Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Bắc Kinh nhanh chóng chuyển lạnh. Vào một ngày giữa tháng 11, Bắc Kinh đón đợt tuyết đầu mùa trong năm nay.
Hôm nay là ngày Tần Tranh đi khám bệnh, anh gặp lại Lưu Hi Nhược lần thứ hai trong phòng khám.
Trí nhớ của Tần Tranh không được xem là tốt, nhưng đối với Lưu Hi Nhược, anh vẫn có ấn tượng.
Anh nhớ lần đầu tiên Lưu Hi Nhược tìm anh khám bệnh là vào mùa xuân năm nay, lúc đó ở vú phải của cô có một nốt sần đường kính chưa đến một centimet, anh đã đề nghị cô làm thêm các xét nghiệm khác rồi đến tìm anh, nhưng cô đã không xuất hiện nữa.
Thông qua chuyện của Tần Nhất Minh và Tạ Nhất Phi, anh có thể đoán ra nguyên nhân là gì.
Đã cố ý tránh mặt anh, vậy hôm nay tại sao lại đăng ký khám bệnh của anh chứ?
Cô gái đưa báo cáo trên tay đến trước mặt Tần Tranh: “Bác sĩ Tần, không biết anh có còn nhớ tôi không, nửa năm trước tôi từng tìm anh khám bệnh, đây là báo cáo siêu âm B gần đây nhất của tôi.”
Tần Tranh xem kỹ mô tả của siêu âm B một lượt, không khỏi nhíu mày, phân loại của nốt sần đó đã là 4b rồi, thời gian ra báo cáo là ngày hôm kia.
“Tôi nhớ nửa năm trước đã bảo cô đi siêu âm B rồi, lúc đó cô đã làm chưa?”
“Chưa ạ.”
Anh cứ tưởng cô chỉ đổi bác sĩ khác, không ngờ cô căn bản không coi đó là chuyện gì.
“Lúc đó tôi cứ nghĩ mình còn trẻ chắc sẽ không đến nỗi… nhưng dạo này tôi thấy khối u đó lớn lên, mới nhớ lại lời anh nói. Bây giờ có phải là đã muộn rồi không? Tôi xem trên mạng nói, 4b là ung thư rồi.” Cô càng nói càng hối hận, nói đến cuối thì gần như nghẹn ngào.
Tuổi của cô cũng xấp xỉ Hà Đình Đình, điều này khiến Hà Đình Đình cũng cảm thấy không nỡ.
Hà Đình Đình: “Đánh giá này chỉ đại diện cho một xác suất nhất định thôi.”
Lưu Hi Nhược hít hít mũi nói: “Hai người không cần an ủi tôi đâu, tôi đã tra rất nhiều tài liệu rồi, biết điều này có nghĩa là gì mà. Bác sĩ Tần, tôi thật sự hối hận vì đã không nghe lời anh lúc trước, nên tôi vừa nhận được kết quả là đã đến tìm anh ngay.”
Tình huống này ở chỗ Tần Tranh không phải là hiếm gặp, anh chỉ cảm thấy đáng tiếc thay cho cô, nếu kết quả thật sự không tốt thì nửa năm này đúng là đã khiến cô bỏ lỡ quá nhiều thứ.
Cuối cùng, lời khuyên mà Tần Tranh đưa ra là trực tiếp sinh thiết.
Lưu Hi Nhược liên tục gật đầu: “Lần này tôi nghe anh.”
Lưu Hi Nhược vừa rời đi, Hà Đình Đình liền hỏi Tần Tranh: “Sếp, cái nốt sần đó của cô ấy anh thấy thế nào? Có khả năng lật ngược tình thế không?”
Tần Tranh lại mở báo cáo siêu âm B của cô ra xem, ranh giới không rõ, hồi âm bên trong không đồng đều, có tín hiệu dòng máu, hơn nữa kích thước khối u rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với lúc cô đến đây nửa năm trước, nhìn thế nào cũng không được tốt cho lắm.
