giơ tay cởi quần tây đến đầu gối, cong eo cúi xuống, áp mặt vào chiếc quần lót màu trắng tinh của hắn, nói: " Tôi nghe nói Trần tổng thích điều này nhất, phải không? "
Hắn cúi đầu nhìn Hứa Vị, trên khuôn mặt trẻ trung và đẹp trai của Hứa Vị lấm tấm mồ hôi, rõ ràng cậu đang bị dục vọng dày vò, nhưng lại cố gắng giả vờ là một người tử tế trêu chọc hắn. Không thể giải thích được. Hắn cảm thấy tiếc nuối vì đã dẫn dụ chàng xử nam vào con đường nhục dục này.
Hắn thẳng lưng, đặt quần lót của mình lên môi Hứa Vị: "Ừ, em có muốn ăn không? Nếu muốn thì nhanh lên, đừng để Trần tổng phải đợi."
Hứa Vị cụp mắt xuống, nhìn côn th*t phồng lên trước mặt, cậu chưa bao giờ làm điều này cho người khác, và cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ tình nguyện làm điều này cho người khác, nhưng người này là Trần Viễn Văn, và dường như chỉ cần vậy thôi, cậu có thể làm tất cả.
Nếu Trần Viễn Văn thích, cậu sẽ làm, điều quan trọng nhất là hôm nay cậu phải đè anh ra ** ở đây.
Hai ngày không liên lạc với nhau, cậu đã chịu đựng đến mức muốn bùng nổ.
Cậu cởi đồ lót của Trần Viễn Văn, dương v*t của Trần Viễn Văn hiện ra trước mắt.
Da của Trần Viễn Văn rất trắng, nhưng dương v*t của hắn lại hơi đen, có lẽ là do kinh nghiệm giường chiếu phong phú.
Nghĩ tới đây, Hứa Vị có chút tức giận, cậu ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn Trần Viễn Văn, sau đó há miệng đưa miếng gậy th*t đã dựng thẳng vào miệng.
Cậu chưa từng làm loại chuyện này bao giờ, mặc dù trước khi đến đây đã tìm kiếm trên mạng nhưng vẫn rất xa lạ, cậu chỉ có thể dựa vào bản năng, dùng lưỡi liếm côn th*t cứng rắn cho đến khi chạm tới tận gốc, cậu cố gắng mở miệng đưa vào sâu trong cổ họng, ép Trần Viễn Văn rên rỉ.
Kỳ thật cũng không thoải mái như vậy, Trần Viễn Văn có thể cảm giác được Hứa Vị bối rối, so với người tình cũ trước đây của hắn, kỹ năng của Hứa Vị căn bản là thua xa.
Nhưng chính sự xa lạ này đã khiến Trần Viễn Văn cảm thấy phấn chấn hơn bao giờ hết.
hẮN nhìn xuống phía dưới cái đầu tóc đen cắt tỉa gọn gàng, lần nữa cảm nhận ra rõ ràng rằng người đang ở dưới thân mình lúc này chính là Hứa Vị.
Hứa Vị, người không để ai vào mắt, lạnh lùng đến mức có thể đánh rơi những mảnh băng.
Người như vậy bằng lòng ở dưới hắn, ngậm dương v*t của hắn vào miệng.
Lòng kiêu hãnh lập tức được lấp đầy, hắn tự hào nghĩ rằng mình, Trần Viễn Văn, vẫn rất hấp dẫn!
" A ahh..."
Hứa Vị lợi dụng sự phân tâm của hắn, đột nhiên hút dương v*t vào nơi sâu nhất trong cổ họng, một làn sóng khoái cảm cực lớn kích thích hắn thẳng eo cố đâm thật sâu vào miệng Hứa Vị. Hứa Vị không đẩy ra, thay vào đó cậu đưa tay ra sau lưng, nắm lấy mông hắn và xoa bóp thật mạnh, như thể đang đòi phần thưởng.
Chỉ qua lại vài lần đưa đẩy, toàn thân hắn run rẩy bắn vào trong miệng Hứa Vị.
Hứa Vị không có thời gian để phản ứng, nuốt gần hết tinh dịch vào miệng.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Hắn chống tay mỏi mệt dựa vào bàn nhìn Hứa Vị không thở nổi, Hứa Vị quay đầu nhổ tinh dịch còn sót lại trong miệng ra, kéo bắp chân hắn và nói: "Đến lượt tôi, Trần tổng."
Hắn muốn phản kháng lại phát hiện mình hoàn toàn bất lực, Hứa Vị tóm lấy hai chân hắn, lật người hắn, ném hắn lên bàn.
Tất cả tài liệu và dụng cụ văn phòng để trên bàn đều bị quét xuống sàn, Hứa Vị lột quần áo ở chính nơi làm việc của hắn, để lộ cặp mông to trắng nõn.