Lưu Hi Nhược nói là do cô sơ ý, nhưng chẳng phải anh cũng vậy sao, ít nhất nửa năm trước chẩn đoán mà anh đưa ra là nghiêng về lành tính hơn. Anh biết, về lý thuyết thì anh không làm sai gì cả, nhưng về tâm lý, anh vẫn luôn không thể liên kết trực tiếp một sinh mạng trẻ trung và tươi mới với ung thư được.
.
Không lâu sau, kết quả giải phẫu bệnh sinh thiết của Lưu Hi Nhược đã có, giống như Tần Tranh dự đoán, là ung thư.
Điều đáng lo ngại nhất là, cô còn quá trẻ. Trong số những bệnh nhân ung thư vú đã khỏi bệnh thì tỷ lệ bệnh nhân trẻ tuổi rất thấp, càng trẻ tuổi thì thường dự hậu càng kém.
Nhưng trong cái rủi lại có cái may là, tuy là ung thư xâm lấn, nhưng thụ thể estrogen và yếu tố tăng trưởng biểu bì người của cô đều dương tính, loại phân loại này có nhiều phương pháp điều trị hơn, xem như là một loại phân loại không quá ác tính trong các loại ác tính. Hơn nữa phát hiện cũng không quá muộn, WHO cấp 2, không di căn, tất cả vẫn còn hy vọng.
Ca phẫu thuật của Lưu Hi Nhược được sắp xếp vào vài ngày sau đó.
Trước đây Tần Tranh chưa từng gặp bố mẹ của Lưu Hi Nhược, nhưng anh không ngờ rằng, ngay cả chuyện lớn như nhập viện làm phẫu thuật mà ba mẹ cô cũng không xuất hiện, người ở bên cạnh cô lại là Tần Nhất Minh.
Tần Tranh hỏi Hà Đình Đình: “Tôi nhớ cô ấy là người ở Bắc Kinh mà, sao không phải ba mẹ cô ấy đi cùng?”
Hà Đình Đình nói một cách đầy chuyện bát quái: “ Em nghe nói quan hệ trong nhà cô ấy khá phức tạp, bố mẹ đều đã có gia đình riêng cả rồi, cô ấy là do bà nội nuôi lớn, bà nội đã lớn tuổi rồi, có lẽ còn chưa biết chuyện này nữa. Cũng may là bạn trai cô ấy cũng không tệ.”
Tần Tranh nghe vậy chỉ cảm thấy mỉa mai.
Hà Đình Đình: “Ông chủ sao anh biết cô ấy là người Bắc Kinh?”
Điều kiện đầu tiên mà mẹ Tần Nhất Minh chọn con dâu là phải là người địa phương, bà tuyệt đối sẽ không cho phép con trai mình hết lần này đến lần khác đối đầu với bà.
Tần Tranh: “Nghe cô ấy nhắc qua.”
Hà Đình Đình gật đầu: “À đúng rồi, cô gái đó hình như là người trường của cô Tạ.”
Tần Tranh đột nhiên dừng bước: “Hôm nay cô ấy đến đây chưa?”
Hà Đình Đình không ngờ ông chủ của mình lại có phản ứng lớn như vậy: “Ai?”
Tần Tranh: “Cô Tạ.”
“Hôm nay vẫn chưa thấy ạ.”
Anh gật đầu: “Nếu gặp cô ấy thì bảo cô ấy tìm tôi một chút.”
…
Tần Nhất Minh vừa ra khỏi phòng bệnh thì điện thoại liền vang lên, thấy tên người gọi, anh do dự một lát rồi mới bắt máy.
Giọng của mẹ anh là Ngô Lệ Hoa lập tức truyền ra từ ống nghe, cách xa như vậy cũng có thể nghe ra sự tức giận của bà.
“Mày đi bệnh viện làm gì đấy! Người ta có ba mẹ của mình rồi, cần gì đến mày phải đi cùng?!”
Ở giữa tầng lầu có một máy bán hàng tự động, anh vốn định ra mua nước, lúc này cũng quên luôn mình định làm gì rồi.
“Tình hình nhà cô ấy mẹ cũng hiểu rồi đấy, với lại hôm nay chỉ là làm thủ tục nhập viện thôi, cô ấy bảo con đi cùng, con không có lý do gì để từ chối.”
“Cần gì phải tìm lý do chứ? Vợ chồng chính thức còn đến lúc hoạn nạn thì mạnh ai nấy chạy, đừng nói gì đến cái loại gì cũng không phải của chúng mày! Cô ta bây giờ đã xác định là ung thư rồi! Đừng nói đến việc tốn bao nhiêu tiền, đó là sẽ có người chết đấy! Mày đừng nghe lời ma quỷ của bác sĩ, nói gì mà có khả năng chữa khỏi, một khi đã bị ung thư thì chẳng khác nào bị kết án tử hình rồi! Nếu như cô ta thật sự yêu mày thì cô ta nên dứt khoát chia tay với mày, tránh liên lụy đến mày!”
Tình cảm của Tần Nhất Minh và Lưu Hi Nhược vốn dĩ không sâu đậm gì, ban đầu anh quyết định ở bên cạnh cô cũng là vì sự uy hiếp của cô, sau khi chia tay với Tạ Nhất Phi thì mỗi ngày anh đều hối hận. Lúc này xảy ra biến cố như vậy, cả anh và Lưu Hi Nhược đều biết mối quan hệ này sẽ không lâu dài được.
Nhưng nghe mẹ anh nói như vậy thì anh lại cảm thấy không thoải mái lắm.
“Cô ấy vừa mới phát hiện ung thư, mẹ bảo con lúc này phải phủi tay mặc kệ cô ấy thì con thật sự làm không được.”
Hơn nữa còn một lý do nữa, nhỡ cuối cùng anh và Lưu Hi Nhược trở mặt với nhau thì anh cũng không chắc cô có thể làm ra chuyện gì.
“Con trai à, con đúng là quá lương thiện rồi, đối với ai cũng không nỡ xuống tay cả. Trước đây mẹ đều chiều con, nhưng lần này con phải nghe mẹ, nhanh chóng dứt với cô ta đi, quay đầu nhân cơ hội này nói với trường là cô ta cứ theo đuổi mày không buông, mày nể tình bệnh của cô ta mới chiếu cố cô ta……”
Trước đây Tần Nhất Minh chỉ nghĩ là đợi Lưu Hi Nhược ổn định rồi sẽ tìm một lý do nào đó để chia tay, đến lúc đó cô cũng tốt nghiệp rồi, mọi chuyện đều có thể xử lý lạnh được. Hơn nữa Lưu Hi Nhược tuy không được lý trí như Tạ Nhất Phi, nhưng cũng xem như là dễ nói chuyện, có lẽ sẽ hiểu cho anh, vậy thì họ cũng xem như là kết thúc êm đẹp.
Nhưng lời của Ngô Lệ Hoa đã nhắc nhở anh, chuyện trước mắt có lẽ là một cơ hội tốt để không còn bị người khác khống chế nữa.
“Được, con biết rồi.”
Ngô Lệ Hoa thở dài cảm thán: “Mày nói xem hai mẹ con mình sao lại khổ thế này? Ba mày ra đi đột ngột, chuyện tình cảm của mày thì vẫn luôn không thuận lợi, con bé Tiểu Lưu này mẹ vốn dĩ cũng không thích nó, chỉ là thấy mày thích, mà nó vừa hay lại là người địa phương, tuy quan hệ trong nhà có chút phức tạp, nhưng dù sao thì ba nó cũng để lại cho nó một căn nhà, nói chung là tốt hơn cái đứa không có gì, quê lại có đứa em phải giúp đỡ kia nhiều rồi. Nhưng ai mà ngờ nó lại đen đủi như vậy, còn trẻ mà đã bị ung thư, cũng may là hai đứa mày còn chưa kết hôn……”
Đột nhiên nghe Ngô Lệ Hoa nhắc đến Tạ Nhất Phi, Tần Nhất Minh lại thấy phiền não.