Đầu tiên Hứa Vị giơ tay tát hai cái vào mông hắn, kiềm chế hơi thở hổn hển và nói: " Mông của Trần tổng thật quyến rũ!"
Hắn đã từng tuổi này rồi vậy mà còn bị một thằng nhóc trẻ hơn mình 7 tuổi đánh vào mông, quả thực xấu hổ muốn đập đầu chết đi.
Nhưng Hứa Vi không cho hắn thời gian phản kháng, cậu dùng tay banh hai cánh mông, đưa ngón tay vào trong lỗ huyệt của hắn!
" A!! Mẹ kiếp! Cậu muốn làm tôi đau chết phải không?!"
Hắn thật sự đau muốn chết!!
Chỗ đấy của hắn chưa từng có người nào chạm vào ngoại trừ Hứa Vị, mà mới chỉ có một lần, sao cậu ta có thể tùy ý chọc vào như vậy?!
"Ngăn kéo đằng kia..." Hắn chỉ vào ngăn kéo phía sau bàn làm việc: "Trong đó có dầu bôi trơn và bao cao su. Đi...lấy... "
Hứa Vi ngẩng đầu liếc nhìn mông hắn lần nữa, sau đó buông ra, đi lấy dầu bôi trơn và bao cao su.
Hứa Vị đeo bao cao su vào, đổ chất bôi trơn lên cái lỗ đỏ mềm mại của Trần Viễn Văn, rồi dùng ngón tay thấm đẫm chất bôi trơn chọc vào.
" Có vẻ như hôm nay Trần tổng đã chuẩn bị rất tốt. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị để tôi chịch..."
" Dm... là tôi chic... ahhhhh..."
Trần Viễn Văn chưa kịp nói xong thì Hứa Vị đã cầm lấy dương v*t của mình nhét thẳng vào cái lỗ nhỏ.
Hậu huyệt căng cứng, ẩm ướt và nóng bỏng giống như một cái miệng nhỏ, say mê quấn lấy côn th*t Hứa Vị, hương vị tột cùng hấp dẫn khiến Hứa Vị đâm toàn bộ dương v*t của mình vào mà không chút do dự.
Hứa Vị dù sao cũng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, còn mới nếm được mùi vị tình dục, cậu đã suy nghĩ về cái lỗ nhỏ này trên cơ thể Trần Viễn Văn trong hai ngày hai đêm vừa qua, một khi được vào đấy, cậu cảm giác mình sẽ mất kiểm soát.
Cậu tóm lấy vòng eo thon gọn của Trần Viễn Văn, ghim chặt hắn vào bàn làm việc, ra sức đâm dương v*t sưng tấy của mình vào cơ thể Trần Viễn Văn hết lần này đến lần khác, cho đến khi toàn bộ cơ thể của Trần Viễn Văn run rẩy, bả vai vặn vẹo thành hình dáng quyến rũ.
" Cảm giác có thoải mái không?" Cậu hỏi trong khi vẫn nhiệt tình đâm chọc Trần Viễn Văn.
" Ừm..."
Trần Viễn Văn bị chịch đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể ngâm nga vài lời đứt quãng.
Sức của Hứa Vị quá lớn, núm vú của hắn bị ép vào mặt bàn không ngừng cọ xát với động tác của Hứa Vị, khiến chúng sưng tấy và đỏ bừng, mông hắn cũng bị Hứa Vị va chạm liên tục, đầu mông run lên.
Hứa Vị lúc này đã không hiểu dịu dàng có ý nghĩa gì, cậu cảm thấy Trần Viễn Văn không cần dịu dàng, chỉ có sự đàn áp quyết liệt và tình dục mạnh mẽ mới có thể khiến Trần Viễn Văn đầu hàng.
Cậu có thể cảm nhận được rằng Trần Viễn Văn thích cậu làm điều này với hắn.
Vì vậy, cậu càng ** mạnh hơn, vòng eo rắn chắc của cậu giống như một khẩu súng không ngừng lên nòng, đâm thẳng vào cơ thể Trần Viễn Văn.
Tiếng rên rỉ của Trần Viễn Văn dần dần nghe như đang khóc, cậu nhéo cằm Trần Viễn Văn quay lại, cúi xuống hôn hắn: "Trần tổng hét to như vậy không sợ người bên ngoài chú ý sao? Đến lúc đó mọi người sẽ biết về CEO Điện Ảnh Văn Thanh bị một sinh viên đại học ** đến phát khóc..."
" Tôi mới ** cậu... ahh...ahh... "
Dưới cơn làm tình điên cuồng, Trần Viễn Văn ngẩng cổ lên, phát ra một tiếng hét không kiềm chế nổi, toàn thân run rẩy xuất tinh.