Đúng lúc này, anh đột nhiên chú ý thấy trong đám người đi qua đi lại ở phía trước có một bóng dáng quen thuộc, đeo một chiếc túi tote cỡ lớn, bên trong mơ hồ có thể thấy được một góc của quyển sổ, đó chính là người mà anh vừa mới nghĩ đến.
Đã sớm nghe nói Tạ Nhất Phi có một dự án hợp tác gì đó với bệnh viện này, không ngờ hôm nay lại thật sự để anh gặp được.
Anh vội vàng nói với Ngô Lệ Hoa: “Con còn có việc, cúp máy đây.”
.
Hôm nay Tạ Nhất Phi vốn dĩ không định đến bệnh viện, nhưng Hà Đình Đình nói Tần Tranh có chuyện muốn tìm cô, nên cô mới bỏ dở công việc đến đây. Vừa ra khỏi thang máy thì cô bất ngờ nhìn thấy một người vốn dĩ không có lý do gì để xuất hiện ở đây.
Cô không biết Tần Nhất Minh đến bệnh viện làm gì, nhưng đến ngày hôm nay thì giữa cô và anh ta, đã không còn gì để nói nữa rồi. Nên trước khi anh ta đi về phía mình, cô đã làm như không thấy mà đi về một hướng khác.
Rẽ một vòng trở lại khu bệnh, cô trực tiếp đi tìm Tần Tranh, nhưng lại được thông báo là Tần Tranh đã đi hội chẩn ở khoa khác rồi.
Về lại văn phòng thì mọi người xung quanh đang bàn tán về bệnh nhân mà Tần Tranh nhận điều trị hôm nay. Nghe nói chỉ mới hai mươi mấy tuổi, còn rất xinh đẹp, đã xác định mắc ung thư rồi. Mọi người trong lúc trò chuyện đều bày tỏ sự tiếc nuối.
Ban đầu Tạ Nhất Phi cũng chỉ tiếc nuối theo mọi người, chứ không hề nghĩ đến chuyện khác, cho đến khi cô nhìn thấy Lưu Hi Nhược trong phòng bệnh. Nhìn thấy bộ đồ bệnh nhân trên người cô ấy, cô mới hiểu ra, thì ra cô ấy chính là bệnh nhân mà mọi người tiếc nuối, thảo nào Tần Nhất Minh lại xuất hiện ở đây.
Tuy trước đó họ chỉ có một lần gặp mặt, nhưng Tạ Nhất Phi rất khó để không có ấn tượng sâu sắc về cô gái này.
Trong trí nhớ của Tạ Nhất Phi, cô ấy xinh đẹp rạng rỡ, trẻ trung không sợ hãi, còn lúc này, tuy vẫn xinh đẹp, nhưng sắc mặt tái nhợt, trong thần thái có thêm vài phần tiều tụy, trong mắt cũng không còn vẻ sắc bén khi gặp tình địch năm xưa nữa.
Thật ra trong nửa năm chia tay với Tần Nhất Minh, thỉnh thoảng Tạ Nhất Phi vẫn có thể nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên cô gặp Lưu Hi Nhược ở nhà Tần Nhất Minh vào tối hôm đó. Mỗi lần nhớ lại, mỗi lần đều là sự chán ghét. Cô cho rằng sự chán ghét này sẽ cùng với những hình ảnh cô đã nhìn thấy vào tối hôm đó được phong ấn trong ký ức của cô, sẽ không thay đổi. Nhưng đột nhiên một ngày, cán cân ở một bên đổi thành “sinh tử”, thì cho dù phía còn lại là ghét bỏ đến mức nào cũng rất khó để lay chuyển cán cân một cách dễ dàng. Mà sự chán ghét ban đầu kia cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài bất lực – đó là một sinh mạng trẻ trung và tươi mới.
Sau một thoáng ngỡ ngàng, cô gái vội vàng dời tầm mắt đi.
Tạ Nhất Phi cũng chỉ coi như không quen biết cô ấy, làm xong việc thì rời khỏi phòng bệnh.
Lúc cô rời đi thì đúng lúc gặp Tần Nhất Minh đang xách bình nước nóng đi vào phòng bệnh, nhìn thấy cô anh ta lẩm bẩm gọi một tiếng “Nhất Phi”, Tạ Nhất Phi coi như không nghe thấy mà nhanh chân về văn phòng của mình.
Trương Đào đang bận chỉ dẫn công việc ở phía không xa thì dừng lại hỏi y tá bên cạnh: “Cái cô Tạ Nhất Phi kia có quan hệ gì với người nhà bệnh nhân vậy?”
Y tá cũng không biết, chỉ nói: “Bệnh nhân là người trường B, có lẽ là quen biết cô Tạ.”
.
Tạ Nhất Phi đợi đến 6 giờ cũng không đợi được Tần Tranh, nên quyết định tan làm trước.
Trước khi đông chí đến, trời mỗi ngày lại tối sớm hơn, vào thời điểm này thì màn đêm đã buông xuống từ lâu rồi. Đi ra từ khu nội trú thì phải đi qua một con đường nhỏ, hai bên đường là bãi đỗ xe trên mặt đất của bệnh viện. Lúc này những người tan làm từ lâu đã tan làm rồi, những người đến khám bệnh cũng đã rời đi từ lâu, bãi đỗ xe gần như trống trải hơn một nửa.
Gió lạnh từng đợt từng đợt luồn vào trong cổ áo, Tạ Nhất Phi siết chặt cổ áo lại, tiện tay lấy điện thoại ra xem giờ xe buýt đến. Đúng lúc này, phía sau một chiếc xe ở bên cạnh đột nhiên có một người lao ra chắn trước mặt cô.
Tạ Nhất Phi giật mình, người đó cũng bị phản ứng của cô làm cho giật mình.
Anh ta vội nói: “Là anh là anh!”
Là Tần Nhất Minh.
Anh ta nói: “Anh đợi em rất lâu rồi.”
Tạ Nhất Phi lạnh lùng nhìn anh ta: “Có chuyện gì không?”
Tần Nhất Minh: “Ngoài này lạnh quá, hay là chúng ta lên xe nói chuyện?”
Tạ Nhất Phi: “Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.”
Tần Nhất Minh dường như cười khổ một tiếng: “Vậy thì anh nói ngắn gọn thôi. Chuyện của Lưu Hi Nhược em chắc đã biết rồi đúng không?”
Tạ Nhất Phi không phủ nhận, Tần Nhất Minh lại nói: “Anh vốn dĩ cũng hy vọng cô ấy có thể đổi bệnh viện khác để khám bệnh, nhưng cô ấy lại tin tưởng em trai anh hơn, anh cũng không có cách nào cả.”
Nghe thấy anh ta nhắc đến Tần Tranh, Tạ Nhất Phi hơi sững sờ. Vậy Tần Tranh có biết những chuyện này giữa họ không?
Cô nói với Tần Nhất Minh: “Anh tìm tôi là để nói cái này à? Anh yên tâm, anh đến khám bệnh, tôi đến làm việc, hoàn toàn có thể không can thiệp vào nhau.”
Tần Nhất Minh: “Anh không muốn nói cái đó, anb chỉ là… muốn nhìn em một chút, hỏi thăm xem gần đây em sống có tốt không…”
Nghe thấy anh ta còn quan tâm đến cô, cô không những không hề cảm động mà ngược lại còn cảm thấy anh ta rất nực cười.
Tạ Nhất Phi mất kiên nhẫn ngắt lời anh ta: “Người mà anh nên nhớ đến không phải là tôi, tôi sống có tốt hay không cũng không còn liên quan gì đến anh nữa rồi. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Nói xong Tạ Nhất Phi định rời đi thì lại bị Tần Nhất Minh giữ chặt lấy.
“Anh hối hận rồi.” Anh ta đột nhiên nói, “Thật sự, ann hối hận rồi… Có những lời đã đè nén trong lòng anh rất lâu rồi, thật ra sau khi chúng ta chia tay rồi anh không có ngày nào cảm thấy vui vẻ cả, anh cho rằng tình cảm mới có thể nhanh chóng làm phai nhạt đi sự mất mát do chia tay với em mang lại, nhưng không phải.”
Anh ta càng nói càng kích động: “Cái sự rung động ngọt ngào mà chúng ta đã từng có khi ở bên nhau, anh và cô ấy đều không có! Anh vốn dĩ định chờ khi nào bệnh tình của cô ấy ổn định rồi sẽ nói rõ với cô ấy rồi đến tìm em. Nhưng sau khi nhìn thấy em thì tất cả kế hoạch của anh đều bị đảo lộn hết rồi……”
Sau một thoáng ngạc nhiên, Tạ Nhất Phi chỉ cảm thấy mỉa mai.
“Anh không cảm thấy những lời anh nói bây giờ rất buồn cười sao? Anh hối hận, còn tôi thì cảm thấy may mắn, vì chúng ta không hợp nhau. Nên cho dù anh có kế hoạch gì thì tôi và anh cũng đã hoàn toàn kết thúc rồi. Nếu như anh vẫn là một người đàn ông, vẫn hy vọng bạn gái mình có thể an tâm đến đây khám bệnh, thì tôi đề nghị anh sau này đừng đến tìm tôi nữa.”
Tạ Nhất Phi cố gắng hất tay của Tần Nhất Minh ra, nhưng tay của đàn ông cứ như kìm sắt vậy, không hề lay chuyển.
Tần Nhất Minh như khóc như cười: “Anh đau khổ như vậy, mà em lại cảm thấy may mắn? Vì sao? Vì Tần Tranh sao?”
Lại là như vậy! Chính là có một loại người như thế, trong mắt họ thì tất cả những chuyện không vừa ý đều là do người khác gây ra.
Tạ Nhất Phi không muốn nói nhiều, chỉ thúc giục anh ta buông tay.
Tần Nhất Minh bỏ ngoài tai: “Hai chúng ta ở bên nhau được hai năm rồi, em nghĩ kỹ lại xem, trước đây chúng ta đã không phải rất tốt sao? Có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không, anh không để ý những gì đã xảy ra giữa em và em trai anh……”
Người đàn ông trước mắt đã không còn là Tần Nhất Minh mà Tạ Nhất Phi từng biết nữa, sự vô lý của anh ta, sự điên cuồng của anh ta, khiến cô cảm thấy xa lạ và sợ hãi.
Và đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Xin lỗi, tôi để ý.”
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Tần Tranh, trái tim của Tạ Nhất Phi lập tức cảm thấy an tâm.
Vì sự xuất hiện của Tần Tranh, Tần Nhất Minh cuối cùng cũng không còn kích động như vậy nữa, nhưng vẻ mặt trên mặt anh ta lại càng thêm u ám.
Tạ Nhất Phi thật sự sợ họ không nói hợp ý nhau thì sẽ đánh nhau, may là Tần Tranh vẫn còn khá bình tĩnh.
Anh liếc nhìn tay của Tần Nhất Minh đang nắm lấy tay cô nói: “Lúc tôi vừa ra thì Lưu Hi Nhược đang tìm anh đấy.”
Dường như để chứng thực lời của Tần Tranh, điện thoại của Tần Nhất Minh cũng vang lên vào đúng lúc này.
Anh ta ngẩn người một lát rồi cả người dường như xìu xuống như quả bóng bay xì hơi, cuối cùng cũng buông Tạ Nhất Phi ra để lấy điện thoại.
Tạ Nhất Phi vội vàng kéo xa khoảng cách với anh ta, đồng thời, bàn tay vừa nãy bị Tần Nhất Minh nắm lấy được một bàn tay lớn khác bao bọc chặt. Ngón tay cái chai sần nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, như đang an ủi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn người chủ của bàn tay kia, anh ấy cũng nhìn cô, như thể đang hỏi cô có sao không.
Cô lại nhớ đến lời mà mình vừa nói, cô cảm thấy may mắn. Nhưng ngoài việc may mắn đã rời xa một người không phù hợp thì có phải là cũng may mắn đã gặp lại anh ấy không?
Điện thoại của Tần Nhất Minh vẫn reo không ngừng, Tạ Nhất Phi lúc này mới chú ý thấy anh ta căn bản không bắt máy. Anh ta chỉ nhìn màn hình một lát, không biết đang nghĩ gì. Đến khi ngẩng đầu lên thì hốc mắt đã ướt nhòe, giống như cái đêm mà họ chia tay.
Anh ta liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt vào nhau của họ, cười cười, như đang tự giễu lại như đang giễu cợt người khác.
Anh ta nhìn Tạ Nhất Phi nói: “Còn nói không phải vì anh ta?!”
Tần Tranh tiến lên một bước, tạo thành một tư thế bảo vệ Tạ Nhất Phi ở sau lưng: “Đến đây thôi, không ai nợ ai cả.”
Tần Nhất Minh nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng không đồng ý với cách nói này của Tần Tranh. Cuối cùng anh ta gật đầu, cười lạnh nói: “Chuyện hôm nay, tôi sẽ luôn nhớ kỹ.”
Sau khi giải quyết được Tần Nhất Minh, Tạ Nhất Phi thở phào một hơi.
Tần Tranh đưa tay cô lên xem: “Không sao chứ?”
Tạ Nhất Phi lắc đầu, rút tay về. Rồi lại nhìn xung quanh một lượt, may mà không có ai cả.
Thấy cô có dáng vẻ như đang làm chuyện trộm cắp, ánh mắt của Tần Tranh tối sầm lại. Anh ấn nút mở khóa xe, đèn xe của một chiếc SUV màu đen ở phía không xa bật sáng.
“Lên xe nói chuyện đi.”
Anh khởi động xe, nhưng không vội lái xe ra khỏi bãi đỗ. Máy sưởi được bật lên, nhiệt độ trong xe dần tăng cao, hơi lạnh trên người bị xua tan.
Tạ Nhất Phi: “Anh về từ khi nào?”
“Vài phút trước, họ nói em vừa đi rồi.”
“Đình Đình nói anh tìm em, có chuyện gì?”
Tần Tranh: “Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở em Lưu Hi Nhược đã nhập viện rồi. Tình huống của cô ấy có lẽ sẽ không được tham gia vào nhóm thử nghiệm, hai người cũng sẽ không có tiếp xúc gì, nhưng cô ấy thật sự sẽ ở đây một khoảng thời gian.”
Tạ Nhất Phi nhìn anh: “Anh đang lo lắng chuyện gì?”
Tần Tranh: “Em cảm thấy anh đang lo lắng chuyện gì?”
Tạ Nhất Phi bỗng nhiên có chút thất vọng: “Anh yên tâm, chuyện công và chuyện tư em phân biệt được.”
Thật ra so với Lưu Hi Nhược thì cô ghét Tần Nhất Minh hơn. Nhưng Tạ Nhất Phi cũng không cho rằng cô ấy vô tội, những tổn thương đã từng gây ra ở đó rồi, cô không thể đối xử với cô ấy như đối xử với những bệnh nhân khác được, đương nhiên, cô cũng sẽ không nhân lúc người ta gặp khó khăn mà làm gì cả.
Tần Tranh: “Anh không lo lắng về điều này, anh biết em phân biệt được.”
“Vậy anh lo lắng chuyện gì?”
“Lo lắng em sẽ bị những người không liên quan ảnh hưởng đến tâm trạng.”
Thì ra anh đang lo lắng cho cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");